Khang Tiểu Ngư bởi vì được Kha Tước mời hát cùng mà làm tinh thần cô cả ngày điều không yên, ngay cả bài tập về nhà cũng không viết tốt. Chờ cô điều chỉnh tốt cảm xúc, chuyên chú mà bắt đầu chép lại thể văn ngôn thì đã đến giờ ra chơi. Nghỉ giải lao, người khác đều thả lỏng, các nữ sinh túm năm tụm ba nói chuyện phiếm, cô vẫn cứ thật nghiêm túc mà viết tiếp đoạn văn đang viết dở.
Đàm Hân Hân lau bảng đen, đứng ở trên bục giảng cân nhắc xoa khăn lau bảng trong tay, lớn tiếng nói: "Khang Tiểu Ngư, hôm qua tan học, người đàn ông đón cậu là ai?"
Khang Tiểu Ngư cùng Kha Tước ngồi ở bàn thứ tư, Đàm Hân Hân ở cách xa như vậy lớn tiếng hỏi cô. Trên mặt cô ta treo nụ cười, như là nữ sinh đang nhàn rỗi nhàm chán mà nói chuyện bát quái, nhưng lại cố ý phóng đại thanh âm. Làm học sinh trong ban đều có thể nghe thấy. Trong phòng học nữ sinh tò mò mà nhìn phía Khang Tiểu Ngư cùng Đàm Hân Hân.
Chu Dịch Quân ngồi phía cuối phòng học đang giảng đề cho một nam sinh, cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đàm Hân Hân, sau đó do dự mà nhìn về phía Khang Tiểu Ngư.
Kha Tước mỗi ngày sẽ không thường học xong mới đi, có đôi khi chỉ là một hai tiết học, có đôi khi là một tiết tự học không cần thiết. Lúc này anh đang thu thập đồ, chuẩn bị về nhà. Nghe xong Đàm Hân Hân nói vậy, anh không thể không nhíu mày. Đối với Kha Tước từ nhỏ ở trong giới giải trí lừa gạt lẫn nhau mà nói, loại trò này quá tầm thường. Bất quá anh có chút tò mò Khang Tiểu Ngư sẽ ứng đối như thế nào. Anh tận lực làm bộ không nhìn Khang Tiểu Ngư, đưa mắt liếc qua cô một cái.
Khang Tiểu Ngư đang ngồi viết văn, vẫn chưa ngẩng đầu lên.
Kha Tước cười một chút. Cô gái này, đừng nhìn tính tình rầu rĩ, nhưng thật ra có bình tĩnh, là người có chủ kiến.
Như vậy khiến Đàm Hân Hân càng không vui, cô lớn tiếng như vậy hỏi Khang Tiểu Ngư, hiện tại toàn ban đều nghe được, Khang Tiểu Ngư lại làm ra vẻ không nghe thấy gì. Cô ta đem giẻ lau bảng để lên trên, từ bục giảng đi xuống, đứng ở lối đi nhỏ, ôm cánh tay đối Khang Tiểu Ngư ngọt ngào mà cười: "Khang Tiểu Ngư, ngày hôm qua tớ nhìn cái chú kia đối với cậu thật tốt a, cho cậu khăn quàng cổ lại cho cậu mũ, đặc biệt là bộ dáng thương cậu a! Hơn nữa xe anh ta thật đẹp nga! Nhất định là kẻ có tiền! Đúng rồi…… Cậu nói học phí mấy năm nay của cậu đều là người hảo tâm giúp mình, không phải là anh ta đi? Học phí trường học tư nhân không thấp nha. Anh ta thật sự không có ràng buộc gì mà giúp đỡ cậu?…… Thật là hảo tâm a……"
Đàm Hân Hân nói xong lời cuối cùng, trong lời nói đã mang theo điểm ý vị không rõ.
Khang Tiểu Ngư đang viết tự động dừng lại, giương mắt lễ phép mà nói: "Anh ấy là anh rể mình."
"Anh rể a……" Đàm Hân Hân bừng tỉnh. Ngay sau đó, cô lại giống như nghĩ tới cái gì, có chút ấp a ấp úng mà nói: "Mấy ngày hôm trước mình còn ở trên mạng thấy một tin tức, nói là anh rể thừa dịp chị gái đi công tác không ở nhà mà ban đêm quấy rầy cô em vợ…… Mình xem anh rể đối với cậu cũng rất thân mật…… Ý hại người không thể không phòng bị. Mình nghĩ, cậu vẫn là nên đề phòng anh rể cậu tương đối……"
Khang Tiểu Ngư lập tức quăng bút trong tay, tức giận mà đứng lên: "Cô không được nói anh rể tôi như vậy!"
"Ai, cậu đừng tức giận. Mình đây thân là bạn học vì muốn cậu tốt….. anh rể cậu……"
Khang Tiểu Ngư cầm ly nước trên bàn học, muốn tạt vào Đàm Hân Hân. Nói cái gì về cô đều không sao cả, dù sao sớm đã thành thói quen, căn bản không để bụng. Chính là cô không cho phép người khác nói anh rể cô như thế.
"Tiểu Ngư!" Lâm Thất Âm lập tức xông tới, bắt lấy tay Khang Tiểu Ngư, ngăn cản cô đánh nhau.
Lâm Thất Âm đè thấp thanh âm khuyên cô: "Cô giáo còn ở phòng học, cậu lại muốn bị mời phụ huynh à?"
Khang Tiểu Ngư cắn môi, trong mắt đầy sự phẫn nộ.
"Tốt!" Chu Dịch Quân đột nhiên đập bàn một cái. "Trường học là nơi để học tập, không phải nơi các cô cậu bát quái cãi nhau! Đàm Hân Hân, cô là một cô gái nói chuyện rất tốt! Lập tức trở về viết ba ngàn từ kiểm điểm! Còn có Khang Tiểu Ngư, chuyện còn có thể nói cho tốt lại đòi đánh nhau!"
Đàm Hân Hân không cam lòng mà trở về. Lâm Thất Âm vươn chân chặn cho cô ta một cái ngã. Đàm Hân Hân lảo đảo, bám bàn học bên cạnh mới không té ngã. Cô ta phẫn nộ mà quay đầu lại trừng mắt Lâm Thất Âm.
Lâm Thất Âm lập tức toét miệng, ngọt ngào mà nói: "Thực xin lỗi nha, mình không phải cố ý!"
Chu Dịch Quân đập sách một tiếng.
Đàm Hân Hân nhìn thoáng qua Khang Tiểu Ngư cùng Lâm Thất Âm, không cam lòng mà trở lại chỗ ngồi của mình.
Lâm Thất Âm từ tay Khang Tiểu Ngư lấy ly nước đặt ở bàn học, khuyên cô: " Này tiểu cá ngốc, có chuyện gì không thể lén giải quyết? Lần sau đừng ngớ ngẩn, chúng ta ngấm ngầm giở trò!".
Khang Tiểu Ngư cổ quái nhìn Lâm Thất Âm, hỏi: "Làm hỏng lốp xe hay vẫn là bỏ sâu vào cặp sách?"
Lâm Thất Âm ngẩn ra, cười nói: "Đều là khi còn nhỏ mới làm chuyện này, về sau mình sẽ chơi lớn!"
Khang Tiểu Ngư nhịn không được nhấp khóe miệng cười rộ lên. Khang Tiểu Ngư không phải là người may mắn, nếu nói trong cuộc sống ngắn ngủi có may mắn, đó chính là cùng Lâm Thất Âm lớn lên.
Tiếng chuông vang lên, Lâm Thất Âm nhìn Khang Tiểu Ngư một chút, trở lại chính chỗ ngồi của mình.
Khang Tiểu Ngư một lần nữa ngồi xuống, trong lòng lại có điểm bất an. Cô vừa mới muốn đánh nhau, bộ dáng giống người đàn bà đanh đá a? Liệu có thể làm Kha Tước chán ghét? Hơn nữa…… Khang Tiểu Ngư mơ hồ nhớ rõ lúc mình đứng lên giống như đụng phải cánh tay Kha Tước.
Từ từ……
Khang Tiểu Ngư trong lòng cả kinh, vội vàng quay đầu đi, có điểm thấp thỏm hỏi: "Cái kia…… Mình vừa mới không có chạm tới cánh tay cậu bị thương đi?"
Kha Tước nhìn cô gật đầu.
"Có."
Khang Tiểu Ngư lập tức vẻ mặt ảo não, áy náy vạn phần.
Kha Tước lại bỗng nhiên cười. Khang Tiểu Ngư nhìn anh cười thì sửng sốt, không rõ anh đang cười cái gì.
Kha Tước chỉ chỉ chính mặt của mình.
Khang Tiểu Ngư nghi hoặc khó hiểu.
Kha Tước cười xoay người, mượn nữ sinh cái gương nhỏ. Anh đem gương nhỏ đưa tới trước mặt Khang Tiểu Ngư. Khang Tiểu Ngư duỗi cổ điều chỉnh góc độ, ở trong gương thấy mặt của mình.
Trên má cô có một chút mực bút……
Nhất định là lúc cô vừa mới quăng bút, làm mực bút văng lên trên mặt…..
Khang Tiểu Ngư ngượng ngùng mà đưa đầu lưỡi ra, vội vàng lấy khăn ra lau. Chính là cái dấu vết màu lam nhạt lưu tại trên mặt như thế nào cũng lau không sạch.
Kha Tước vẫn còn giơ gương nhỏ cho cô, trong lòng Khang Tiểu Ngư càng nóng nảy.
Kha Tước cười, anh từ trong cặp đưa ra một cây son, lúc Khang Tiểu Ngư vẫn kinh ngạc, anh dùng son ở trên mặt cô lau một chút.
Ẩm ướt, dính dính, lạnh lạnh, mềm mại.
Cây son kia ở trên má cô xẹt qua, giống như cũng ở đầu quả tim cô mà xẹt qua. Khang Tiểu Ngư nghe thấy tâm của mình "Thình thịch", "Thình thịch" mà nhảy lên thanh âm.
"Thử lại?" Trong đôi mắt xanh thẳm của Kha Tước tràn đầy ý cười.
"Nga……"
Khang Tiểu Ngư phản ứng lại, vội vàng vội vàng cầm khăn giấy dùng sức đi lau mặt. Rốt cuộc cũng cọ sạch sẽ, mực bút màu lam không còn thấy, trên má cô lại lưu lại một dấu vết màu đỏ.
Khang Tiểu Ngư nhấp khóe miệng, nhìn chính mình trong gương. Rõ ràng son của Kha Tước đã cọ hết, nhưng cảm giác không có mất, cô như cũ cảm thấy trên má nóng rát.
Son của anh liệu có ớt cay không nhỉ?
Mắt Khang Tiểu Ngư trộm nhìn son môi của Kha Tước trên mặt bàn.
"Tốt." Kha Tước thấy Khang Tiểu Ngư đã lau hết mực trên mặt, vừa lòng mà thu hồi tay.
"Cảm ơn……" Thanh âm của Khang Tiểu Ngư nho nhỏ.
"Không cần khách khí như vậy." Kha Tước đem gương nhỏ trả lại cho nữ sinh, từ bàn học lấy ra một quyển sách luyện tập để làm bài. Vốn dĩ anh tính toán hết tiết, vào thời điểm tan học thì đi, nhưng bởi vì sự việc Khang Tiểu Ngư cùng Đàm Hân Hân mà trì hoãn một chút, hiện tại đã là giờ học, anh đành ở lại thêm một tiết.
Kha Tước nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nghiêm túc mà làm đề luyện tập, nhưng mà Khang Tiểu Ngư vẫn mất hồn mất vía. Rõ ràng hai mắt nhìn chằm chằm sách trong tay, nhưng một chữ cũng học không vào. Trong lòng cô hoang mang rối loạn, loại hoang mang rối loạn này bên trong lại trộn lẫn một loại vui mừng không rõ.
Khóe miệng cô vẫn luôn cầm lòng không cong lên, có điểm ngọt.
Không bao lâu, Khang Tiểu Ngư lại nghĩ tới ngày mai là thứ bảy, là hôn lễ của chị cùng anh rể. Trong lòng vui sướng, cứ như vậy bị biến dần mất.
Thứ bảy, Khang Tiểu Ngư ăn mặc trang phục phù dâu, trong tay ôm một bó hoa lớn. Hít sâu một hơi, cô nỗ lực làm mặt mình ra bộ dáng tươi cười sáng lạng, từ phòng của mình đi ra ngoài.
"Anh rể." Khang Tiểu Ngư đứng ở trước cửa phòng ngủ.
Lục Trầm Hòa mặc một thân tây trang, anh ngồi ở sô pha, rũ đầu. Anh ngẩng đầu hướng Khang Tiểu Ngư cười một chút, nói: "Tiểu Ngư quả nhiên là phù dâu xinh đẹp nhất."
Anh đứng lên, cầm ở trên giá áo một cái áo bông, khoác trên người Khang Tiểu Ngư, nói: "Bên ngoài quá lạnh, đừng để bị cảm."
"Ừm, không lạnh." Khang Tiểu Ngư cúi đầu, nỗ lực bức nước mắt không được rơi xuống.
Tháng ba, băng tuyết chưa tan. Phù dâu Khang Tiểu Ngư mặc váy rất ngắn, lộ ra đôi chân tuyết trắng, lại là kiểu dáng cúp ngực. Chính là cô lại cực kỳ không có cảm giác lạnh.
Thời điểm sắp ra cửa, Lục Trầm Hòa lại nhìn thoáng qua đôi giày mà Khang Tiểu Ngư đi, dặn dò: "Tiểu ngư lần đầu tiên đi giày cao gót đi? Cẩn thận một chút."
Khang Tiểu Ngư gật đầu loạn xạ.
Trong giáo đường bố trí thành màu hồng nhạt mà Khang Tiểu Linh thích nhất. Quả cầu phấn bạch nhẹ nhàng mà lắc. Khách khứa không nhiều lắm, ngồi ở khu của khách, im ắng.
"Lục Trầm Hòa, cậu có nguyện ý cưới Khang Tiểu Linh làm vợ. Từ đây yêu cô ấy, tôn trọng cô ấy không rời không bỏ, trung thành cả đời, vô luận phú quý hay nghèo hèn, vô luận khỏe mạnh hay bệnh tật, vô luận thành công hay thất bại, đều sẽ không rời không bỏ, vĩnh viễn là cô ấy, yêu quý cô ấy, cùng cô ấy đồng cam cộng khổ, nắm tay khỏe mạnh gia đình mỹ mãn, thẳng đến lúc chết."
Giọng nói của cha xứ trầm thấp nhẹ nhàng mà chậm chạp, khách khứa ở dưới không nhịn được mà trào nước mắt, Lục Trầm Hòa mỉm cười, chân thành hạnh phúc mà nói: " Tôi nguyện ý."
Ngồi ở hàng đầu, Khang Tiểu Ngư dùng sức lau đi nước mắt trên mặt, cầm nhẫn kết hôn của Lục Trầm Hòa đi qua.
Tất cả mọi người ở dưới cố nén tiếng khóc, chỉ có Lục Trầm Hòa trên mặt treo ý cười nhợt nhạt. Anh đem nhẫn cưới đeo trên tay mình, sau đó chậm rãi đem nhẫn cưới của cô dâu nắm chặt trong lòng bàn tay.