Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 110: Tới lấy tiền



Edit: Yuuki ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Mà chân của Phượng Thiên Mị cũng vừa thu về, mấy người bên ngoài Vương phủ, cùng tất cả mọi người đang đứng xa xa xem diễn toàn bộ ngây ngẩn cả người, đôi mắt kinh ngạc trợn to.

Khóe mắt Thương Lan Mạch co rút, nhưng vì bây giờ hắn là ngốc tử, không thể lộ ra nét mặt khác không nên có, chỉ hoảng sợ kêu lên một tiếng, rồi trốn ra sau lưng Hồng Kiều.

Phu xe chờ ở bên ngoài kinh hãi cả người đổ mồ hôi lạnh, đại tiểu thư này xem ra không dễ chọc! May mắn trước kia mình chỉ là một phu xe, trước kia chưa từng có cơ hội gặp mặt nàng, cũng chưa từng ức hiếp nàng, nếu không, bản thân mình sẽ gặp phải tai họa trước mắt rồi.

“Ngươi, ngươi muốn chết.” Gã thị vệ còn lại mãi sau mới phản ứng kịp, giơ đao chém Phượng Thiên Mị, ánh mắt Phượng Thiên Mị phát lạnh, nhấc chân một cái, một tiếng “bộp” cùng với một tiếng hét thảm “á” vang lên, cộng thêm một tiếng “bùm” do có vật rơi mạnh xuống đất.

Gã thị vệ kia bị Phượng Thiên Mị hung hăng đá một cái, nhưng lần này không phải đá vào hạ thể, mà là trực tiếp đạp vào ngực hắn, trực tiếp đạp bay hắn, văng thẳng vào cửa lớn đang khép một nửa của Vương phủ, mạnh mẽ rơi xuống mặt đất trong sân.

Hành động này lại một lần nữa làm cho mọi người ngây ngẩn, đều cảm nhận được, Phượng Thiên Mị này rất bạo lực.

Phượng Thiên Mị trực tiếp bước vào trong Vương phủ, Hồng Kiều và Thương Lan Mạch cũng theo sau vào trong, thị vệ trong phủ nghe thấy động tĩnh, cũng ào ào chạy tới, đồng thời vây quanh đám người Phượng Thiên Mị, trong mắt cũng không nhịn được hiện lên một chút kinh ngạc.

“Người tới là ai? Dám tự ý xông vào Hiên Vương phủ.” Quản gia quát, bởi vì chưa từng gặp qua Phượng Thiên Mị, cho nên cũng không biết nàng, mà lúc này Thương Lan Mạch sợ hãi trốn ở phía sau Phượng Thiên Mị, bọn thị vệ cũng không thấy rõ mặt của hắn.

“Gọi Thương Lan Hiên ra đây, cứ nói là Phượng Thiên Mị tới lấy tiền.” Giọng nói của Phượng Thiên Mị thản nhiên lại lộ ra mệnh lệnh không cho phép kháng cự.

Mọi người vừa nghe thấy “Phượng Thiên Mị”, nhất thời kinh ngạc trợn to hai mắt, trố mắt nhìn nhau, mang theo chút hoảng sợ.

Mười ngày trước, trong phủ vì chuyện của Phượng Thiên Mị mà huyên náo thấp thỏm lo âu, nhớ tới sáu tên thị vệ bị hút cạn máu, bọn họ đều cho rằng là do quỷ hồn của nàng quấy phá. Mãi đến nhiều ngày sau, không hề xảy ra chuyện gì, bọn họ mới xem như bình tĩnh lại.

Thế nhưng, hôm nay lại nghe được chuyện thi đấu đèn hoa đăng ngày hôm qua, nói Phượng Thiên Mị không có chết, vẫn còn sống, hơn nữa không ngốc, còn đánh bại đám người Vương gia, đoạt được đèn hoa đăng.

Tuy rằng Vương gia không nói gì, nhưng bọn họ cũng nghe được, Vương gia thua Phượng Thiên Mị ba vạn lượng hoàng kim.

“Ngươi chờ ở đây.” Quản gia cũng không dám tự chủ trương bắt Phượng Thiên Mị, chỉ có thể đi thông báo cho Vương gia.

Lúc này, trong thư phòng của Hiên Vương phủ, tinh thần Thương Lan Hiên có chút sa sút tựa lưng vào trên ghế, hắn đã một đêm không ngủ, còn đang suy nghĩ chuyện Phượng Thiên Mị, không để ý đến sắc mặt của Tô Nhị Tịch đứng ở một bên có chút khó coi.

Hắn không thể giải thích được nghi hoặc, rốt cuộc trước kia Phượng Thiên Mị là ngốc thật hay ngốc giả, rõ ràng nàng đã nhận một kiếm của hắn, sao lại còn sống, phải chăng sau lưng nàng còn có người nào đó?

Có điều bây giờ dường như cũng không còn quan trọng, quan trọng là … lần này Phượng Thiên Mị xuất hiện, cũng không hề đơn giản, có lẽ, Phượng Thiên Mị sẽ là vật cản trở hắn một bước lên mây.

Không, hắn không cho phép, ai cũng đừng nghĩ cản trở hắn, cho dù là Phượng Thiên Mị, tuy rằng hắn hối hận, nhưng mà, làm đại sự, hắn không có tư cách hối hận, càng không thể tiếc hận.

Đạt được nhận thức như vậy, trong mắt Thương Lan Hiên hiện lên một chút hung tàn, Phượng Thiên Mị, vậy mà ngươi không chết, còn có ý đồ đối nghịch với ta, vây đừng trách ta lòng dạ ác độc.

Nhìn thấy Thương Lan Hiên vẫn không để ý tới mình, Tô Nhị Tịch không vui khẽ cắn môi, tuy rằng nàng biết bây giờ trong lòng Vương gia, bởi vì chuyện đêm qua nên rất khó chịu, nàng cũng vì chuyện mất mặt đêm qua mà lộ ra phiền muộn. Nhưng sau khi trở về, Vương gia lại không về phòng ngủ, điều này làm cho nàng càng nghĩ càng giận.

Hơn nữa nàng bước vào thư phòng lâu như vậy, hắn vẫn không để ý đến nàng, hay là, Vương gia đang nghĩ đến nữ nhân Phượng Thiên Mị kia.

Nhớ tới Phượng Thiên Mị, trong đôi mắt của Tô Nhị Tịch không nhịn được hiện lên nồng đậm thù hận, vì sao? Vì sao ả vẫn còn sống, không phải ả đã bị một kiếm của Vương gia đâm xuyên bụng rồi sao? Hơn nữa, ả còn sống còn chưa tính, vì sao hết lần này tới lần khác lại thay đổi trở nên tốt hơn, còn khiến những tài tử tài nữ bọn họ mất hết thể diện, Vương gia còn vì vậy mà thua mất ba vạn lượng hoàng kim!

Bảy năm trước, nàng đã bị hào quang của Phượng Thiên Mị che phủ, sau khi ả trở nên ngốc, rốt cục nàng cũng trở mình, nhưng bảy năm sau, ả lại trở nên tốt, vì sao ông trời lại đùa giỡn nàng như vậy!

Phượng Thiên Mị trở về, nhất định lại muốn gả cho Vương gia, mà sợ rằng Vương gia sẽ không cự tuyệt, vậy vị trí Vương phi của nàng coi như là bị mất rồi.

Không, nàng không cam lòng, thật sự không cam lòng, thâm chí không muốn, Phượng Thiên Mị, ngươi ngàn lần vạn lần không nên chặn đường Tô Nhị Tịch ta, vì vị trí kia, ta không ngại lừa Vương gia, cho nên cho dù ngươi không chết, ta cũng phải phá hủy ngươi.

Suy nghĩ trong lòng Thương Lan Hiên và Tô Nhị Tịch khác nhau, nhưng đều nảy sinh ý tưởng giống nhau, đó chính là, Phượng Thiên Mị không thể tồn tại.

“Vương gia, thực xin lỗi, là Tịch Nhi khiến cho Vương gia mất thể diện, lại còn mất bạc.” Tô Nhị Tịch khẽ cắn môi, tràn đầy tự trách, nhưng vẫn điềm đạm đáng yêu nhận lỗi.

Liếc nhìn Tô Nhị Tịch điềm đạm đáng yêu, Thương Lan Hiên vốn vì chuyện Phượng Thiên Mị mà buồn bực, vẻ mặt cũng dịu đi không ít, có chút tự trách cùng ảo não, chuyện này căn bản là không liên quan đến chuyện của Tịch Nhi! Tại sao hắn lại có thể không để ý đến Tịch Nhi như vậy chứ!

Nghĩ xong, Thương Lan Hiên lập tức đứng dậy, ôm Tô Nhị Tịch vào lòng, ôn nhu nói: “Tịch Nhi, đây không phải là lỗi của nàng, là Bổn Vương không tốt, không nên vì trong lòng mình không vui mà lạnh nhạt với nàng.”

Sau khi Tô Nhị Tịch nghe xong, lập tức được sủng mà sợ sụt sùi khóc nức nở nói: “Vương gia, ngài không trách Tịch Nhi là tốt rồi.”

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói hơi run rẩy của quản gia:”Khởi, khởi bẩm Vương gia, Phượng Thiên Mị tới đây, nói là tới lấy tiền.”

Thương Lan Hiên và Tô Nhị Tịch vừa nghe, sắc mặt đều trầm xuống.

Hiện tại trước sân là cảnh tượng như thế này, mười mấy thị vệ vẫn như cũ vây quanh đám người Phượng Thiên Mị, bởi vì không nhận được mệnh lệnh, bọn họ không dám lui cũng không dám tiến. Song, mấy người Phượng Thiên Mị bị vây, lại vô cùng tự tại.

Chỉ thấy Phượng Thiên Mị lúc này lười biếng ngồi trên ghế thị vệ đưa đến, bắt chéo chân, phía sau là Hồng Kiều cầm ống tay áo che ánh nắng giúp Phượng Thiên Mị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.