Ngủ Với Cậu Cùng Bàn

Chương 16



"Tốt lắm!" J tỷ gật đầu.

Kha Tước đang khoát lên vai Khang Tiểu Ngư nhanh chóng buông xuống. Khang Tiểu Ngư nhấp môi dưới, ôm chặt chiếc gối đầu màu trắng vừa mới cùng Kha Tước tranh đoạt vào lòng. Đạo diễn kêu ngừng, Kha Tước lập tức thoát cảm xúc ra ngoài, nhưng Khang Tiểu Ngư vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc lúc nãy.

"Thật sự rất tốt!" Kha Tước đứng lên, cổ vũ tán thưởng nhìn về phía Khang Tiểu Ngư.

Khang Tiểu Ngư nhìn về phía anh, nở nụ cười.

"Tiểu Mẫn, em mang cô ấy đi gội đầu đi!" J tỷ nói.

Khang Tiểu Ngư sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã hiểu được. Trong bài Thần Hi có một câu ca từ là:

"Máy sấy phần phật phần phật thổi, thổi hương ấm áp tới.

Hương thơm chảy xuôi tại đầu ngón tay anh, ôn nhu và ôn nhu.

Chỉ riêng nhìn vào trong mắt anh, cái phiền não gì đều quên hết."

Hẳn là muốn quay đoạn này, Kha Tước sẽ sấy tóc cho cô...

Khang Tiểu Ngư không kìm lòng được, vụng trộm nhìn Kha Tước, anh đang đứng ở phía máy giữa, nghiêm túc nhìn đoạn lúc trước đã quay được.

"Khang Tiểu Ngư, đi theo tôi" Tiểu Mẫn kêu lên.

Khang Tiểu Ngư từ trên giường đi xuống, đi theo tiểu Mẫn đến phòng hóa trang. Lúc đi ra ngoài, cô lơ đãng ngẩng đầu, liền thấy Ôn Thế Gia đang quan sát cô. Vì sao cảm thấy Ôn Thế Gia ánh mắt nhìn cô có chút khác lạ? Nhưng cô không nghĩ được nhiều thì đã bị tiểu Mẫn lôi đến phòng hóa trang.



Khang Tiểu Ngư ngồi trên ghế ngựa, mái tóc lộn xộn, ướt sũng.

Kha Tước ngồi cạnh bên cô, cầm trên tau khăn lông mà lau tóc cho Khang Tiểu Ngư. Màu trắng của khăn lông cùng mái tóc hỗn độn chặn tầm mắt của Khang Tiểu Ngư, cô chỉ có thể mơ hồ thấy ở phía trước Kha Tước mặc áo sơ mi màu trắng, phía trên có mấy nút áo không cài để lộ xương quai xanh.

Cô phát hiện xương quai xanh của Kha Tước có một vết sẹo rất nhỏ, dài. Nếu không phải ở thật gần, căn bản không thấy rõ. Suy nghĩ này vừa lóe lên, Khang Tiểu Ngư bỗng phản ứng lại, cô cách Kha Tước đặc biệt gần...

Khang Tiểu Ngư lặng lẽ hít sâu một hơi.

Không gian toàn là mùi dầu gội thơm ngát vị hạnh nhân, còn có chút mùi vị.Khang Tiểu Ngư muốn cẩn thận hít hương vị nhàn nhàn trên người Kha Tước trong hương vị nồng đậm của dầu gội đầu.

Khang Tiểu Ngư lặng kẽ hít thêm một chút, đem hương vị này dè dặt,cẩn trọng hấp thụ.

Khăn lông ở trên đầu ngăn trở tầm mắt của cô, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận ngón tay của Kha Tước đang di chuyển trên đầu mình.

Tầm mắt không còn bị cản trở, Kha Tước đã đem khăn lông xuống dưới, đặt ở trên bàn. Khang Tiểu Ngư mở to mắt,lộ ra biểu cảm vui mừng nhìn Kha Tước.

Kha Tước cùng nhìn cô cười.

Anh xoay người cầm lấy máy sấy, ấn chốt mở. Nhiệt khí ấm áp theo âm thanh của máy tràn ra ngoài. Kha Tước mỉm cười nhìn Khang Tiểu Ngư, quơ quơ máy sấy trong tay. Hơi nóng đập thẳng vào mặt, Khang Tiểu Ngư không thể không nhắm mắt lại, mở miệng nở nụ cười. Kha Tước thuận thế nắm ở vai cô, chân ở trên mặt đất tìm chỗ thoải mái, chuyển qua nửa gương mặt của Khang Tiểu Ngư, cầm lấy tóc cô, cẩn thận sấy khô.

Khang Tiểu Ngư nhìn không thấy Kha Tước, tầm mắt cũng được mở rộng ra,  ở trước mắt chỉ còn mấy nhân viên công tác và màn ảnh nhỏ.

Cô cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Khang Tiểu Ngư đảo mắt về cái bàn, trên cao có một cái gương Trong gương nhìn thấy Kha Tước khuôn mặt nghiêm túc. Khang Tiểu Ngư cứ ngẩn ngơ nhìn Kha Tước ở trpng gương.

Kha Tước đưa mắt nhìn về phía gương, hướng về phía góc nhìn trong gương của Khang Tiểu Ngư gợi lên khóe miệng, khuôn mặt không góc chết cười sủng nịnh.

Anh dựa vào trước một ít, xoa xoa đầu Khang Tiểu Ngư, cúi đầu mình xuống, dán vào lỗ tai cô, hỏi: "Một khắc không thấy tôi cũng không được?"

Thanh âm còn mang theo ý cười, do Kha Tước dán lên tai cô, còn đứng đằng sau. Khang Tiểu Ngư nghe thấy tim đang đập nhanh của mình. Cô còn nhìn thấy ở trong gương hai gò má của mình lại bắt đầu đỏ lên.

"Ân.... " Cô cụp mắt xuống, lông mi chớp chớp, thấp giọng nhẹ nhàng trả lời.

"Được." Kha Tước khẽ cười, lấy ghế chuyển đến trước mặt Khang Tiểu Ngư, tiếp tục sấy tóc cho cô. Khang Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, cả mắt nhìn toàn là anh. Khang Tiểu Ngư dần dần cười rộ lên, đem cảm xúc cất giấu phóng thích ra ngoài, ánh mắt như chớp như không thâm tình nhìn anh.

Kha Tước nhìn thấy ánh mắt của Khang Tiểu Ngư, sợ run một chút. Anh không quá minh bạch, Khang Tiểu Ngư rõ ràng không hề có kinh nghiệm, hơn nữa trước đoa còn rất khẩn trương. Nhưng làm sao có thể vào phát đã bỗng chốc nhập vai diễn? Kỹ thuật diễn quan trọng nhất là gì, chính là từ ánh mắt của diễn viên toát ra tình cảm. Mà nếu muốn cho điểm về ánh mắt của Khang Tiểu Ngư, Kha Tước thập chí rất muốn cho cô điểm tối đa.

J tỷ đứng bên cạnh Phó Minh Thư không nhịn được, nói: "Cp đóng rất tình cảm, rất giống người yêu, so với mong đợi còn xuất sắc hơn."

Này quay xong, tóc Khang Tiểu Ngư không hoàn toàn sấy khô, đem tóc dài đến một bên, cẩn thận sấy một lát, đến lúc hoàn toàn khô. Sau đó đi theo tiểu Mẫn trở lại phòng hóa trang thay quần áo.

Kế tiếp còn quay thêm vài cảnh nữa, Khang Tiểu Ngư không thể mặc trên người bộ quần áo ngủ. Nhớ đến lời bài hát, Khang Tiểu Ngư không khỏi ngồi nghĩ đến sẽ quay nội dung gì tiếp theo.

Cô cũng không nói rõ thời điểm quay phim cùng Kha Tước thân mật như vậy. Kết quả là vui mừng nhưng vẫn muốn trốn tránh.



Trong phòng hóa trang, tiểu Mẫn một bên giúp Khang Tiểu Ngư tìm quần áo, một bên hỏi: "Cô thật sự là lần đầu tiên quay sao?"

"Đúng vậy!"

"Diễn mấy cái khác cũng không có? Trong trường sẽ có nghệ thuật chương, kịch bản, văn nghệ gì đó, cô có phải là có tham gia không?"

Khang Tiểu Ngư lắc đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi không thích mấy hoạt động này... "

Tiểu Mẫn "Chậc" một tiếng: "Vậy là cô đây là đột nhiên thông suốt?"

Khang Tiểu Ngư cười cười không giải thích, làm gì có cái gì mà đột nhiên thông suốt, chẳng qua là vì...

"A, cô mặc cái váy này thật là đẹp mắt, càng nhìn càng thấy đẹp mắt!" Tiểu Mẫn đánh giá Khang Tiểu Ngư vừa thay quần áo xong, nghiêm cẩn gật đầu.

Khang Tiểu Ngư thu hồi suy nghĩ, cô nhìn qua gương một lần. Trang phục mới là một cái đầm màu lam, một chữ kiên lá sen lĩnh, lộ ra bạch. Tích mảnh khảnh ở đầu vai. Làn váy sấn đến hai chân mảnh khảnh. Tóc đen ở trên lưng, ngoan ngoãn đến kì lạ.

"Này, giày..." Khang Tiểu Ngư có chút không yên lòng nhìn giày cao gót đang ở trên chân mình. Cô không thích đi giày cao gót, ngày hôm qua làm phù dâu mới phải bắt buộc đi giày cao gót, bây giờ chân vẫn còn đau. Hơn nữa....

Chân của Khang Tiểu Ngư thật nhỏ, nơi này không có số đo thích hợp, đôi giày trên chân không vừa.

"Không có chuyện gì, lại không cần phải đi. Đẹp mắt là được, kiên trì một chút!"

Khang Tiểu Ngư tuy rằng lo lắng đôi giày cao gót này sẽ mang tới phiền toái, vẫn là cười cười gật đầu.

Tiểu Mẫn hai tay khoát lên vai Khang Tiểu Ngư, đem cô một lần nữa ngồi xuống ghế của bàn trang điểm, cầm phấn trang điểm lại cho cô.

Ôn Thế Gia gõ gõ cửa, từ bên ngoài đi vào. Cô đứng ở cách Khang Tiểu Ngư không xa, ôm cánh tay, hỏi: "Cô tên là Khang Tiểu Ngư?"

"Đúng vậy" Khang Tiểu Ngư quay đầu lại, nhìn về phía nàng lễ phép nở nụ cười.

Ôn Thế Gia tùy tay cầm lấy ở bàn trang điểm một thỏi son, đùa nghịch một chút, nói: " Cô tới nơi này quay chụp MV thù lao là bao nhiêu? Tôi cho cô giá gấp ba, chỉ cần cô diễn một lát."

Khang Tiểu Ngư mở to mắt, kinh ngạc nhìn về phía Ôn Thế Gia.

Vừa nãy Ôn Thế Gia nói chuyện hợp tác với Kha Tước đã bị anh cự tuyệt, cô ấy là như cũ vẫn chưa từ bỏ ý định, đổi phương pháp, tìm đến cô?"



Do máy điện thoại bi hỏng nên tui không edit được. Bây giờ đăng lại không biết có còn ai đọc nữa không???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.