Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 112: Huyết thống ruột thịt



Thật ra thì một cái tát này của Phượng Thiên Mị hoàn toàn là phản ứng bản năng, không biết vì sao, nàng vừa nghe thấy người khác mắng Thương Lan Mạch là ngốc tử, thì đã tức giận.

Mặc dù cảm giác của nàng đối với Thương Lan Mạch rất vi diệu, thế nhưng nàng cũng không cho rằng nàng thích Thương Lan Mạch, nàng cũng không phải ngốc tử, có lẽ là vì ở trên người hắn thấy được hình bóng của Phượng Thiên Mị trước kia, cho nên mới có ham muốn bảo vệ hắn đi!

“Sao nào? Coi như hắn có là ngốc tử, thì ít nhất hắn cũng là Vương gia, lại là huyết thống ruột thịt của Hoàng gia. Còn ngươi, chỉ là một tiểu thiếp thấp kém, nơi này căn bẳn không đến lượt ngươi nói chuyện, đánh ngươi, chỉ là một chút dạy dỗ nho nhỏ mà thôi, nếu lại để cho ta nghe thấy ngươi có một câu bất kính với Thương Lan Mạch, cẩn thận ta cắt đứt lưỡi ngươi. ” Ánh mắt Phượng Thiên Mị lạnh lẽo nhìn xung quanh, lạnh lùng cảnh cáo nói.

Tô Nhị Tịch bị nói đến á khẩu không trả lời được, cũng tự biết mình đuối lý, nên cũng không dám lên tiếng, chẳng qua là nhìn về phía Thương Lan Hiên, mong hắn có thể làm chủ cho mình.

Lúc này căn bản Thương Lan Hiên không có tâm tư để ý đến Tô Nhị Tịch, không nhìn rõ Phượng Thiên Mị ra tay như thế nào, đã khiến hắn kinh ngạc không ngừng, lúc này thấy nàng bảo vệ Thương Lan Mạch, còn nói hắn ta là huyết thống ruột thịt của Hoàng gia thì trong lòng Thương Lan Hiên chợt lạnh lẽo.

Không sai, Thương Lan Mạch mới đúng là huyết thống ruột thịt của Hoàng tộc, là Thái tử, là người thừa kế ngai vàng tương lai. Nếu không phải hắn biến thành ngốc tử, thì sợ rằng vị trí này cũng không đến lượt bọn họ tranh giành.

Đối với việc vì sao Thương Lan Mạch lại biến thành ngốc, hắn cũng biết rõ, nếu không phải là do Hoàng Hậu bây giờ vì muốn nhi tử của mình lên ngôi, cũng chính là Đại hoàng tử, mà thiết kế hại chết nữ nhân mà phụ hoàng yêu thích nhất, cũng chính là Hoàng Hậu trước kia, sau đó dùng độc hại Thái Tử, cũng chính là ngốc tử Thương Lan Mạch bây giờ.

Chẳng qua là, nhi tử của nữ nhân kia không có mạng hưởng thụ, cho nên, bà ta mới nhận nuôi Thương Lan Cẩm, vì hắn đoạt vị.

Trong lòng Thương Lan Mạch thoáng qua chút rung động, cũng có thể nói là cảm động, nữ nhân này, thật không ngờ lại ra mặt vì hắn, đây là một loại cảm giác thật ấm áp, sau khi mẫu hậu hắn mất đi, nàng là người đầu tiên cho hắn cảm giác ấm áp.

Đồng thời, trong lòng cũng dâng lên một chút khổ sở, huyết thống ruột thịt của Hoàng tộc, ha ha! Mặc dù rất cao quý, nhưng lại lấy đi mạng mẫu hậu, cũng muốn lấy đi mạng hắn. Từ trước đến nay, thứ vô tình nhất chính là gia đình Đế vương, trừ đấu vẫn là đấu, đấu đến ngươi chết ta sống.

Nếu như có thể lựa chọn, thà rằng hắn là dân chúng bình thường, người một nhà đều ở một chỗ, hưởng thụ cuộc sống gia đình bình thường. Nhưng mà, những thứ này không phải là thứ hắn có thể lựa chọn, việc bây giờ mà hắn có thể làm, chính là thừa nhận.

“Hừ! Hiên Vương gia để cho chúng ta đợi lâu đấy! Còn tưởng rằng Hiên Vương gia đã đổi ý, không cho ta ba vạn lượng hoàng kim đấy! Nếu đúng như vậy, e rằng danh tiếng của Hiên Vương gia sẽ càng thối hơn đấy!” Phượng Thiên Mị hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng ngồi về chỗ, một lần nữa bắt chéo chân, không nể mặt mũi giễu cợt nói.

Hít!

Quản gia cùng bọn thị vệ gia đinh không khỏi hít một hơi, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Phượng Thiên Mị này đúng là phách lối cuồng vọng, không coi ai ra gì! Đánh Tô trắc phi, hơn nữa còn lớn lối chỉ trích Vương gia nhà bọn họ như thế, không để Vương gia vào trong mắt, không thể không khiến bọn họ khiếp sợ! Dẫu sao Vương gia cũng không phải là người nhân từ gì!

Không biết tại sao? Bọn họ lại đồng tình với Phượng Thiên Mị, có lẽ bởi vì bọn họ đều cảm thấy, lúc trước Thương Lan Hiên giết Phượng Thiên Mị, lại còn thiêu nàng đúng là có chút quá đáng đi!

Cũng có thể là do bây giờ Phượng Thiên Mị tuyệt sắc khuynh thành như vậy, tài năng rực rỡ, không đành lòng thấy nàng bị ra tay độc hại!

Thương Lan Hiên sầm mặt, tròng mắt tối sầm lại, trong lòng vô cùng tức giận, thế nhưng sắc mặt vẫn cố tỏ ra trấn an bình thản.

“Ha ha! Làm sao có thể chứ! Bổn vương dám nói ra, vậy thì tất nhiên làm được.” Thương Lan Hiên cười lạnh hai tiếng, âm thanh lạnh lùng nghe ra có một chút nghiến răng nghiến lợi.

“Tốt nhất là như vậy, không biết vàng đang ở đâu!” Phượng Thiên Mị nhếch môi cười, mỗi một câu nói đều không thể rời bỏ vàng, dường như vàng mới chính là tất cả những gì nàng quan tâm.

“Quản gia, dẫn mấy người đi đến thủ khố lấy ba vạn lượng hoàng kim cho Phượng tiểu thư.” Thương Lan Hiên lạnh lùng dặn dò nói.

“Dạ” quản gia cũng không dám nói gì, chỉ có thể lĩnh mệnh mang theo mấy người thị vệ rời đi.

Lát sau, quản gia đã dẫn hai tên thị vệ quay trở lại, đầu đầy mồ hôi mang một cái rương gỗ đỏ thắm tới, nâng rương vào trong viện tử đặt xuống, liên tục thở hổn hển.

“Vương gia, lão nô đã kiểm tra qua, trong rương đựng đủ ba vạn lượng hoàng kim.” Quản gia một mực cung kính nói.

“Ừ!” Thương Lan Hiên suy nghĩ phức tạp khẽ ừ một tiếng, nhìn về phía Phượng Thiên Mị nói: ” Không biết Phượng tiểu thư có muốn kiểm tra lại hay không.”

“Không cần, chắc hẳn Hiên Vương gia cũng sẽ không làm ra chuyện không giữ lời hứa, vàng đã có, vậy thì Bổn tiểu thư cũng nên rời đi, hai người các ngươi, giúp ta nâng cái rương này lên xe ngựa đi.” Dứt lời, Phượng Thiên Mị cũng không có ý định lưu lại, không chút khách khí ra lệnh, sau đó xoay người muốn đi.

Phượng Thiên Mị phách lối như thế này làm cho mọi người cảm thấy xấu hổ, nàng giống như tự biến mình thành nữ vương, quyền lực trên tất cả vậy.

Hai tên thị vệ kia thấy Phượng Thiên Mị không để Vương gia nhà mình ở trong mắt, mặc dù trong lòng có chút tức giận, thế nhưng lại thấy Vương gia không nói lời nào, bọn họ cũng không dám nói nhiều, bèn nâng rương đuổi theo.

Chẳng qua là, Phượng Thiên Mị còn chưa bước đi, bỗng nhiên ngừng lại.

Mọi người thắc mắc, chỉ thấy Phượng Thiên Mị xoay người một cái, ánh mắt lạnh lùng rơi thẳng vào trên người Tô Nhị Tịch. Mà tâm trạng Tô Nhị Tịch vốn đang có chút khó chịu, thấy ánh mắt của Phượng Thiên Mị, theo bản năng cả người cứng đờ, đột nhiên có loại dự cảm xấu.

Đang lúc ánh mắt mọi người khó hiểu, Phượng Thiên Mị đột nhiên cất bước đi về phía Tô Nhị Tịch, nàng bước rất chậm, từng bước từng bước, khiến cho trong lúc nhất thời Tô Nhị Tịch không biết làm sao, run rẩy hỏi: ” Ngươi, ngươi muốn làm gì!”

“Phượng Thiên Mị, đã lấy được tiền, còn không mau đi.” Thương Lan Hiên cũng vội vàng ôm lấy Tô Nhị Tịch, thắc mắc không biết rốt cuộc Phượng Thiên Mị này muốn làm gì!

Phượng Thiên Mị dừng bước, cách Tô Nhị Tịch khoảng hai, ba bước, mắt hơi híp lại, khóe miệng tà mị khẽ cong lên, giễu cợt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.