Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 160: Hành hạ Phương thị



Edit: Đường Y Huệ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Cho nên lúc này phản ứng của Phương Vãn Tình, hoàn toàn là sợ hãi khi đối mặt với cái chết.

“Hồng Kiều, không phải em nói có thù báo thù sao? Bây giờ, nữ nhân này đang ở trước mặt em, em còn không mau ra tay, chỉ cần đánh không chết là được.” Đột nhiên, có một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng tàn độc vang lên, làm cả đám người sống sợ hết hồn, cũng nhất thời kịp phản ứng.

Mọi người đồng loạt nhìn về nơi giọng nói vang lên, chỉ thấy một bộ y phục trắng, tay áo lung lay, sợi tóc Phượng Thiên Mị tung bay lười biếng nửa nằm ở trên nóc nhà, nhìn qua rất giống như tiên nữ thoát tục, nhưng giọng nói, cùng ánh mắt kia nhưng lại giống như là ác ma địa ngục, lạnh như băng huyết.

Thấy đúng là Phượng Thiên Mị, mọi người bỗng nhiên sáng tỏ, thì ra không phải ma quỷ đang tác quái, mà là Phượng Thiên Mị đang tác quái.

Ánh mắt Phương Vãn Tình trở nên càng ác độc, tốt, tiểu tiện nhân nhà ngươi, lại dám khiến bà quỳ xuống, nhưng mà bà nhận ra, không thể đứng lên nổi.

Hồng Kiều lập tức phản ứng, mới vừa rồi tiểu thư bảo nàng đánh Phương di nương, mặc dù bản năng bên trong phần nhiều là không dám, nhưng mà vừa nhớ tới trước kia nàng và tiểu thư bị các loại ức hiếp và ngược đãi, lại vừa mới rồi Phương Vãn Tình còn oan uổng nàng trộm đồ, muốn đánh nàng ba mươi gậy.

Nàng là một nữ tử tay trói gà không chặt, làm sao có thể chịu nổi ba mươi gậy đây, đó không phải là trực tiếp đánh chết nàng sao?

Nghĩ đoạn, ánh mắt Hồng Kiều càng phát lạnh, răng cũng cắn càng chặt hơn, rốt cuộc, ẩn nhẫn tích tụ trong lòng đã lâu nay bộc phát như núi lửa, đưa tay “Bốp” một phát hung hãn đánh thẳng lên mặt Phương Vãn Tình, âm thanh vang dội khắp cả viện.

Mà một cái tát này có thể nói là nặng đây. Thù hận bảy năm lại tăng thêm một số thứ, coi như không có nội lực, cũng vẫn khiến cho con người ta chịu không nổi.

“Á!” Một tiếng hét thảm vang lên, Phương Vãn Tình lập tức bưng kín mặt, nhất thời bị choáng váng, bà không ngờ con tiện tỳ này sẽ đánh bà thật, không, hắn là không nghĩ đến con tiện tỳ này lại dám đánh bà.

“Phu nhân” Xuân Nhi Thu Nhi cùng hai tên gia đinh thấy vậy, sợ hãi kêu lên, nhất thời kịp phản ứng vội vàng vàng chạy tới chỗ Phương Vãn Tình, chẳng qua là chân vừa mới bắt đầu di chuyển, lập tức tiếng kêu thảm thiết “Á” đồng thanh vang lên.

Chỉ thấy đám người Xuân Nhi quỳ một chân xuống đất, sắc mặt đau đớn, muốn đi tới, nhưng lại không có chút sức lực nào.

Nhất thời Phương Vãn Tình có phản ứng, trên mặt truyền tới đau đớn khiến cho nước mắt bà chảy ra, trừng cặp mắt đầy lửa giận nhìn  Hồng Kiều, tức miệng mắng to, “Tiện tỳ đáng chết, lại, lại dám đánh Bổn phu nhân.”

Nghe được lời Phương Vãn Tình, Hồng Kiều theo bản năng hoảng hốt, rụt lại về phía sau.

“Sức lực quá yếu, Bổn tiểu thư không cho em ăn cơm sao?” Giọng nói lạnh lùng của Phượng Thiên Mị tràn đầy không vui.

Hồng Kiều kinh hãi, không dám do dự, lần nữa nâng tay lên, “Bốp” một tiếng, vang khắp cả viện.

“Á!” Phương Vãn Tình đau đến kêu to: “Đáng chết…a!” Tức giận muốn mắng, chẳng là lời vừa ra khỏi miệng lại là “Bốp bốp bốp bốp!” liên tục mười mấy tiếng rơi trên mặt Phương Vãn Tình, Hồng kiều vừa đánh vừa mắng: “Ai bảo bà dám ức hiếp ta và tiểu thư, ta đánh đánh đánh, đánh chết bà lão yêu bà.”

Phượng Thiên Mị nghe thấy lời Hồng Kiều nói, rất muốn phì cười nhưng vẫn nhịn lại.

Mặt Phương Vãn Tình đã sưng đỏ, hoàn toàn có thể hình dung như đầu heo.

Chân mày Hồng Kiều nhăn lại, có chút khó chịu, bởi vì dùng sức đánh, lại liên tục tát mười mấy cái, tay đã sưng lên vì đau.

“Tay đau, thì dùng chân.” Giọng nói vô tình lạnh như băng lại vang lên, lúc này Hồng Kiều giống như bù nhìn, chỉ cần có một mệnh lệnh là ra tay.

Cho nên, lời Phượng Thiên Mị vừa dứt, Hồng Kiều theo bản năng nhấc đá vào bụng Phương Vãn Tình: “Á!” một tiếng thét thảm, Phương Vãn Tình ngã trên đất, đau đớn kêu rên, miệng vẫn còn hung tợn, nhưng mắng yếu ớt: “Đáng, đáng chết, tiểu tiện nhân, Bổn, Bổn phu nhân định sẽ không bỏ qua, bỏ qua cho các ngươi.”

“Ha ha!” Phượng Thiên Mị cười lạnh một tiếng, triệt để lạnh thấu xương, nói: “Vậy có phải nếu bà chết, sẽ không có cơ hội bỏ qua cho ta ư!” Lời nói tự như nghi vấn, nhưng ngữ khí lại là khẳng định.

Phương Vãn Tình cứng đờ, bởi vì tức giận và nghẹn đỏ mặt, khiếp sợ “Vù” xuống, thoáng chốc trở nên ảm đạm, tức giận cũng lui, đỏ trắng đan xen, trông rất khó coi.

“Ngươi, ngươi, ngươi dám?” Trong nháy mắt Phương Vãn Tình kịp phải ứng lại, tức giận đã bị kinh hoàng thay thế, ngẩng mặt nhìn Phượng Thiên Mị đang nửa nằm trên nóc nhà, nơm nớp lo sợ nói.

“Có dám hay không, không phải thử một chút không phải sẽ biết sao?” Phượng Thiên Mị tà mị cười một tiếng, giọng nói thản nhiên quỷ mị giống như Tu La địa ngục, tựa như là câu hồn.

“Ngươi, ngươi, ngươi …” Phương Vãn Tình bị sợ không thốt ra lời, chủ yếu là bây giờ bà không có cách nào cử động được, nếu Phượng Thiên Mị muốn bà chết, bà cũng chỉ có thể mặc người chém giết!

“Hồng Kiều, trên đùi Phương di nương có vật gì đó, còn không mau giúp bà ta đá rơi xuống, nhớ là chớ dùng quá sức, đá gãy sẽ không thể đứng dậy nổi. Có điều, nếu như sức lực không đủ, thì đá không rơi xuống được. Phượng Thiên Mị yêu kiều mỉm cười, giọng ôn hòa nói, nhưng mà, giọng nói kia lại làm cho tất cả mọi người rét lạnh rùng mình.

Đặc biệt là Phương Vãn Tình, có chút sững sờ.

Hồng Kiều cũng ngẩn ra, nhưng ngay lập tức để ý tới lời Phượng Thiên Mị nói, sau đó mặt nở nụ cười, mang theo rét lạnh chưa từng có, thấy vậy cả người Phương Vãn Tình rét lạnh, tức giận nói: “Ngươi, ngươi dám …a!”

Lời còn chưa nói hết, cảm giác được trên bắp đùi có một cơn đau giống như rạn nứt, ngửa mặt lên trời kêu thảm thiết, lúc đó, cơn đau trên gương mặt sưng đỏ cũng bị kéo theo, có thể nói là thêm dầu vào lửa!

Đám người Xuân Nhi đã sớm bị sợ tới choáng váng, đã không còn chút phản ứng nào, Hồng Kiều cũng ngây ngẩn.

“Xích xích…Chủ tử, có người đi tới bên này, khoảng tầm mười người.” Đột nhiên, Huyết xà cảm giác được tiếng bước chân dồn dập đang tới gần Đông Uyển, vội vàng lên tiếng.

Khóe miệng Phượng Thiên Mị nhếch lên, rốt cuộc đã tới, đúng là thời gian vừa vặn.

Ngay sau đó, Phượng Thiên Mị tung người từ trên nóc nhà nhảy xuống, rơi ở bên cạnh trên ghế quý phi, lười biếng nằm lên, nói “Hồng Kiều, đi rót cho ta chén trà tới đây.”

“Dạ” Hồng Kiều bị Phượng Thiên Mị gọi lập tức phản ứng, đáp lời rồi vội vàng xoay người đi vào trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.