Lương Tiểu Nhu nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa CD đó, trong một lúc không nói nên lời.
Bó hoa và chiếc đĩa này được đưa tới khi nào? Hình như lại là dùng cách vận chuyển nhanh? Chắc là nhân viên đang làm việc tiện tay mang đến, thấy cô đang ngủ, nên cũng tiện tay để ở trên bàn. Cô nghĩ đến địa chỉ lần trước trên bao bì, sau khi điều tra đã xác minh được là địa chỉ giả, mà lần này thì càng gọn ghẽ hơn, chẳng để lại thông tin gì.
Rốt cuộc là ai, muốn dùng cách thức tàn nhẫn như vậy để hành hạ Lạc Xuyên, tra tấn cô?
Thật sự là Giản Lan sao?
Cô vẫn không thể tin được. Giản Lan sẽ có tâm tư bình tĩnh như vậy, sẽ có thông minh cơ trí kín đáo như vậy, sẽ có một trái tim nhẫn tâm như vậy sao?
Bàn tay trái của cô nắm chặt thành quyền, tay phải run rẩy để chiếc đĩa vào trong máy tính, đồng thời vẫn luôn cầu nguyện trong lòng: Lạc Xuyên của cô sẽ không sao, sẽ không có chuyện gì đâu... Nếu lại gửi đĩa đến, vậy thì đã nói lên được Lạc Xuyên của cô hẳn vẫn còn sống...
Chỉ cần còn sống, thì sẽ có hi vọng.
Hình ảnh cuối cùng trong chiếc đĩa trước là tình cảnh một con chó lớn đang phóng đến chỗ Lạc Xuyên bị thương, đó thật sự là một cơn ác mộng không hồi kết. Chỉ cần cô nhắm mắt lại, thì có thể nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của Lạc Xuyên, một bờ vai đầm đìa máu, dáng vẻ từ từ nhắm hai mắt lại, mím môi, yếu ớt dựa vào tường, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng nhe răng của con chó Ngao Ý đang cách Lạc Xuyên chỉ có mấy mér, tạo ra tiếng thở trầm khò khè.
Đĩa CD được đưa vào trong máy tính, lúc khởi động phát ra tiếng ong ong, vào buổi sáng yên tĩnh lại giống như một khúc ca phúng điếu u ám quỉ dị. Lương Tiểu Nhu cô gắng ngăn lại cảm giác bất an kì lạ, lặng lẽ nhìn về phía màn hình máy tính.
Ngay từ đầu vẫn là giọng nói đã qua chỉnh âm, thông tin bên Tổ Khoa học kỹ thuật cung cấp đó là bọn bắt cóc dường như rất thành thạo các phương tiện công nghệ cao, âm thanh này ít nhất này phải sử dụng ba loại phần mềm để điều chỉnh và biến đổi, cho nên muốn dựng lại tiếng thì vô cùng khó khăn. Mà ở chỗ kho hàng, cũng vốn không tìm thấy được bất kì manh mối hữu ích nào.
Cho tới bây giờ Lương Tiểu Nhu cũng chưa từng có trải qua thất bại nào đến như vậy, một chút manh mối cũng không, lại còn bị đối phương đùa giỡn. Mà lần này càng bởi vì tính chất đặc biệt của người bị hại, cái tâm trạng thất vọng, hối hận và đau đớn này lại như được phóng đại thêm cả ngàn lần. Trong mấy ngày này, mỗi giờ mỗi phút mỗi giây đều giống như đang tra tấn cô.
Cô không làm được gì cả, chỉ có thể đợi ở đây thôi sao?
"Madam Lương, có vẻ như cảnh sát Mã của cô thật sự rất tài giỏi, có thể trong tình huống đó mà giúp Sếp Cao chạy thoát ra ngoài. Mà thôi, tên đàn ông đó chạy thoát cũng chẳng sao, dù sao mục đích chính của tôi cũng là cảnh sát Mã đây..."
Khóe mắt Lương Tiểu Như khẽ giật.
Giọng nói kì lạ đột nhiên thay đổi âm điệu, mỏng cao lại như đầy niềm vui, dường như người này cảm thấy điều mình sắp nói tiếp rất thú vị. "Lần trước, ba đứa bảo bối của tôi cũng không thể đối phó với cô ta, như vậy, lần này chúng ta đổi qua cái khác, Madam Lương, cô cảm thấy thế nào?
Hình ảnh xuất hiện, lúc mới bắt đầu là một màn đen tăm tối, sau đó thì ánh sáng từ từ hiện lên, nhưng tổng thể vẫn khá tối, giống như trong một căn hầm bí mật, ở giữa hầm là một cái lồng lớn. Vị trí của cái lồng này, khiến người xem cảm thấy rất không thoải mái, giống như một cái chuồng giam giữ dã thú. Mà ở giữa lồng, có một cô gái.
Hơi thở của Lương Tiểu Nhu chợt trở nên dồn dập, hốc mắt nóng lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô gái trên màn hình.
Cô gái bị treo lên ở giữa lồng, chân trần bị xích có thể chạm nhẹ mặt đất, lại không có hoàn toàn chạm xuống hết được. Chiếc áo khoác kaki dài ở trên người đã sớm biến mất tăm hơi, áo sơ mi trắng bên trong cũng loang lỗ vết máu, còn dính nhiều tro bụi. Mái tóc cột lên sáng hôm ấy bây giờ cũng bị xõa ra rối bời, cô gái cúi đầu, mái tóc dài che đi gương mặt của cô ấy, không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy, nhưng Tiểu Nhu biết, cô ấy chắc chắn rất khổ sở.
Hơn nữa còn rất yên tĩnh, yên tĩnh quá mức, nếu không phải bởi vì thở mà cơ thể sinh ra chút chuyển động nhẹ, thì thật sự giống như đã chết rồi.
Một người bình thường, bị trói tay treo ngược lên, cánh tay cũng sẽ vô cùng đau đớn khó chịu, giống như muốn đứt từng đoạn, càng không nói đến một cánh tay đã bị chó cắn đến bị thương. Lương Tiểu Nhu thật sự không thể tưởng tượng được bây giờ Lạc Xuyên đang phải chịu đau đớn đến nhường nào?
Lạc Xuyên vốn là một cô gái mạnh mẽ kiêu ngạo, từ lúc nào lại xuất hiện dáng vẻ nhu nhược như thế này?
Cũng là bởi vì cô, mà cô ấy bị người ta bắt vào nhà giam chịu đủ mọi loại hành hạ.
Tại thời điểm này, có một người đi đến, đội mũ, nhưng lại đưa lưng về phía màn hình, vốn không thể nhìn thấy mặt người đó, nhưng nhìn vóc người thì chắc là một cô gái. Lương Tiểu Nhu nhíu mày, là Giản Lan ư?
Hình như là phải, lại giống như không phải.
Cô gái mở cửa lồng đi vào, bước chầm chậm đến trước mặt Lạc Xuyên, sau đó bắt đầu từ từ cởi một nút áo trên áo sơ mi trắng của Lạc Xuyên. Lạc Xuyên cảm giác được động tác của cô ta, quay người đi, nhưng lại không thể giãy dụa thoát thân.
Lại cởi một nút.
Lương Tiểu Nhu thở dốc, hai mắt ửng đỏ quyết liệt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Nút áo bị cởi ra, lộ ra bộ ngực lớn trắng nõn, cô gái dừng tay lại, Lương Tiểu Nhu cũng thở phào theo, nhưng ngay sau đó cô như ngừng thở. Cánh tay của cô gái đó nhấc lên, mập mờ hiện lên một tia sáng bạc, ánh mắt Lương Tiểu Nhu tập trung nhìn, là một con dao.
Không phải loại dao bình thường, lưỡi dao này mỏng lại sắc bén, trông rất giống dao mổ của bác sĩ khoa Ngoại.
Cô gái cẩm dao, múa vài đường dao với Lạc Xuyên đã bị cởi áo, trái tim Lương Tiểu Nhu cũng thăng trầm theo cái động tác múa dao ấy.
Cô gái này, rốt cuộc muốn làm gì đây?
Cô gái cầm dao mổ, cuối cùng từ từ rạch lên làn da mỏng trước ngực của Mã Lạc Xuyên. Dao mổ vốn rất bén, cắt mở da giống như xắt đậu hủ vậy, nhẹ nhàng là xuống, làn da trắng mịn liền bị rách ra. Cô gái này dường như rất thành thạo trong việc này, sau khi da thịt bị rách ra cũng chảy rất ít máu, nhưng màu đỏ tươi này lại vẫn làm nhói đau đôi mắt và trái tim của Lương Tiểu Nhu.
Không hề có bất kì biện pháp gây mê nào, cứ như vậy, trực tiếp dùng dao cắt xuống da thịt, có thể tưởng tượng được đau đớn đến thế nào. Lạc Xuyên hừ một tiếng, cơ thể khẽ run lên. Mà cô gái đó lại như cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, thay đổi hướng, cầm dao mổ, lại từ từ rạch xuống.
Lại một nhát.
Dường như cô ta muốn vẽ hình thập tự giá.
Cô gái này vậy mà lại đem thân thể của Lạc Xuyên trở thành một cái bàn vẽ tự nhiên, tùy ý lăng khắc, tận tình tra tấn.
Cô gái thả dao mổ xuống, xoay người cầm lên một bình thuốc, mở ra, bên trong là một lớp chất lỏng màu vàng sềnh sệch, rồi bôi lên vị trí bị rạch thập tự giá trên ngực Lạc Xuyên. Sau đó lại lấy ra một cái lọ nhỏ, bên trong tối đen dày đặc, trong khoảng thời gian ngắn Lương Tiểu Nhu không thể đoán ra trong đó là cái gì. Cô gái mở nắp lọ nhắm ngay miệng vết thương của Lạc Xuyên, nơi đó giống như ngửi được mùi, từ từ cuồn cuộn leo ra khỏi chai, rơi xuống nơi hình thập tự giá, nhanh chóng phủ kín miệng vết thương. Đồng thời cái thứ đó còn không ngừng chuyển động, lúc này Tiểu Nhu mới nhìn ra, thứ đó là một đám kiến đen! Mà chất lỏng màu vàng sềnh sệch đổ lên miệng vết thương của Lạc Xuyên chắc là mật ong!
Nhìn thông qua màn hình, lũ kiến đen đó thật sự rất thích hương vị của mật ong, cứ liên tục đổ dồn đến, cắn liếm gặm nhấm mật ong trên miệng vết thương, khiến làn da trắng trẻo của Lạc Xuyên nhìn càng thấy ghê rợn hơn.
Mà sự đau đớn này cho Lạc Xuyên cũng là toàn tâm cực hạn.
Đồng thời, Lạc Xuyên dường như không thể chịu đựng thêm được nữa, cơ thể bị treo lên lắc dữ dội, trong miệng cũng phát ra tiếng rên như bị bóp nghẹt đầy chịu đựng.
Sức chịu đựng của Lạc Xuyên rất tốt, bình thường cho dù đau thế nào, không tới cực điểm thì sẽ không kêu rên lấy một tiếng. Giống như bị đau dạ này, đau ra sao thì Lạc Xuyên cũng sẽ không nhíu mày, nét mặt dửng dưng không nói gì, nếu như không phải Tiểu Nhu sớm đã quá rành Lạc Xuyên, thì cũng sẽ rất khó có thể nhìn ra.
Một người con gái xinh đẹp mặc áo sơ mi trắng, làn da trắng mịn trước ngực, bị người ta dùng dao rạch lên vết thương hình thập tự giá, đổ mật ong vàng lên, một lũ kiến đen bò xung quanh đang không ngừng cắn liếm gặm nhấm nơi miệng vết thương... Cả người Lương Tiểu Nhu phát run, hai mắt đờ đẫn.
Rốt cuộc cô ta muốn làm cái gì?
Cô ta cuối cùng muốn làm cái gì đây!
"Ầm."
Lương Tiểu Nhu rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, đánh một quyền về phía cửa kính ngăn giữa phòng làm việc của cô và phòng ngoài, cửa kính lắc lư hai cái.
Các đốt ngón tay rất đau, nhưng có vẻ như vậy mới có thể làm cho nội tâm đầy lo lắng hối hận như sóng biển nhấp nhô của cô giảm bớt trở nên bằng phẳng hơn.
Không, chỉ vậy sao có thể giảm bớt, sao có thể bằng một phần ngàn của nỗi đau ấy.
Cô ngước mắt lên nhìn cửa kính phản chiếu hình ảnh của bản thân, gương mặt nhợt nhạt, trán nổi gân xanh, ánh mắt đỏ lên vì giận dữ, đôi môi mím chặt, trên gương mặt hiện lên sự bất lực và không cam lòng, còn có một nỗi đau nói không nên lời nhưng lại như đang không ngừng gặm nhắm cô đến chết.
Một lúc sau, có lẽ chỉ khoảng 5 phút, nhưng đối với Tiểu Nhu mà nói là rất dài, phỏng chừng Lạc Xuyên bởi vì đau mà nhất thời bất tỉnh, cơ thể cũng không có phản ứng gì. Cô gái thả Lạc Xuyên xuống, Lạc Xuyên yếu ớt nằm trên mặt đất, cô gái lại cầm một chậu nước dội lên mặt Lạc Xuyên.
Lạc Xuyên giật giật, như bị dội tỉnh, vết thương trước ngực bởi vị bị lũ kiến đen cắn xé mà vỡ mạnh ra, vô cùng thê thảm.
Tiếp theo, lại là một hồi tra tấn.
Cô gái mang giày cao gót, nhẹ nhàng chậm rãi giẫm lên mu bàn tay thon thả của Lạc Xuyên, lại mạnh bạo nghiền xuống, dáng người xinh đẹp uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như đang nhảy những những bước nhảy tuyệt vời. Nhưng, sân khấu của cô ta, là mu bàn tay của Lạc Xuyên; âm nhạc mà cô ta đi theo, là tiếng rên khẽ đau đớn của Lạc Xuyên.
Cô gái dừng lại, sau đó nhấc chân lên, đạp mạnh xuống!
Một tiếng "răng rắc" nhỏ rõ ràng vang lên, đó là tiếng của xương gãy.
Một đạp này, cô gái đó đã đạp gãy cánh tay trái của Lạc Xuyên.
Lạc Xuyên quay ngang đầu, khẽ cắn môi, giữa mày cũng chung quy lộ ra vẻ đau đớn không thể chịu đựng được nữa. Lúc này cả người Lạc Xuyên run rẩy đáng sợ, không còn dáng vẻ mạnh mẽ không ai có thể xâm phạm của thường ngày, Lạc Xuyên mở to mắt, trong đôi mắt màu hổ phách đầy tơ máu, vào lúc cô gái đó đang tận hưởng khoái cảm đạp gãy tay Lạc Xuyên, Lạc Xuyên mỉm cười với ống kính, môi run rẩy mấp máy mấy cái không thành tiếng.
Đó là khẩu hình miệng, Lương Tiểu Nhu mở to hai mắt chua xót, cố gắng đọc khẩu hình miệng của Lạc Xuyên.
Gương mặt dịu dàng quen thuộc của Lạc Xuyên, khóe môi hơi nhoẻn lên thành một vòng cung nhạt, cô ấy đang nói:
"Đừng nhìn... Tiểu Nhu, đừng nhìn..."
Tiểu Nhu, đừng nhìn.
Lương Tiểu Nhu che miệng, rơi nước mắt.
Cô có thể nhìn cảnh tượng Lạc Xuyên chịu đủ tất cả tra tấn, cho dù lòng đau như cắt, cô vẫn có thể ngoài mặt duy trì dáng vẻ bình tĩnh của mình; nhưng hiện tại, khi cô nhìn thấy Lạc Xuyên mình đầy thương tích vẫn nghĩ cho cô, muốn cô không nhìn dáng vẻ dịu dàng đó lại càng làm cho cô thêm đau đớn, cô không thể làm được gì cả, cô hoàn toàn sụp đổ rồi.
Trái tim của cô, tất cả đều đã vỡ nát.
"Reng reng reng..."
Điện thoại chuyên dụng trên bàn Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án đột ngột vang lên, Lương Tiểu Nhu đưa tay lau đi nước mắt, bắt điện thoại.
Cô biết đó là ai.
Quả nhiên, là giọng nói kì lạ đáng sợ phảng phất như cơn ác mộng trong đĩa CD.
"Sao rồi, cảnh sát Lương thông minh tài ba, cảm xúc khi nhìn người mà cô yêu chịu đau đớn chắc rất tốt hả?"
Lương Tiểu Nhu lạnh lùng nói: "Giản Lan, cô rốt cuộc muốn sao? Cô muốn gì thì cứ nhắm thẳng đến tôi, đừng tiếp tục làm khó Lạc Xuyên."
Giọng nói bên kia ngập ngừng, một lúc sau lại vang lên, nhưng trầm thấp chút: "Tôi không phải Giản Lan, cô ấy sao nhẫn tâm được như vậy... Tôi và cô ấy không giống nhau, cô ấy rất hiền lành tốt bụng... Cho nên, tôi mới phải thay thế cô ấy..." Giọng nói sau đó càng lúc càng nhỏ, gần như không nghe được.
Lương Tiểu Nhu nhíu mày suy nghĩ, không phải Giản Lan, vậy thì là ai?
"Cảnh sát Mã cũng thật sự chịu đựng quá tốt, phế bả vai cô ta, đạp gãy một cánh tay của cô ta, vết thương thì bị lũ kiến đen cắn, cô ta vẫn có thể cắn răng chịu đựng, tôi thật sự quá bội phục.
Nhưng không biết, cô ta còn có thể chống đỡ đến lúc nào... Nếu cô không đến, thì ước lượng cô ta cũng sắp gắng gượng không nỗi nữa..."
Lương Tiểu Nhu nói: "Cô trước hết để cho tôi nghe tiếng của chị ấy."
"Chuyện này không thành vấn đề." Bên kia ngược lại trả lời sảng khoái, rồi có tiếng ồn, sau đó là tiếng của Lạc Xuyên.
Giọng của Lạc Xuyên cũng vẫn dịu dàng trầm thấp như vậy, lại lộ ra sự mỏi mệt và yếu ớt.
"Tiểu Nhu."
Vừa nghe tiếng tiếng gọi của giọng nói quen thuộc này, Lương Tiểu Nhu suýt chút nữa không kiềm được nước mắt chảy xuống.
Cô đã bao lâu không nghe được giọng nói của cô ấy? Đã lâu, lâu lắm rồi, lâu đến cô gần như sẽ quên đây là âm thanh diệu kỳ của thiên nhiên, trong nhiều đêm mát trời, xoa dịu lòng cô, khắc vào trong tâm khảm cô, mỗi khi vang lên thì trong lồng ngực cô sẽ có thể sinh ra linh hồn cộng hưởng.
"Chị sao rồi? Có đau lắm không?" Lương Tiểu Nhu vội vàng hỏi.
"Cũng còn được, không đau... Tiểu Nhu, tôi biết cho dù tôi có nói gì, em cũng sẽ đến, cho nên tôi cũng không tính khuyên em... Khụ khụ... em phải nhớ: chờ tôi, chờ tôi về. Biết không... Khụ khụ..."
"Em nhớ, em nhớ mà." Lương Tiểu Nhu gật đầu, nuốt nước mắt xuống.
Cô đầy tham luyến giọng nói của cô ấy, cô còn có rất nhiều điều muốn nói với cô ấy, nhưng ngay sau đó điện thoại đã bị chuyển đi, vang lên lần nữa là giọng nói khiến Lương Tiểu Nhu vô cùng căm hận.
"Được rồi, cô cũng đã nghe tiếng rồi, xác nhận cô ta vẫn còn sống, tiếp theo, có phải cô nên làm theo yêu cầu của tôi mà đến đây không?"
Sự kiên quyết hiện lên giữa trán Lương Tiểu Nhu, trầm giọng nói: "Tôi sẽ đến."
Hết Chương 98
Tra tấn chế Mã thấy thương luôn hà T-T nay không đi tập nên tranh thủ làm chương này cho mọi người, chứ ban đầu mình tính để thứ 7 mới làm hehe ^^~