Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 122: Tới đúng lúc



Phượng Thiên Mị yêu kiều mỉm cười, nàng không phải trách cứ hay hận thù Đỗ di nương, chỉ là bây giờ nàng không muốn quá thân cận với người khác.

Đối với Phượng Thiên Dao, nàng thay Phượng Thiên Mị lúc trước thấy cảm kích, nhưng mà dù sao nàng cũng không phải là Phượng Thiên Mị trước kia, không thể nào sinh ra tình tỷ muội chân chính với nàng ấy.

“Hai người tới đúng lúc, ta vừa vặn có chuyện tìm Đỗ di nương đây!” Phượng Thiên Mị lạnh nhạt nói, không có bất cứ chút cảm tình nào, lại cũng không hề có chút tức giận hay là không vui nào.

Sau khi Đỗ di nương nghe xong, trong lòng “hồi hộp” một chút, kinh hoảng liếc mắt nhìn Phượng Thiên Dao, Đại tiểu thư tìm bà có chuyện, là có chuyện gì đây? Phượng Thiên Dao cũng nghi ngờ, nhìn Phượng Thiên Mị, cố gắng nhìn xem rốt cuộc nàng ấy tìm nương mình có chuyện gì? Nhưng mãi vẫn không nhìn ra cái gì?

Đại tỷ, không phải là tìm nương mình gây phiền phức chứ!

Vừa nghĩ, trong lòng nàng cũng không khỏi kinh hoảng, có chút sợ hãi kêu: “Đại tỷ, tỷ ···” muốn hỏi cái gì, nhưng mà chưa kịp hỏi xong, đã bị Phượng Thiên Mị cắt đứt.

“Hai người yên tâm, ta chỉ là muốn hỏi Đỗ di nương chuyện liên quan tới Phương Vãn Tình mà thôi.” Tất nhiên Phượng Thiên Mị biết lo lắng cùng băn khoăn của hai người, giọng nói cũng trở nên ấm áp.

Tuy rằng Đỗ di nương chưa từng giúp đỡ nàng, thế nhưng bà cũng chưa từng ức hiếp nàng không phải sao? Đây cũng là quyền lợi của người ta, người ta không có nghĩa vụ phải giúp đỡ mình, chẳng lẽ mình lại đi trách người ta sao?

Phượng Thiên Mị nàng còn chưa tới mức không biết điều như vậy, càng không có không có việc gì mà tự mình đi gây sự đâu! Chỉ cần không hại nàng hoặc là mơ ước hại người của nàng, nàng chắc chắn sẽ không tổn thương đối phương, cho nên, chỉ cần Đỗ di nương không mơ mộng muốn hại nàng, bà ta sẽ bình yên vô sự.

Sau khi nghe xong lời nói của Phượng Thiên Mị, Đỗ di nương và Phượng Thiên Dao lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà trong lòng Đỗ di nương đại khái cũng rõ ràng, Đại tiểu thư muốn nghe chuyện của Phương Vãn Tình, xem ra lần này, Đại tiểu thư muốn chống lại con tiện nhân Phương Vãn Tình kia.

Nghĩ đến Đại tiểu thư có thể khiến cho Phương Vãn Tình ăn quả đắng, trong lòng bà có chút cảm giác vui sướng, nếu Đại tiểu thư có thể giết chết con tiện nhân Phương Vãn Tình kia, vậy thì bà càng thêm sung sướng rồi.

Như vậy, vị trí chủ mẫu, sẽ là của bà.

Nghĩ xong, oán độc trong mắt Đỗ di nương chợt lóe lên.

Thật ra thì, trong lòng bà vốn không xấu, nhưng ở nơi này bà bị áp bách bảy năm, bà đã không còn không có tâm cơ như vậy. Lá gan của bà vốn không lớn, thầm nghĩ an ổn qua cả đời, nhưng lại bị chèn ép mọi lúc, bà đã không thể nhịn được nữa.

Phượng Thiên Mị cũng không bỏ qua oán độc hiện lên trong mắt Đỗ di nương, nhưng nàng cũng không thèm để ý, bởi vì nàng biết, oán độc trong mắt Đỗ di nương là hướng về phía Phương Vãn Tình.

“Đỗ di nương, Tam tiểu thư tốt lành.” Lúc này, Hồng Kiều vẫn luôn ở sau lưng Phượng Thiên Mị mới vấn an Đỗ di nương và Phượng Thiên Dao, Đỗ di nương và Phượng Thiên Dao cười cười đáp lễ.

Sau đó, Đỗ di nương để Phượng Thiên Dao ở ngoài cửa chờ, còn mình mang theo tâm trạng khẩn trương, theo Phượng Thiên Mị đi vào trong phòng. Phượng Thiên Dao vốn có chút lo lắng, Phượng Thiên Mị đưa cho nàng một cái ánh mắt yên tâm, biết Phượng Thiên Mị sẽ không làm cái gì, lúc này Phượng Thiên Dao mới an tâm.

Đi vào trong phòng, Phượng Thiên Mị để cho Đỗ di nương ngồi xuống, sau đó bảo Hồng Kiều mang trà lên, tiếp đó bảo Hồng Kiều ra ngoài chờ đợi, coi như là canh chừng! Bởi vì nàng có việc muốn hỏi Đỗ di nương, hoặc có thể nói, có chuyện muốn Đỗ di nương đi làm!

Nhưng mà Phượng Thiên Mị cũng không có vội vàng mở miệng nói chuyện, chỉ không nhanh không chậm cầm lấy chén trà nhấp một ngụm trà, bộ dáng phong thái lười biếng, làm cho Đỗ di nương ngồi có chút bất an, cũng không dám uống trà.

“Di nương uống ngụm trà trước đi!” Phượng Thiên Mị cười nhạt nói, chỉ là nụ cười kia không hàm chưa chút tình cảm gì, chỉ đơn giản là lễ phép mà thôi.

“Được, được.” Đỗ di nương chậm rãi cầm lấy chén trà, lại chậm chạp không uống, dường như sợ hãi không biết bên trong trà này có bỏ cái gì không nên hay không.

“Di nương không uống, là sợ hãi trong trà ta hạ độc sao?” Phượng Thiên Mị nhìn ra băn khoăn của Đỗ di nương, mày nhíu lại, có chút không vui nói.

“Không không không, Đại tiểu thư, ta, ta không có ý này.” Nghe vậy, Đỗ di nương có chút chột dạ và lúng túng, vội vàng phủ nhận nói, giơ chén trà lên uống một hơi cạn sạch, ý đồ che dấu bộ dạng chột dạ của mình.

Phượng Thiên Mị lạnh lùng cười, không có nói nữa.

Nàng cũng không phải cố ý làm khó dễ Đỗ di nương, chỉ là muốn thử dò xét một chút, xem nàng có thể tín nhiệm và giao nhiệm vụ cho bà ta hay không.

Cũng không thể trách nàng trời sinh tính tình đa nghi, dẫu sao nàng và bà ta không quen, hơn nữa tri nhân tri diện bất tri tâm (biết người biết mặt không biết lòng), dù sao chỉ nhìn cũng không đủ để tin được.

Ngoài cửa, Phượng Thiên Dao đứng ở dưới cây lớn cạnh ghế băng đá trong sân, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa phòng ngủ của Phượng Thiên Mị, vẻ mặt mang theo một chút hoảng hốt, gắt gao cắn môi. Tuy rằng Phượng Thiên Mị đã cho nàng ánh mắt an ủi, nhưng nàng vẫn đứng ngồi không yên.

Ban đầu nàng và nương đến thăm đại tỷ, đại tỷ lại nói vừa vặn có việc tìm nương của nàng, không biết rốt cuộc là có chuyện gì, mà không thể cho nàng biết, nói không gấp không hoảng hốt là giả.

Nhìn thấy Phượng Thiên Dao đứng ngồi không yên, Hồng Kiều đi tới, an ủi nói: “Tam tiểu thư không cần lo lắng, tiểu thư sẽ không làm chuyện gì với Đỗ di nương, chỉ hỏi một ít chuyện của Phương di nương mà thôi.”

Tuy rằng tiểu thư cũng không nói với nàng, là tại sao muốn hỏi chuyện của Phương di nương, nhưng mà, nàng đại khái cũng đoán được một chút, có lẽ là vì chuyện báo thù.

Sau khi nghe xong lời Hồng Kiều nói, trong lòng Phượng Thiên Dao hơi bình tĩnh lại một chút, tao nhã cười một tiếng, khẽ ừ một cái với Hồng Kiều.

Trong phòng

“Đại tiểu thư, không biết Đại tiểu thư muốn hỏi chuyện gì về Phương Vãn Tình?” Đỗ di nương vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi trước.

Phượng Thiên Mị mỉm cười yêu kiều, chỉ là nụ cười kia không có bao nhiêu độ ấm cùng thân cận, đặt chén trà trong tay xuống, hỏi: “Không biết Đỗ di nương có biết, mẫu thân ta chết như thế nào không?”

Tuy rằng nàng biết là do Phương Vãn Tình hạ độc, nhưng mà, dù sao không có chứng cớ, nàng có thể trực tiếp giết Phương Vãn Tình báo thù, nhưng như vậy, Quỳnh Hoa phu nhân sẽ không thể giải được oan khuất.

Nàng cũng không tin, Đỗ di nương không biết một chút gì, chỉ là nhiều hay ít mà thôi. Những năm qua, Đỗ di nương đã biết tính tình của Phương Vãn Tình, chuyện gì bà ta gì có thể làm được, chuyện gì bà ta làm không được, chắc chắn Dỗ di nương cũng biết đôi chút đi!

Hơn nữa, hẳn là Đỗ di nương cũng có chút hiểu biết đối với người lúc trước bên cạnh Phương Vãn Tình, nếu như có nhân chứng gì đó, vậy nàng sẽ không sợ bà ta không thừa nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.