Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 11: Qua đêm chỗ quỷ ở



“Nga! Không có việc gì” Phượng Thiên Mị phản ứng lại, cười an ủi.

Thương tổn người của nàng, chờ đó! Nàng nhất định đến đòi lại. Nợ máu, vậy dùng máu để trả.

Tiếp đó nàng dùng nước ở suối rửa sạch lớp trang điểm hù người kia. Dù sao trong Phượng phủ ngoài Hồng Kiều cũng không có ai nhìn thấy gương mặt thật của nàng, như vậy càng tốt, thuận tiện cho nàng hành sự.

Sau khi rửa đi lớp trang điểm, Phượng Thiên Mị triệt để ngây dại, nương theo ánh trăng nhìn có thể thấy rõ ràng một gương mặt tuyệt sắc! Dùng chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa cũng không đủ để miêu tả vẻ đẹp này, so

với bộ dạng quái quỷ lúc trước thật sự là người trên trời kẻ dưới đất!

Làn này xuyên qua là nàng buôn bán có lời a, tuy rằng kiếp trước rất xinh đẹp nhưng không thể nào so với bây giờ.

“Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu” Hồng Kiều mê mang hỏi. Nàng biết, tiểu thư hiện giờ không thể trở về phủ Thừa tướng, nhưng hiện tại các nàng một xu cũng không, có thể đi đâu đây!

“Không có việc gì, ta đều có tính toán, ta nhớ không lầm gần đây có một viện bị bỏ hoang chúng ta tới đó đã!” Phượng Thiên Mị sớm ra quyết định, mặc kệ ở đâu không có tiền thì không thể làm gì được.

Cho nên, nàng tính tới Hiên vương phủ vào tối nay, lấy lại tất cả những đồ cười đáng giá, dàn xếp ổn thoả rồi mới lập kế báo thù.

Thực ra nàng có thể gọi huyết xà giết hết bọn họ trực tiếp báo thù, bất quá chết thống khoái như vậy lại tiện nghi cho bọn họ, cái nàng muốn là chậm rãi tra tấn từ thể xác đến tinh thần, khiến bọn họ sống không bằng chết!

“Tiểu thư không được đâu, nghe nói chỗ đó có yêu quái đó.” Hồng Kiều vừa nghe muốn đến viện hoang sợ tới phát run vội vàng ngăn cản.

“Đã chết qua một lần thì có gì phải sợ, đi thôi!” Phượng Thiên Mị bất đắc dĩ nói.

Nàng không tin viện hoang đó có quỷ! Nhiều nhất là có kẻ giả thần giả quỷ ở đó mà thôi, thế nhưng đồn đại ở đó có quỷ ngược lại giúp nàng càng thêm an toàn.

“Nhưng mà …” Hồng Kiều chưa kịp nói thêm gì đó đã bị Phượng Thiên Mị đánh gãy.

“Không có nhưng mà, ngươi không đi ta đi.” Phượng Thiên Mị giận tái mặt, giọng điệu lạnh nhạt, nói xong liền bước đi.

Thấy tiểu thư mất hứng, Hồng Kiều cũng không dám nói nhiều, chạy theo sau Phượng Thiên Mị.

Khoảng hai mươi phút sau, Phượng Thiên Mị và Hông Kiều tới tiền viện.

“Tiểu thư” Hồng Kiều kêu lên.

“Đi vào” Phượng Thiên Mị thản nhiên nói, bước vào viện hoang. Hồng Kiều bất đắc dĩ tuy rằng rất sợ, nhưng tiểu thư đã vào nàng có thể không vào sao?

Tiểu thư nói rất đúng đã chết qua một lần có gì phải sợ! Cùng lắm là chết thêm lần nữa! Nghĩ vậy lá gan Hông Kiều lớn chút, ngăn chặn sợ hãi trong lòng, bước vào viện hoang theo Phượng Thiên Mị

Đối với nơi này, Phương Thiên Mị có chút ấn tượng.

Nghe nói nó từng là phủ đệ của một vị Tướng quân, một ngày ba năm trước

đây thảm án diệt môn diễn ra, toàn phủ hơn ba mươi mạng người đều chết hết. Về sau có người đi qua nơi này nghe có tiếng nữ tử bi ai khóc, từ đó mà không ai dám tới, nơi này cũng vì vậy mà phú danh kì thực trở thành viện quỷ ở.

Bước vào sân nương theo ánh trăng nàng có thể thấy chỗ này tuy hoang vắng cùng bụi bặm nhưng không bị phá hư, khắp nơi bao phủ khí tức âm u.

Chỗ quỷ ở ai dám vào, cho dù dám cũng không thèm vào, nơi đây có nhiều người chết như vậy rất xui xẻo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.