Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 123: Có âm mưu khác



Nghe vậy, Đỗ di nương ngẩn người ra, không thể tưởng được Phượng Thiên Mị lại hỏi bà chuyện tình bảy năm trước, hay là, nàng biết việc này không đơn giản giống như bề ngoài vậy, hoặc là, Đại tiểu thư hoài nghi bà.

Nghĩ vậy, cơ thể Đỗ di nương run lên mạnh mẽ, sợ tới mức đột nhiên đứng dậy, vội vàng phủ nhận nói: “Đại tiểu thư, việc này không liên quan tới ta!”

Kỳ thật, đối với cái chết của Đại phu nhân, bà có biết một chút ít, nhưng mà, cũng không có bất kỳ chứng cớ gì, căn bản là không thể chứng thực.

Phương Vãn Tình vẫn luôn có dã tâm bừng bừng, muốn ngồi lên vị trí chủ mẫu kia, lúc ấy lão gia lại yêu sâu đậm Đại phu nhân, cộng thêm bà ta còn ghen tị mỹ danh bên ngoài của Đại tiểu thư, nàng lại có toàn bộ sủng ái, khiến bà ta vô cùng ghen tị, ngầm kiếm không ít nhược điểm, chỉ là đều không thành công mà thôi.

Nhưng mà, vào bảy năm trước, Thái Hậu tứ hôn Đại tiểu thư cho Hiên vương gia, việc này càng khiến cho Phương Vãn Tình ghen tị và oán hận. Sau đó, không hề có điềm báo trước, Đại phu nhân, thân thể luôn luôn khoẻ mạnh đột nhiên sinh bệnh, ngay cả đại phu cũng không tìm ra nguyên nhân, vài ngày sau, Đại phu nhân qua đời.

Bởi vì khi đó vẻ mặt Phương Vãn Tình vẫn luôn là bộ dạng hiền lành, bề ngoài tôn ti lễ độ, nếu không phải bà nhiều lần âm thầm bắt được nhược điểm của bà ta, lại trong lúc vô tình nghe được đối thoại của bà ta với Xuân Hương [từng là nha hoàn của Phương Vãn Tình], bắt gặp bộ dạng hung ác của bà ta lộ ra, bà cũng sẽ không biết thì ra Phương Vãn Tình là người âm hiểm như thế.

Lại nói bà ta vốn ghen tị và oán hận Đại phu nhân và Đại tiểu thư, muốn vị trí chủ mẫu kia, cho nên, bà mới hoài nghi cái chết của Đại phu nhân, là do Phương Vãn Tình gây ra, nhưng mà, bởi vì bà ta vẫn giữ hình tượng hiền lành, cho nên không có ai nghi ngờ đến bà ta.

Cho dù bà có nghi ngờ Phương Vãn Tình, vậy thì thế nào? Bà chỉ là một thiếp thất không được sủng ái, với lại chuyện này không hay ho gì, bà cũng không nên xen vào chuyện của người khác. Cho dù có muốn xen vào, bà không có bằng chứng, có năng lực làm gì bà ta! Đến cuối cùng, cũng chỉ có thể đổi lấy tình cảnh không tốt cho chính mình.

Nhưng mà bây giờ Đại tiểu thư lại hỏi ra, nhất định là nàng đã biết sự kiện kia không đơn giản, nhưng mà, bà không ngờ được Đại tiểu thư lại hoài nghi đến bà.

Phượng Thiên Mị không để thèm ý Đỗ di nương đang kinh hoảng, cười nhạt nói: “Sao Di nương lại khẩn trương thế, Thiên Mị cũng không có nói gì là do Di nương gây ra, chỉ là hỏi Di nương có biết hay không thôi. Nếu như Đỗ di nương biết, mong rằng Đỗ di nương bẩm báo tất cả.”

Sau khi nghe xong, Đỗ di nương cũng không có bởi vậy mà thả lỏng, tuy rằng bà có chút nhát gan, nhưng cũng không có nghĩa là bà ngu xuẩn!

Tuy rằng Phượng Thiên Mị không nói là nghi ngờ bà, nhưng mà, cũng không có nghĩa là nàng thật sự không hề nghi ngờ!

Rất có thể là nàng đang thử thăm dò một chút? Tuy rằng cái chết của Đại phu nhân không phải do bà gây ra, nhưng nhìn Đại tiểu thư khí lạnh đầy người, nói không sợ hãi kinh hoảng là giả.

Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của bà mà thôi, có lẽ Đại tiểu thư thật sự không hoài nghi bà. Đúng rồi, mới vừa rồi Đại tiểu thư không phải nói muốn hỏi chuyện về Phương Vãn Tình sao? Chẳng lẽ nói, Đại tiểu thư hoài nghi chính là con tiện nhân Phương Vãn Tình kia ư?

Nghĩ như vậy, Đỗ di nương mới hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám thờ ơ.

Đỗ di nương suy nghĩ một lát, rồi mới nói: “Thật ra thì, ta cũng cảm thấy chuyện của Đại phu nhân có âm mưu khác, ta từng hoài nghi là Phương Vãn Tình gây nên, bởi vì …” Đỗ di nương mang những gì mình biết nói hết một lượt với Phượng Thiên Mị, trong lòng vẫn có chút không yên, nếu như Đại tiểu thư không tin bà, phải làm sao bây giờ?

Sau khi nghe Đỗ di nương nói xong, Phượng Thiên Mị cũng không có gì kinh ngạc, nhưng mà, đã có một cái tên hấp dẫn nàng: “Xuân Hương? Xuân Hương kia ở đâu?”

“Không lâu sau khi Đại phu nhân xảy ra chuyện, Phương Vãn Tình quản gia, làm chủ gả nàng cho biểu đệ bà con xa của mình làm thiếp.” Đỗ di nương nói.

“Vậy Di nương có biết, biểu đệ bà con xa này của bà ta ở đâu không?” Sắc mặt Phượng Thiên Mị hơi trầm xuống, đã xác định được, Xuân Hương này là một nhân vật mấu chốt, Phương Vãn Tình sợ hãi chuyện sẽ bị bại lộ, cho nên mới đuổi ả ta đi.

Chẳng qua là bà ta không yên tâm, cho nên mới gả ả ta cho biểu đệ bà con xa của mình, lấy danh nghĩa cưới ả để giám thị ả mà thôi!

Nói tới đây, Đỗ di nương đã rõ ràng đoán được, người Phượng Thiên Mị thật sự hoài nghi chính là Phương Vãn Tình, nếu không nàng cũng sẽ không hỏi thăm Xuân Hương. Xuân Hương chính là nha hoàn thân cận của Phương Vãn Tình, cho nên khá rõ chuyện của Phương Vãn Tình.

Xem ra, ngày lành của Phương Vãn Tình thật sự sắp hết, nghĩ đến đây, trong lòng Đỗ di nương đắc ý một trận, có điều, nghĩ tới chuyện gì đó, trong nháy mắt bà lại có chút lo lắng: “Tiểu thư muốn tìm Xuân Hương sao? Ở trong thành Liễu Châu, nghe nói biểu đệ kia của Phương Vãn Tình là tên cuồng ngược đãi, đã đánh chết vài thiếp thất, không biết Xuân Hương còn khoẻ mạnh không.”

Nói xong, trong lòng Đỗ di nương không khỏi sinh ra một trận mất mát, bà vốn cho rằng chỉ cần tìm được Xuân Hương, để ả ta chỉ ra chỗ sai của Phương Vãn Tình, Phương Vãn Tình sẽ gặp tai vạ đến nơi, bà còn có cơ hội ngồi trên vị trí chủ mẫu.

Nhưng mà bây giờ, không nói đến có thể thuyết phục Xuân Hương hay không, vì dù sao ả ta và Phương Vãn Tình cũng coi như là có tình cảm chủ tớ nhiều năm, mà chủ yếu bây giờ, Xuân Hương có còn ở đó hay không vẫn là cả một vấn đề!

“Cốc cốc” Lúc này, bên ngoài vang tới tiếng gõ cửa.

“Chuyện gì?” Phượng Thiên Mị hỏi.

“Tiểu thư, xe ngựa trong cung đến đây.” Ngoài cửa giọng nói của Hồng Kiều vang lên.

“Đã biết” Phượng Thiên Mị đáp, nhìn Đỗ di nương, cũng không tính quanh co lòng vòng, trực tiếp nói: Đỗ di nương, ta sẽ trực tiếp nói rõ mục đích của ta!

Thật ra thì, bảy năm trước ta nhìn thấy Phương Vãn Tình tự tay độc hại mẫu thân ta, ta bị Phương Vãn Tình phát hiện, muốn trừ cỏ tận gốc, cũng cho ta uống độc dược, chẳng qua là ta chưa chết, mà lại biến thành ngốc tử.

Có lẽ là do trời cao thương tiếc, trong trận đại hỏa ở Hiên vương phủ tìm được đường sống trong chỗ chết, còn trở nên tốt hơn, hơn nữa mục đích ta trở về, cũng chính là để báo thù. Nếu bà muốn ngồi trên vị trí chủ mẫu, muốn đòi lại bảy năm oán hận này, thì hãy hợp tác cùng ta, ta không cần bà hy sinh cái gì, chỉ cần ngày thường bà chống đối với Phương Vãn Tình nhiều hơn, ta đương nhiên sẽ che chở bà.

Về phần chuyện của Xuân Hương, ta sẽ an bài người đi tìm, tìm chứng cớ là vì ta không muốn để cho nương của ta bị chết oan uổng, nhất định Phương Vãn Tình phải chết ở trong tay ta. Nếu như bà không muốn gặp chuyện không may, thì tốt nhất chớ có ý đồ với ta, toàn bộ Phượng phủ này, mới có thể ở trong tay bà. Nếu không, hậu quả chỉ có một, đó là sống không bằng chết.”

Đầu tiên là Phượng Thiên Mị nói rõ, sau đó là dụ dỗ và cảnh cáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.