Ngủ Với Cậu Cùng Bàn

Chương 5



Giờ tự học buổi tối, Khang Tiểu Ngư quay xuống mượn sách của bạn bàn dưới lại vô tình phát hiện trong phòng học có mấy nữ sinh đang nhìn cô. Cô sửng sốt một chút, lại quay lên, lấy gương ra soi, trên mặt cũng không có cái gì nha. Chẳng lẽ là cô đa tâm? Cũng không suy nghĩ nhiều, cô tiếp tục làm bài. Một lát sau, đem sách trả lại cho bạn phía sau, cô lại phát hiện vẫn có nữ sinh đang nhìn mình, hơn nữa là khi cô nhìn lại, mấy nữ sinh vội vàng cúi đầu, làm bộ chưa có chuyện gì xảy ra.

Khang Tiểu Ngư nhíu mày.

Thời điểm tan học, Khang Tiểu Ngư đem chuyện này nói cho Lâm Thất Âm nghe. Lâm Thất Âm bộ mặt hiểu rõ, cô vỗ vỗ bả vai cô bạn mình: "Bọn họ đều ghen tị với cậu."

Khang Tiểu Ngư không hiểu nhìn cô.

Lâm Thất Âm cho cô một cái nhìn chỉ có thể hiểu ý qua ánh mắt: "Nhiều chuyện đơn giản như vậy mà nghĩ mãi không ra, ngu ngốc thật ngu ngốc. Cậu hôm nay ngu ngốc đến lợi hại. Cái Khang Tiểu Ngư thông minh lúc trước là người nào vậy. Mình nghĩ, nên ra đi a!"

Lâm Thất Âm bỏ Khang Tiểu Ngư đi lấy xe. Cô và cô bạn của mình không cùng đường, hơn nữa cô cưỡi xe đạp đi học còn cô ấy thì đi xe buýt.

Khang Tiểu Ngư đứng nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới phản ứng.

A! Bọn họ ghen ghét cô là vì cô ngồi cùng bàn với Kha Tước.

Cô bật cười. Chính xác hôm nay cô có chút trì độn, phản ứng không nhanh. Cũng không phải hôm nay mà tháng gần đây đều như vậy.

Khang Tiểu Ngư bắt xe buýt về nhà, xuống xe liền gặp ngay một trận gió lạnh thổi đến. Cô dùng sức kéo lại khăn quàng cổ, hận không thể vùi cả mặt vào trong khăn.

Buổi tối mùa đông các cửa hàng hầu như đều đóng cửa sớm, cả đường cơ hồ cũng không có ai qua đường, tiếng bước chân của cô có vẻ cô đơn. Đi đến trước mặt là một gã say xỉn, trong tay hắn cầm chai bia, miệng hừ hừ ha ha nói trong mê sảng. Khang Tiểu Ngư nắm chặt quai đeo cặp sách, nhanh chân bước để vòng qua người hắn. Cô một mạch đi vào trong tiểu khu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Trong nhà không có ai, rất tối. Khang Tiểu Ngư lần lượt bật đèn lên sau đó đi tắm nước nóng. Cả cơ thể chìm trong nước nóng, cái lạnh lập tức bị xua tan.

Sau khi tắm xong, cô cảm thấy đầu óc mình thanh tỉnh một chút. Cô mở máy tính rồi gõ dòng chữ "Tư sinh phạn" [1] vào công cụ tìm kiếm, lập tức xuất hiện rất nhiều tin tức. Cô nhìn từng cái một, đi xuống từ từ. Tư sinh cơm quả thực là không nơi nào không có, thường xuyên ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của nghệ sĩ. Có thể nói là chỉ cần có chút nổi tiếng đều sẽ bị ảnh hưởng dù ít hay nhiều từ tư sinh phạn. Khang Tiểu Ngư đem từng cái ghi nhớ.

[1] Tư sinh phạn: là một loại yêu thích với hành vi cực đoan và điên rồ của người hâm mộ ngôi sao nghệ sĩ. Để thỏa mãn ham muốn của bản thân, họ thích lén lút theo dõi các chuyến đi và công việc hàng ngày gây ra sự quấy rối cho các ngôi sao yêu thích của họ và ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của họ (và gia đình của các nghệ sĩ).

Giống như một ngôi sao nữ nổi tiếng nhiều năm đã bị tư sinh phạn quấy nhiễu, chặn cửa, quay nén, nén lắp camera trong nhà, sau đó đem video, clip nóng lên mạng. Cuối cùng, ngôi sao nữ đã bị trầm cảm. Cô ấy thực sự đã tự tử bằng cách nhảy từ tòa nhà hai mươi tầng xuống.

Lại như ảnh đế gạt giới giải trí cùng bạn gái yêu đương vụng trộm vài năm. Cuối cùng bị phóng viên bắt được, hình ảnh của anh và cô vợ không xinh đẹp bị phát tán trên mạng. Tư sinh phạn ở trên mạng bốn phía kịch liệt chửi rủa, nói cô vợ không xứng với anh đế, nguyền rủa cô đi tìm chết. Thậm chí có một người cuồng nhiệt theo đuổi ảnh đế đã tạt axit lên mặt vợ của anh chàng.

Tỉ như anh chàng ca sĩ nổi tiếng có vài cái tư sinh phạn cuồng nhiệt vụng trộm biết được thời gian làm việc của anh, đến chặn ở sân bay. Cuối cùng thang cuốn ở sân bay tạo thành một sự kiện giẫm đạp nghiêm trọng.

Những chuyện như vậy tầng tầng lớp lớp hiện ra.

Khang Tiểu Ngư mở chỗ nhập văn bản với chủ đề:"Tự tuyệt tư sinh phạn" rồi bắt đầu đánh chữ. Cô kể chi tiết các sự việc diễn ra ở trường hôm nay. Là một sinh viên khoa văn, cô có thể viết trật tự sự việc thật dễ dàng. Tuy nhiên cô cảm thấy chỉ có lời văn thôi là không đủ. Cô đã lên mạng và tìm rất nhiều video về sự kiện hôm nay. Các video này hầu như đều là quay lén, không được hoàn chỉnh. Khang Tiểu Ngư chọn đến chọn đi, tìm các video thích hợp ghép lại để khôi phục hoàn toàn sự việc.

Đương nhiên những thứ này còn chưa đủ.

Cũng như viết văn phải có sự thăng hoa của chủ đề.

Khang Tiểu Ngư để trống một dòng rồi bắt đầu viết một đoạn mới. Cô nhảy ra khỏi trường hợp của Kha Tước và bắt đầu bàn về chủ đề cuộc sống riêng tư với một góc nhìn rộng. Phần mở đầu rõ ràng là một bài tường thuật nhưng bước ngoặt này đã biến bài viết trở thành một bài luận văn. Khi nói về những ý kiến ​​liên quan, cô đã chèn những ví dụ và bài viết phù hợp mà cô đã tìm thấy trước đó. Các ví dụ cô tìm được đều là tất cả các sự kiện lớn giật gân và có một vài từ có thể thúc đẩy vô số cảm xúc của fan.

Cuối cùng, phong cách lại thay đổi. Cô dùng giọng văn trữ tình thảm thiết hô hào fan đừng lại gần sinh hoạt cá nhân của thần tượng. Gõ câu cuối cùng, Khang Tiểu Ngư hơi do dự một chút rồi cuối cùng gắn thêm bức ảnh của Kha Tước ở mùa hè năm ngoái. Trong ảnh, anh ngồi trên bờ cát, đeo tai nghe, cười lộng lẫy đến lộ ra hàm răng trắng. Đôi mắt anh xanh hơn biển và bầu trời phía sau, trong suốt giống như đại dương mênh mông, xa xôi như phía chân trời, có ánh sáng, diệu diệu vô cương.

Cũng chính là bức ảnh này từng làm xáo trộn mạng, để anh năm 15 tuổi trở thành nam thần làng giải trí.

Khang Tiểu Ngư xem ảnh Kha Tước mà mỉm cười.

Cô một lần nữa kiểm tra lại toàn bộ, sửa đổi một số câu rồi xác nhận không có vấn đề gì, sau đó lập tài khoản weibo. Vào lúc đặt tên, cô do dự một lúc mới quyết định lấy cái tên "Cá bên biển" tuyên bố văn vẻ.

Làm xong những việc này, Khang Tiểu Ngư nhìn đồng hồ trên bàn, đã hơn ba giờ sáng. Kì thực cô biết minh tinh đều có một nhóm quan hệ công chúng, Kha Tước cũng không ngoại lệ. Bài viết của cô có thể không giúp anh nhưng cô vẫn làm điều đó vì thật tốt khi có thể giúp đỡ một chút. Khang Tiểu Ngư liên tục ngáp dài trong uể oải. Trước khi đi ngủ cô lên hot search, cơn buồn ngủ ngay lập tức tan biến.

Hot search đầu tiên vẫn như cũ là Kha Tước nhưng tiêu đề lại thay đổi.

# Kha Tước gặp tai nạn xe cộ.

Khang Tiểu Ngư sững sờ nhìn chằm chằm cái đề mục này một hồi rồi mới ấn mở tiêu đề. Xe Kha Tước từ trường học rời đi về bị một tay săn ảnh theo dõi, hai chiếc xe tại giao lộ va chạm đuôi gây ra tai nạn. Đằng sau tên săn ảnh trong chiếc xe kia một tên chết hai tên bị thương. Mà Kha Tước trong chiếc xe kia, nghe nói lái xe cùng anh đều bị thương. Về phần là thương nhẹ hay thương nặng thì không có tin tức nào nói đến.

Một số người nói rằng Kha Tước đã bỏ đi một mình sau vụ tai nạn. Một số người nói rằng khuôn mặt của Kha Tước đầy máu. Một số người nói rằng anh đã được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt bằng xe cứu thương. Một số người nói rằng anh không có ở trong xe. Nhưng đây đều là tất cả những suy đoán vì không ai đưa ra bằng chứng cả.

Các video và hình ảnh được đưa lên mạng sau đó đều là những hình ảnh khủng khiếp có máu trên mặt đất cũng như tình trạng bị thương của các tay săn ảnh lẫn tiếng khóc của các thành viên trong gia đình người ta.

Tin tức về Kha Tước dường như đã bị chặn một cách có chủ ý.

Khang Tiểu Ngư hít một hơi thật sâu và ấn xuống trái tim mình. Cô tự nhủ rằng mình nên bình tĩnh nghĩ về chuyện đó, anh sẽ ổn thôi. Nếu không, sẽ phải có tin tức gì đó.

Cô tự nhủ rằng ngày mai phải đến trường vì thế mà cô không thể thức khuya. Nằm xuống giường và ép mình đi ngủ nhưng Khang Tiểu Ngư không thể ngủ, trong đầu đều là vụ tai nạn của Kha Tước, lăn di lộn lại suy nghĩ về sự tình của vụ tai nạn. Tuy trên báo có viết xe bị hỏng là xe của bọn săn ảnh nhưng cô vẫn không thể ngừng lo lắng.

Căn bản là không ngủ được.

Cô mở to mắt, nhìn trần nhà rồi hít một hơi sâu, cô đem laptop ở tủ đầu giường mở ra. Nhét tai nghe vào nghe bài của Kha Tước hát.

Trong giọng nói thanh tuyến đó, cô rốt cuộc cũng chậm rãi thiếp đi.

Ngày thứ hai Khang Tiểu Ngư đi muộn. Cô cầm cặp sách vội vàng xuống lầu, chạy một mạch đến trạm xe buýt, lúc đến đã đến nửa tiết 2.

Chủ nhiệm lớp Chu Dịch Quân trầm mặt nhìn cô, bỏ lại một câu: "Đem bài "Thuốc" này chép lại năm lần rồi mai nộp cho tôi." Xong lại tiếp tục giảng bài.

Khang Tiểu Ngư cúi đầu và vội vã trở về chỗ ngồi của mình. Chỗ ngồi của Kha Tước trống rỗng. Trong giờ học, các học sinh trong lớp đang thảo luận về những điều mà anh gặp phải trong một vụ tai nạn xe hơi đó. Cô ngồi vào chỗ của mình, không tham gia cuộc thảo luận của họ nhưng không thể nhịn được mà lắng nghe. Có lẽ ai đó có thể nói chính xác những tin đó?

Trong vài bài học tiếp theo, Khang Tiểu Ngư không chú tâm, thậm chí bị phê bình bởi hai giáo viên khá nghiêm khắc. Mặt khác, cô đã ngủ rất ít vào đêm qua cộng thêm cô lo lắng về Kha Tước. Khang Tiểu Ngư quay đầu lại và nhìn vào chiếc ghế trống bên cạnh, nhớ lại cách anh mỉm cười và nói chuyện với cô ngày hôm qua.

Ngày đầu tiên khai giảng, cô bởi vì Kha Tước bên cạnh mà không chú tâm.

Ngày thứ hai, cũng vì Kha Tước không bên cạnh mà không thể chú tâm.

Thời điểm tự học buổi tối, cô mở cuốn sách địa lý nhưng mà rất lâu cũng không có đổi trang, ánh mắt cũng khong rơi vào trang sách.

"Khang Tiểu Ngư, em ra dây một chút." Người nói là Chu Dịch Quân đang đứng ngoài cửa.

Khang Tiểu Ngư cả kinh, trong lòng nghĩ hỏng rồi hỏng rồi.....đây là lại muốn phê bình. Cô cắn môi, cúi đầu đi ra ngoài.

Chu Dịch Quân cũng không có mắng cô mà chỉ đưa cho cô một cái hộp: "Hẳn là nhà em đưa tới đi. Tôi nói muốn gặp em một chút không, hắn nói không, bảo chỉ cần đưa cho em cái này là được rồi vội vã rời đi."

Là một chiếc điện thoại mới.

"Cảm ơn cô!" Cô ôm hộp quay về lớp học.

Tay cô cầm cái hộp nhỏ. Ai sẽ đưa điện thoại cho cô?

"Vốn chính là do tôi gây nên, ngày mai tôi trả cậu cái khác." Đây là lời Kha Tước nói hôm qua.

Ngoài anh, Khang Tiểu Ngư không nghĩ ai sẽ tặng cô một chiếc điện thoại di động. Nhưng anh ấy không phải bị tai nạn xe hơi sao? Thế mà cư nhiên vẫn nhớ đến chuyện này để cho người khác đem trả.

Cô trở về chỗ ngồi của mình và lấy điện thoại di động bên trong ra. Cô cau mày khi nhìn thấy cái điện thoại. Chiếc điện thoại này đắt hơn nhiều so với chiếc điện thoại đã bị phá hỏng. Ban đầu, khoản bồi thường của Kha Tước đã khiến cô không khỏi ngượng ngùng. Bây giờ, xem chiếc điện thoại di động này đắt hơn nhiều so với chiếc điện thoại ban đầu của mình, cô lại càng ngượng hơn.

Khang Tiểu Ngư trong một thời gian ngắn không biết phải làm sao. Cô tùy ý nghịch điện thoại sau đó kinh ngạc khi phát hiện trong danh bạ có duy nhất một cái tên.

- Kha Tước-

Anh thật sự đặt số điện thoại của mình vào danh bạ? Khang Tiểu Ngư nhìn chằm chằm vào cái tên một hồi, lại lấy sim cho vào đện thoại. Sau khi khởi động lại, cô xem xét có nên gửi tin nhắn cho anh. Cô muốn hỏi anh hôm qua có bị thương không? Muốn hỏi anh mai có đến trường học không? Lại muốn cẩn thận giải thích chiếc điện thoại này quá đắt, cô không thể nhận được. Rõ ràng đánh một đoạn rõ dài rồi lại sửa sửa, cuối cùng chỉ còn lại một câu: "So với cái điện thoại kia thì cái này đắt lắm, mình không thể nhận."

Khang Tiểu Ngư không ngờ rất nhanh có tin nhắn gửi lại.

Kha Tước: " Ý của cậu là cậu không thích nó, lại muốn mua cái khác."

Khang Tiểu Ngư lập tức trả lời: "Không, không phải ý này."

Kha Tước: "Thế cái kia sử lý thế nào?"

Khang Tiểu Ngư: "Cậu có thể sử dụng..."

Kha Tước: "Không thiếu."

Khang Tiểu Ngư không biết trả lời thế nào. Cô suy nghĩ kỹ về nó, có vẻ như Kha Tước nói đúng. Anh đã mua chiếc điện thoại này và không thể để anh lại mua thêm một chiếc nữa. Cô cảm thấy mình nói không tốt, không nói rõ là chỉ cần chiếc điện thoại đồng giá với cái kia mà thôi.

Một lúc sau, cô lông kìm được mà hỏi tình trạng của anh: "Cậu có bị thương à?"

Lần này, qua hồi lâu mà không thấy tin trả lời. Trong lòng Khang Tiểu Ngư có chút thất vọng, nhưng sự thất vọng này sẽ sớm biến mất. Cô tự an ủi mình bản thân minh tinh không thể tự do nói ra, phải giữ bí mật.

Đúng lúc cô cho rằng anh không trả lời thì Kha Tước gửi đến một bức ảnh. Anh ngồi trên sofa, cánh tay nhìn thấy là một cánh tay quấn một tầng băng gạt dày. Không có thạch cao, xem ra cũng không nghiêm trọng.

Khang Tiểu Ngư cẩn thận nhìn Kha Tước trong bức ảnh này, từ đầu đến chân không có chỗ nào bỏ sót. Cuối cùng, cô cảm thấy nhẹ nhõm vì chỉ có cánh tay anh bị thương. Cô giáo chủ nhiệm đứng ở cửa sau của lớp học mà gõ cửa. Khang Tiểu Ngư nhìn về phía cửa lại bắt gặp ánh mắt của cô giáo. Cô cắn lưỡi rồi vội vàng để điện thoại lên bàn, mở cuốn sách trên bàn và bắt đầu làm bài tập về nhà. Cho đến khi cô giáo rời đi, Khang Tiểu Ngư lại lấy điện thoại ra. Cô muốn lưu số gia đình của mình vào danh bạ. Nói về điều đó, cô lại có một thói quen xấu đó là số điện thoại di động được lưu trong danh bạ trước đây đều được lưu trong bộ nhớ điện thoại thay vì sim điện thoại. Mặc dù chị gái Khang Tiểu Linh nhiều lần nói với cô rằng cô nên sao chép lại nhưng cô luôn lười biếng vì vậy mà không sao lưu lại. Vì thế bây giờ cô chỉ có thể lưu số gia đình mà mình nhớ được.

Bố, mẹ, Khang Hành, anh rể.

Sau khi lưu bốn số này, Khang Tiểu Ngư do dự một lúc trước khi lưu số chị mình. Chị cô từ nhỏ đã dạy cô, muốn cô đem số điện thoại người nhà phải nhớ nên số điện thoại của ba, mẹ, anh trai, anh rể đều là cô học thuộc. Còn về số của chị gái, cô không cần học thuộc cũng nhớ vì cô đã thực hiện nhiều cuộc gọi, đã sớm quen thuộc từ lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.