Khách khứa tan hết, Lục Trầm Hòa ngồi một mình trên ghế dài, rũ đầu xuống, không nhúc nhích.
Khang Tiểu Ngư đứng ở góc giáo đường một lúc lâu, mới đi về chỗ anh.
"Anh rể... "
Lục Trầm Hòa ngẩng đầu nhìn Khang Tiểu Ngư, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Tiểu Ngư, anh muốn ở đây nói chuyện với chị em. Em về nhà trước đi."
"Được... " Khang Tiểu Ngư gật đầu.
Lục Trầm Hòa lôi ví tiền ra, đưa cho cô mấy tờ tiền: "Nơi này cách nhà có chút xa, em bắt taxi về đi. Ở tiểu khu nhớ mua đồ ăn, có thể đêm nay anh sẽ về muộn. "
Anh lại dặn dò: " Lấy chiếc áo khoác trên kệ mà mặc vào, bên ngoài lạnh lắm."
Khang Tiểu Ngư dùng hết sức gật gật đầu. Chào tạm biết Lục Trầm Hòa, vụng về bước trên giày cao gót đi ra ngoài. Cô đi đến cửa giáo đường lại không nhịn được mà quay đầu lại.
Mỗi một hàng ghế điều có bóng bay hồng phấn hoặc màu trắng, thảm đỏ dài đến tận cùng. Là những kí ức tốt đẹp của Lục Trầm Hòa và Khang Tiểu Linh.
Khang Tiểu Ngư cởi xuống chiếc bóng bay ở cuối cùng hàng ghế, gần với cô nhất, cẩn thận quấn dây của bóng bay lên cổ tay mình, xoay người đi ra ngoài.
Cô mặc chiếc áo khoác trường dài đến đầu gối. Vẫn đi đôi giày cao gót đó, để lộ một đoạn chân mà bước ra ngoài. Tại thời tiết lạnh như vậy, trong tay cô nắm chặt quả bóng bay, giống như người gỗ vô thức bước đi, làm cho người qua đường liên tiếp ngoái đầu lại.
Nhìn như là phù dâu của một đám cưới nào đó. Đánh màu mắt hơi hồng hồng nhưng khuôn mặt không có một ý cười nào cả.
Quá kỳ quái.
Khang Tiểu Ngư không quen nơi này, hiện còn đang mang giày cao gót, cực kì khó chịu. Cô vừa đi vừa ngó xung quanh, tìm chỗ điểm đợi của xe bus. Tuy rằng anh rể đã cho tiền bảo cô bắt xe về nhưng cô muốn đem tiền lại tiết kiệm.
Kha Tước nhìn thấy bóng lưng của Khang Tiểu Ngư, liền nhận ra cô. Cod hơi ngạc nhiên, dừng chỗ chân cô.
Kha Tước lái xe vào gần chỗ cô đang đi.
"Khang Tiểu Ngư." Kha Tước mở cửa sổ xe, đặt tay lên đó.
Khang Tiểu Ngư quay người, có chút ngoài ý muốn nhìn người đối diện mình: " Trùng hợp quá!"
"Muốn đi đâu, tôi chở cậu về."
Khang Tiểu Ngư vội vàng lắc đầu, nói: "Không cần đâu, tôi bắt xe bus về là được rồi."
Kha Tước nhìn mũi của Khang Tiểu Ngư vì lạnh mà đỏ lên, bỗng nhiên nở nụ cười: "Nhìn tuyết rơi"
Khang Tiểu Ngư bất giác ngẩng đầu. Một bông tuyết nhỏ như cánh hoa bay xuống dính vào mặt cô. Rồi nhiều bông rơi từ trên xuống dưới đất làm cho Khang Tiểu Ngư không tự chủ được mà đưa mắt nhìn theo.
Một cặp đôi đi phía sau Khang Tiểu Ngư, có chút tò mò nhìn vào trong xe. Kha Tước theo bản năng quay mặt đi, giả vờ vuốt lại tóc.
Chờ cặp đôi kia đi khỏi, Kha Tước mới quay mặt lại, mở cửa xe: "Lên xe rồi nói chuyện?"
Khang Tiểu Ngư do dự một chút, mới đi vào trong xe. Trong xe vô cùng ấm áp, bỗng chốc đã bao phủ cả người cô.
Kha Tước đã sớm chú ý đến tư thế đi của Khang Tiểu Ngư. Chờ cô đi vào, anh đã thấy đôi giày đã bị cởi bỏ. Anh dời mắt, hỏi: "Cậu nói thứ bảy có việc bận là đi làm phù dâu sao?"
Kha Tước ánh mắt hơi di chuyển, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt vẫn còn hơi đỏ của Khang Tiểu Ngư.
Khang Tiểu Ngư nhỏ giọng: "Ừ" một tiếng. Có thể là do ở bên ngoài lạnh lâu, giọng nói có hơi khàn.
"Hiện tại là hết bận rồi à?"
Khang Tiểu Ngư lại gật đầu, nói: "Thật sự không cần phiền cậu, tôi đến chỗ dừng xe bắt xe về là được rồi."
Kha Tước hơi trầm tư suy nghĩ, mới lên tiếng: "Tôi đang muốn đi đến phòng làm việc, chi bằng cậu tiện đường cũng đi qua thử âm đi. Như vậy ngày mai sẽ không phải đi nữa."
Khang Tiểu Ngư nhất tưởng, như vậy ngày mai cô không cần phải đi nữa. Có thời gian đi tìm việc làm. Cô nhìn về phía Kha Tước gật đầu một cái, sau đó bỏ quả bóng bay trên tay ra, cởi bỏ cho hết không khí rồi cho vào túi.
Kha Tước kinh ngạc nhìn cô làm như vậy, trong mắt lóe lên kinh ngạc, sau đó lại biến thành đăm chiêu.
Khang Tiểu Ngư hướng mắt nhìn Kha Tước, ngượng ngùng nở một nụ cười. Cô không có thói quen giải thích sự việc với người khác, huống chi còn không quen thuộc Kha Tước. Trong lòng cô còn có chút lo lắng Kha Tước nhìn hành động lúc nãy sẽ thấy cô ngây thơ, buồn cười. Cô quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa xe. Bên ngoài tuyết rơi ngày một nhiều, chỉ sợ đến đêm nay hoặc ngày mai càng ngày rơi càng nhiều.
•
Đến phòng làm việc, Khang Tiểu Ngư gắt gao đi bên cạnh Kha Tước. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy phòng ghi âm, trong lòng cảm thấy có chút mới mẻ. Phòng làm việc này không phải của Kha Tước mà là của công ty. Phòng thu âm rất lớn, ở đây có rất nhiều người đang chuyên chú làm việc. Chỉnh âm, quay chụp, thảo luận hậu kỳ... Thậm chí có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hát.
Khang Tiểu Ngư còn thấy hai ca sĩ rất có tiếng ở bên trong này.
Kha Tước một đường đi vào bên trong, nhân viên làm việc nhìn thấy anh đi qua cũng cười nói chào hỏi một tiếng. Kha Tước đôi khi nói được ra tên của đối phương, nói chuyện phiếm hai câu, đôi khi chỉ là lễ phép gật đầu.
Khang Tiểu Như đang đi bên cạnh Kha Tước, một lúc đã không tự chủ được mà bước chậm lại, lặng lẽ đánh giá xung quanh.
"Kha Tước, làm sao bây giờ cậu mới đến?"
Phó Minh Thư đi đến, sau lưng một đám tử cao gây đại mỹ nữ.
"Trên đường bị kẹt xe." Kha Tước thuận miệng mở miệng, nhìn về người phụ nữ đứng sau Phó Minh Thư:"J tỷ."
J tỷ gật đầu, có chút kinh ngang nhìn Khang Tiểu Ngư đứng ở đằng sau Kha Tước. Nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Kha Tước, nói: " Tiểu Tề bên kia nói có cải biến, cậu đi xem đi."
"À, đúng rồi... "
Kha Tước lùi xuống một bước, để Khang Tiểu Ngư đứng lên trên, nói: "Cô ấy chính là người em nói, cho cô ấy đi thử âm đi."
J tỷ không nói gì, tùy ý phất tay: "Tiểu Mẫn, em mau tới đưa cô gái này đi ghi âm thử đi."
"Một lát nữa cô ấy thử âm xong, dẫn cô ấy đến chỗ của tôi." Lần này người nói chuyện với tiểu Mẫn là Kha Tước.
Kha Tước lo lắng một lát nữa Khang Tiểu Ngư ghi âm xong mmàkhông tìm thấy anh. Anh có thể nhìn ra, cảm xúc của cô hôm nay không được tốt lắm, cần phá lệ chiếu cố một ít.
Tiểu Mẫn đưa Khang Tiểu Ngư đến chỗ phòng thu âm, nói vài câu rồi trực tiếp đưa ca từ của bài ( Thần Hi) vào trong tay của Khang Tiểu Ngư.
Kỳ thật, Khang Tiểu Ngư không cần thiết phải có ca từ.
Không chỉ có bài Thần Hi. Mỗi một bài hát của Kha Tước, cô có thể đọc làu làu. Nhưng cô vẫn cầm lấy lời bài hát, lẽ phép nói với tiểu Mẫn: "Cám ơn"
"Không cần khách khí! Cô là bạn của đại minh tinh." Tiểu Mẫn cười rực rỡ. Cô xoay người đi ra ngoài, vừa đến cửa đã có một trợ lí gọi, cô chạy chậm vài bước, ngay loa thu âm cũng quên không tắt.
Khang Tiểu Ngư để ca từ sang một bên, đeo tai nghe, nghe giai điệu quen thuộc đi vào bên trong tai. Cô chậm rãi nhắm mắt, hát ra bài hát đã được cô hát cả một vạn lần: "Những vết bẩn đầu tiên vào buổi sáng, mát mẻ. Nháy mắt, bắt gặp ánh mắt của anh.Nháy mắt, anh vẫn ở trước mặt...."
Kha Tước cùng J tỷ đang thảo luận quay chụp mv mới, người viết ca Tiểu Tề đi từ bên trong ra,đưa một tờ giấy cho Kha Tước: " Đây là bài hát cuối cùng, tôi luôn cảm thấy có gì không đúng, đêm qua đã sửa lại rồi. Cậu xem thấy thế nào."
Kha Tước nhìn qua một lần, vừa muốn mở miệng nói chuyện đã nghe thấy ghi âm bằng loa truyền ra tiếng hát, king ngạc quay đầu lại.
Ngay cả J tỷ cùng Tiểu Tề cũng sửng sốt một chút...