Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 97



Lương Tiểu Nhu từng phá nhiều vụ án, cũng từng xử lý nhiều vụ án bắt cóc, đã thấy nhiều tình trạng hung thủ đối xử tàn nhẫn vô tình với nạn nhân. Nhưng đại khái là nhìn thấy riết quen, những người đó cũng không có quan hệ gì với cô, cho nên dù xảy ra chuyện có tức giận hay xót xa, cô vẫn có thể giữ được lý trí bình tĩnh trong lúc điều tra vụ án để đi xử lý.
Nhưng bây giờ, cô còn có thể lý trí như thế nào, bình tĩnh như thế nào đây?!
Trong vụ án lần này, người bị bắt cóc không phải ai xa lạ, mà là người cô yêu!
Đoạn băng ghi hình này rất ngắn, tổng cộng cũng chỉ có mười phút, nhưng mỗi phút mỗi giây trong đó, đều là một sự tra tấn đối với cô, chậm chạp, giống như lăng trì vào thời cổ đại, từng dao từng dao, từng mảnh từng mảnh, cắt vào tim cô, đau thấu tâm can.
Cô chưa từng nghĩ đến, chính mình sẽ đứng ở đây, mắt mở chăm chăm nhìn cảnh tượng Lạc Xuyên chịu đựng đau đớn, cái nhíu mày của cô ấy, sắc mặt nhợt nhạt của cô ấy, ánh mắt cô khẽ lóe lên sự đau đớn, và còn bả vai đang chảy máu đầm đìa, đâm thẳng vào mắt cô, trái tim cô đau nhói như bị từng đợt giáo cắm vào.
Còn lý trí bình tĩnh gì nữa, cô cho rằng vào giây phút cô nhìn thấy cái đĩa này thì tất cả bình tĩnh đã bị xóa sổ.
Nội dung trong chiếc đĩa đã kết thúc, nhưng nó vẫn để lại một luồng khí lạnh lẽo, giống như một bàn tay tuyệt vọng đang bóp chặt cổ họng của cô, cô cũng gần như không thở được nữa.
Sao cô lại có thể ngu ngốc như vậy, sao cô lại để cho Lạc Xuyên rời khỏi mình?
Nếu Lạc Xuyên thật sự đã xảy ra chuyện, thì cô phải làm sao đây...
Lương Tiểu Nhu nhắm mắt lại, cố gắng nuốt xuống những giọt nước mắt sắp chực trào mãnh liệt.
Trong thoáng chốc, dường như hiện lên những lời thề của bản thân trong một buổi tối nào đó. Lại dường như hiện lên lời nói của ai đó: "Không cần biết vụ án có liên quan đến ai, em cũng đừng quên thân phận và nghĩa vụ của em. Tiểu Nhu, em là một nhân viên cảnh sát, vào lúc điều tra án thì phải buông xuống tình cảm cá nhân, phải duy trì sự tỉnh táo... Cho dù lỡ như sau này có một ngày, nạn nhân trong vụ án là tôi, em cũng phải lý trí và bình tĩnh để đối mặt..."
Khi Lạc Xuyên nói đến đó, gương mặt bình tĩnh giọng điệu trầm ổn, nhưng cô ấy có từng nghĩ đến sau này bản thân thật sự gặp phải tình huống như vậy, trong lòng nên có cảm xúc gì?
Cái loại đau đớn này, có thể sinh sôi đến xé rách bản thân cô...
Nhưng cho dù có lại khổ sở như thế nào, cô cũng phải duy trì sự bình tĩnh của mình. Nếu vào lúc này ngay cả cô cũng ngã xuống thì Lạc Xuyên biết phải làm thế nào?
Lương Tiểu Nhu hít sâu vài lần mới miễn cưỡng trấn định được cơ thể run rẩy của cô, mở to mắt, vẻ hoang mang mờ mịt đã biến mất không thấy nữa, đôi mắt đen lóe lên ánh sáng bình tĩnh lạnh lùng, cô ngước mắt nhìn về phía A Sâm đang nhìn mình với vẻ mặt quan tâm mà cười trấn an, lại thấp giọng hỏi: "A Sâm, một người trong tình trạng không ăn không uống thì có thể chịu đựng được bao lâu?"
Cổ Trạch Sâm trầm ngâm nói: "Một người, nếu có nước uống mà không được ăn gì thì có chịu đựng được tối đa bảy ngày; nhưng nếu ở trong tình trạng không ăn không uống, ion trong máu sẽ giảm xuống, làm cho cơ quan trong cơ thể mất điều tiết và suy kiệt, cho dù là người có sức khỏe tốt tới đâu, thì đại khái cũng chỉ có thể chịu đựng được bốn ngày."
"Bốn ngày sao..." Lương Tiểu Nhu lẩm bẩm, lập tức lại nghĩ tới, "Không phải, không có bốn ngày, Ngạn Bác bị bắt hôm trước, Lạc Xuyên thì vào ngày hôm qua, cho nên thực tế chỉ còn lại hai đến ba ngày mà thôi, phải cứu bọn họ ra càng sớm càng tốt!"
Lương Tiểu Nhu quay đầu nhanh chóng ra chỉ thị: "Thạc Tử, cậu mang chiếc đĩa này đến Tổ Khoa học kỹ thật, cậu cũng ở lại bên đó, lập tức dựng lại giọng nói, tôi muốn giọng thật của bọn bắt cóc."
"Yes, Madam!"
"Thẩm Hùng, Tiểu Thắng, lập tức đi kiểm tra toàn bộ số lượng của các kho hàng và container ở Hongkong, với lại vị trí phân bổ."
"Vâng."
"Nhiễm Nhiễm, lập tức đến công ty chuyển phát nhanh, tôi muốn biết địa chỉ của người gửi."
"Tôi sẽ đi ngay."
Các thành viên Tổ Trọng án nhận được chỉ thị thì liền như con quay nhanh chóng vội vã đi đến địa điểm mình muốn, nhưng vừa đúng lúc xuống cầu thang gặp nhau, từng người nhìn nhau, trong mắt hiện lên cùng nghi vấn và vẻ hoang mang phức tạp.
Đều cảm thấy có gì đó, nhưng lại không dám nói ra...
Thẩm Hùng vừa đi xuống cầu thang vừa nhỏ giọng nói: "Mọi người lúc nãy có để ý, giọng nói biến thái ngay từ lúc bắt đầu có nói là Lạc Xuyên của Madam, sao tôi cứ cảm thấy mập mờ? Với lại sau đó, sắc mặt Madam rất nhợt nhạt, mới đầu tôi còn tưởng rằng đó là bởi vì Sếp Cao, nhưng bây giờ xem ra hình như là có liên quan đến vị Madam Mã của MBA kia."
"Còn không phải nữa sao." Tiểu Thắng nhăn mặt, "Vừa lấy được được chuyển phát nhanh, lúc Madam mở ra nhìn thấy thẻ cảnh sát của Madam Mã bị rạch nát và sợi dây chuyền dính máu, trông Madam như muốn té xỉu, làm tôi sợ muốn chết, may là Tiểu Nhiễm kịp thời đỡ Madam." Tiểu Thắng vẫn còn cảm thấy hoảng sợ mà lau trán, "Thực tế thì từ lâu tôi đã nhìn ra được Madam và Madam Mã là một đôi!"
"Nhảm nhí! Cậu nhìn ra được hồi nào?" Thẩm Hùng đá Tiểu Thắng, vẻ mặt khó tin. "Sao tôi nhìn không ra?"
Sếp của bọn họ thích phụ nữ? Điên rồi à!
"Đó là bởi vì thần kinh của anh Hùng quá thô." Tiểu Thắng đắc ý liếc mắt nhìn, "Thêm manh mối nè, mọi người chắc còn nhớ cái hôm gặp phải vụ nổ lớn Madam Mã đã cứu Madam, sau đó bởi vì mối liên quan của vụ án, cô ấy luôn tới tìm Sếp nhà mình, mới đầu Sếp gặp Madam Mã thường không kiên nhẫn nhưng càng về sau thì lại càng hào hứng... Ấn tượng sâu sắc nhất là phải nhắc đến tiệc Giáng sinh năm ngoái, hai người bọn họ vừa đến thì oh my God, thật sự là mặc đồ tình nhân, câu nói có đúng không hả, Thạc Tử?"
"Ừ, tôi cũng đã sớm phát hiện, chỉ là chưa nói mà thôi." Thạc Tử đẩy gọng kính lên, nói một cách bình tĩnh và thong thả.
"Nghe mấy đứa nói như vậy hình như có chút hợp lý." Thẩm Hùng vuốt cằm có râu vẫn chưa được cạo sạch, sát có chuyện lạ mà gật đầu.
"Vậy là Sếp vì Madam Mã mà đá Sếp Cao? Hèn gì lúc trước lần nào đụng phải Sếp Cao thì ảnh cũng làm mặt nhăn nhó khổ sở..."
Có điều vẫn cảm thấy có chút là lạ, nhưng khi nghĩ kỹ lại thì Sếp của bọn họ và Madam Mã đứng chung với nhau trông rất đẹp.
Quên đi, quan tâm nhiều như vậy để làm gì, chỉ cần Sếp vui vẻ là được rồi.
Hiện tại sau khi đã hiểu được mối quan hệ này, Thẩm Hùng mới hiểu được khi Sếp xem nội dung bên trong chiếc đĩa, trong lòng đau đớn đến nhường nào...
"Má, không biết là thứ biến thái gì lại nhàm chán đến như vậy, bắt Madam Mã với Sếp Cao về để chơi loại trò chơi độc ác như vậy! Còn cố ý gửi đến cho Sếp xem! Chúng có lương tâm hay không?" Thẩm Hùng đột nhiên oán hận mắng nhiếc.
"Rất rõ ràng, mục đích của tên đó là muốn để cho Madam xem. Điều bây giờ chúng ta có thể làm đó là mau chóng hoàn thành nhiệm vụ Madam giao cho chúng ta, sớm ngày cứu Madam Mã và Sếp Cao ra." Vu Nhiễm nãy giờ vẫn không nói chuyện nhìn thấy Thẩm Hùng bực dọc, lặng lẽ nói.
Đúng vậy, bọn họ phải cố gắng, nhanh chóng cứu người yêu của Sếp ra, không để cho cô biểu hiện ra đau lòng như vậy...
*********
Lần này hai vị thanh tra cao cấp của hai bộ phận trong Sở cảnh sát Tây Cửu Long bị bắt cóc, chưa rõ tình hình sống chết, bọn bắt cóc còn vô cùng kiêu ngạo gửi đĩa đến để thị uy, chuyện lớn như vậy làm các cấp trên bị kinh động, phái rất nhiều người hỗ trợ Tổ Trọng án, liên tục căn dặn nhất định phải nhanh chóng phá án.
Trong tay có nhiều người hơn, tốc độ của bọn họ cũng nhanh hơn, nhưng có một số việc vẫn cần thời gian mới có thể hoàn thành, ví dụ như dựng lại giọng nói; có một số việc cho dù bạn có tiêu tốn bao nhiêu thời gian cũng vẫn chưa có kết quả rõ ràng, ví dụ như địa chỉ của người gửi.
Vu Nhiễm lấy được tin từ công ty chuyển phát nhanh, địa chỉ người gửi là giả. Còn Thẩm Hùng và Tiểu Thắng trải qua nữa ngày điều tra vất vả, cũng bị mấy trăm kho hàng lớn nhỏ ở Hongkong làm cho sứt đầu mẻ trán, đó là chưa nói đến còn có rất nhiều nơi chưa đăng ký.
Vào lúc bọn họ lại rơi một lần nữa rơi vào tình cảnh khó khăn, Tổ Giao thông bất ngờ đưa tin đến: đã phát hiện được Cao Ngạn Bác bất tỉnh ở Tây Cống.
Lương Tiểu Nhu bồn chồn lo lắng, lòng như lửa đốt đang ở trong Sở Cảnh sát nghe được tin này, cảm thấy giống như đã tìm thấy một tia sáng trong bóng tối, nhưng lòng lại lập tức như bị treo lên cao. Tìm được Ngạn Bác rồi, vậy Lạc Xuyên đang ở đâu? Tại sao hai người lại không ở chung một chỗ?
Lương Tiểu Nhu nhanh chóng chạy đến bệnh viện, cách mặt kính nhìn thấy Ngạn Bác người đầy vết thương đang hôn mê, tâm tình đột nhiên trở nên phức tạp. Cho dù lúc trước cô không yêu anh, nhưng ít nhất anh cũng đã từng cùng cô đi qua một chặng đường khó khăn. Mà bây giờ cũng bởi vì cô, trở nên thương tổn đẩy mình nằm trên giường bệnh. May mà bác sĩ nói với cô, mặc dù trên người Sếp Cao có vài chỗ bị thương, nhưng không phải trí mạng, chỉ cần nghỉ ngơi đàng hoàng, sẽ sớm hồi phục trở lại.
Lương Tiểu Nhu đợi cả buổi chiều ở ngoài phòng bệnh, tới khi trời chạng vạng, Cao Ngạn Bác rốt cuộc cũng tỉnh.
"Ngạn Bác."
Cao Ngạn Bác mở đôi mắt trĩu nặng ra, một gương mặt xinh đẹp quen thuộc ập vào mắt anh.
"Tiểu Nhu."
Anh nhẹ nhàng mở miệng gọi một tiếng.
"Anh cảm thấy sao rồi, có khỏe không?" Lương Tiểu Nhu lo lắng nhìn anh, "Bác sĩ nói anh thiếu máu, trong cơ thể còn có thuốc mê, trên người còn có vài vết cắn của giống chó lớn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai bắt cóc hai người? Với lại..." Lông mi của cô run rẩy, gương mặt luôn hăng hái cuối cùng vẫn lộ ra biểu tình khổ sở cùng cực, cô khẽ hỏi: "Lạc Xuyên đâu? Lạc Xuyên ở đâu?"
Cao Ngạn Bác nhíu mày, cười gượng gạo.
"Là cô ấy giúp anh trốn thoát, nhưng bản thân cô ấy lại không thể thoát thân."
Biểu tình của Lương Tiêu Nhu đông cứng, "Vậy là sao?"
Lúc ấy ở trong kho hàng đó, thời khắc giống như chỉ mành treo chuông, hai người bọn họ bị hai con Ngao Ý tấn công, anh chắn ở trước người kia cho nên bị cắn thê thảm hơn. Bọn họ biết trong kho hàng có camera, có người giám thị nhất cử nhất động của bọn họ, cho nên bọn họ đã lập ra một kế hoạch, không hoàn thiện nhưng cũng không còn cách nào khác. Nhân lúc sự chú ý của một con chó chủ yếu dồn hết lên người anh, Mã Lạc Xuyên ở phía sau được anh che chắn, âm thầm giải quyết con còn lại, sau đó hai người giả bộ như đang hấp hối do bị cắn, nín thở nằm trên mặt đất.
Bởi vì bọn họ hiểu được, người đứng đằng sau khống chế tất cả những chuyện này, khi cho rằng bọn họ không qua khỏi, chắc chắn sẽ tự mình xem lại thành quả của mình. Mà lúc đó chính là thời cơ tốt nhất để bọn họ chạy trốn.
Khi có người đến, thì anh cũng đã trốn thoát được, Mã Lạc Xuyên lại không thể theo sau anh thoát ra.
Làm sao có thể thuận lợi chạy thoát được? Hai người bọn họ đã mang đầy thương tích, lại trải qua hai lần chiến đấu kịch liệt, tiêu hao nhiều sức lực, rõ ràng vào lúc bọn họ tỉnh táo và tràn đầy năng lượng còn không đối phó được bọn bắt cóc, thì càng miễn bàn đến hiện tại.
Thực tế thì lúc đó cô gái đó ghé vào tai anh nói, ý của cô ấy là giúp anh, để anh tìm được một cơ hội chạy thoát. Bởi vì mục tiêu chủ yếu của những người này rất rõ ràng đó là người yêu của Tiểu Nhu, cho nên bọn chúng chủ yếu muốn nhắm vào cô ấy, sẽ không quá làm khó anh.
Lúc Cao Ngạn Bác nghe xong liền ngây ngẩn cả người.
Cảm thấy lập tức trào dâng một chút nghẹn ngào và không cam lòng, cảm xúc phức tạp xen lẫn cảm kích, rối như tơ vò, khiến một người đàn ông như anh đột ngột cảm thấy rầu rĩ chán nản, dường như hiểu được gì đó rồi lại như không hiểu được.
Nhớ rõ cô ấy lúc đó, giọng nói nhỏ nhẹ nhàng, tràn đầy tình yêu sâu sắc, toát lên một sự kiêu ngạo tự nhiên và thoải mái, dường như còn mang theo chút ý cười nhàn nhạt.
Cao Ngạn Bác lấy lại tinh thần, lại nói khẽ với cô: "Cô ấy có một câu nói muốn anh chuyển lời cho em."
"Là gì?" Lương Tiểu Nhu vội vàng hỏi.
"Cô ấy nói: Chờ tôi."
Sau khi Cao Ngạn Bác nói ra vị trí cụ thể của kho hàng đã giam cầm bọn họ, Lương Tiểu Nhu mang theo một đội dùng tốc độ nhanh nhất đi đến nơi đó, nhưng kết quả cũng như trong dự kiến.
Nơi đó đã sớm trở thành người đi nhà trống.
Đúng vậy, những tên đó thông minh như vậy, thủ đoạn bắt cóc tra tấn cao thâm khó lường, làm sao có thể ngây ngốc ở lại đây để chờ người của cô tới. Là như thế, hiện trường còn không để lại chút manh mối nào, cô cũng không thể tra được cái mà cô muốn tra. Các người bỏ trốn thì thôi, tại sao lại còn đưa Lạc Xuyên của cô đi.
Từ chỗ Cao Ngạn Bác đã biết được một cái tên: Giản Lan, khiến cho cô nghe thật sự bất ngờ.
Cô bé đó, đơn thuần như một chú thỏ trắng con, vĩnh viễn chỉ biết nhìn cô bằng ánh mắt ngại ngùng lo lắng, kéo ống tay áo của cô, lùi ra phía sau cô, lúc nhìn thấy cô thì trông rất vui vẻ. Tại sao cô ta lại, lại làm ta chuyện như vậy?
Cô ta là vì mình sao, là vì muốn mình làm cho mình khổ sở sao? Lý do là gì đây?
Là mình đã bỏ sót điều gì, hay là đã hiểu lầm chuyện gì?
Mà kết quả kêu cấp dưới đi điều tra Giản Lan, tự nhiên cũng chẳng ra được gì. Không có địa chỉ, không có người liên hệ, thậm chí còn không tìm thấy được ghi chép nhập cảnh của cô ta! Cô ta giống như chưa từng đến Hongkong vậy!
Sao lại như vậy?!
Lương Tiểu Nhu đứng trong kho hàng, nhìn cảnh tượng trước mặt, sâu thẳm trong lòng dâng lên nỗi thất vọng cùng cực và lo lắng sắp chôn vùi cô...
Cô thở dốc nặng nề, từ từ ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vết máu trên mặt đấy, sờ bức tường nơi Lạc Xuyên dựa vào trong chiếc đĩa, ôm đầu bất lực.
Bây giờ cô phải đi đâu để điều tra tiếp đây?
*********
"Ah..."
Tiếng phát ra từ cổ họng Mã Lạc Xuyên.
Phát ra một tiếng rên khổ sở, bả vai đau khiến cô tỉnh lại.
Cô khó khăn mở mắt, thấy một cô gái cúi đầu, cầm một ống tiêm, tiêm chất gì đó vào trong cơ thể cô.
"Cô là ai? Tiêm cái gì cho tôi vậy?" Cô thở hổn hển, giọng khàn đục hỏi.
Cô gái vẫn cúi đầu, nghe hỏi thì hơi cười mỉa mai nhẹ, lại nói một cách lạnh lùng: "Uốn ván, huyết thanh, vắc xin ngừa bệnh dại, còn có vài thứ khác. Yên tâm, bây tôi tôi chưa để cho cô chết đâu. Nếu mà chết như vậy thì chẳng phải là quá lợi cho cô rồi sao? Tôi đã chuẩn bị cô không ít tiết mục, không có cô thì chơi có gì vui nữa, cô nói có đúng không?"
Cô gái đưa tay nắm cầm Mã Lạc Xuyên, ngẩng đầu lên, một gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt thâm đen toát ra ánh sáng sâu kín, nụ cười lạnh lẽo lại quỷ dị.
Mã Lạc Xuyên nhìn mặt cô ta, sắc mặt biến đổi rất nhỏ, bật lên tiếng nói: "Là cô."
*********
Giữa bầu trời u ám, chẳng thể nhìn thấy rõ được gì.
Cô không biết cô ấy đang ở đâu, chỉ biết cô tới để tìm kiếm Lạc Xuyên của cô.
Lòng Lương Tiểu Nhu tràn đầy khát vọng, nhìn xung quanh, con ngươi trong đôi mắt đen chuyển động vòng vo, rốt cuộc nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở cách đó không xa.
Lương Tiểu Nhu trở nên kích động, đi đến nắm lấy vạt áo của người con gái đó, cô ấy xoay người lại, đó là gương mặt xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng mà cô yêu thương.
Cô ấy như đang cười, đôi mắt màu hổ phách lại như nhuộm một nỗi buồn vô tận, cô ấy hỏi: "Tiểu Nhu, sao em còn chưa đến?"
Lương Tiểu Nhu lo lắng, nói: "Chị ở đâu? Em không biết chị ở đâu! Chị nói cho em biết bây giờ chị ở đâu, em sẽ lập tức đi tìm chị có được không?"
Người con gái đó bi thương nhìn cô, lắc đầu, tiếp tục nói với cô bằng một giọng nói mờ ảo: Chờ tôi.
Chờ tôi.
Lương Tiểu Nhu đỏ hốc mắt, lo lắng hét lên: "Không được! Chị nói cho em biết chị ở đâu đi, em không chờ được nữa, dù chỉ một giây em cũng không chờ được! Bây giờ em muốn nhìn thấy chị!"
Nhìn thấy chị, đầu tiên sẽ đánh chị một cái thật mạnh, sau đó sẽ hôn chị cuồng nhiệt.
Tay cô cầm lấy vạt áo của cô ấy lại không khỏi dùng thêm sức, cô muốn mượn chuyện này để cảm nhận sự tồn tại của cô ấy. Nhưng ngay sau đó, trên tay không còn gì, cái gì cũng biến mất, những cái đang có cũng mất, bóng tối vô tận đã hoàn toàn nhấn chìm cô.
Lương Tiểu Nhu cứng người, sau đó tỉnh lại.
Cô phát hiện mình đang ở trong phòng làm việc, ngây người nhớ lại tối hôm qua không về nhà, đã ở lại Sở, còn khoảng khi nào ngủ thì cô cũng không biết.
Người cô vẫn không ngừng phát run, Lương Tiểu Nhu hít sâu vài lần, cố gắng khống chế bản thân không mường tượng lại tình tiết trong mơ, nhưng trong đầu lại tham luyến dáng vẻ của người con gái đó.
Giấc mơ này có ý nghĩa gì đây?
Cô vừa lia mắt nhìn xuống, thấy được một bó hoa được gói tỉ mỉ nằm ở trên bàn mà trước đó không có.
Cô lật bó hoa ra, không có cái thiệp nào, nhìn xuống thêm chút nữa, biểu tình của cô hoàn toàn đông cứng lại rồi.
Ở dưới cùng là một chiếc đĩa, lặng lẽ nằm nơi đó.
Hết Chương 97
Trời bữa giờ mưa hoài T-T ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.