Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 185: Suốt đêm không về



Edit: LINH NHI***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Huyết xà xấu hổ, Huyết xà không nói nữa, nhìn thấy, thua thiệt ở trước mắt, nó không thể để cho Phượng Thiên Mị biết suy nghĩ của mình, bằng không nàng lại tức giận, không thể thu thập hậu quả. 

Được rồi! Nó nói khoa trương quá rồi, nhưng mà nếu lại tức giận, vết thương cũ chưa khỏi lại có vết thương mới, như vậy không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?

“Tiểu thư, người bình tĩnh lại, nếu người lại tức giận, vết thương sẽ bị nặng. ” Bạch Nhan bất đắc dĩ khuyên nhủ, nàng biết, bây giờ tiểu thư đang rối bời, bị chính người mình quan tâm lừa gạt, là không thể chấp nhận được. 

Thế nhưng nàng cũng muốn nói, tiểu thư, không phải người cũng lừa gạt người ta sao, cần gì phải canh cánh trong lòng như vậy!

Tất nhiên, những lời này nàng không dám nói ra, nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện! Bây giờ chỉ cần tiểu thư bình tĩnh lại, sẽ hiểu rõ tất cả.

“Đúng vậy! Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện Thương Lan Việt và đảo Linh Cốc như thế nào.” Tư Vân cũng phụ họa nói.

Sau khi Phượng Thiên Mị nghe xong, mới chậm rãi bình tĩnh lại, đúng, chuyện quan trọng trước mắt, chính là chuyện Thương Lan Việt và đảo Linh Cốc, có điều, Thương Lan Mạch, nàng sẽ không bỏ qua.

Ngay sau đó Phượng Thiên Mị nói ra những gì mình nghe được tối hôm qua, mọi người nghe xong khiếp sợ vô cùng.

“Cái gì? Là pháp sư  Quý Thiên đã khống chế Ngạo Dương, tại sao có thể như vậy?” Tư Vân không thể tin hoảng sợ nói.

“Đúng vậy, bây giờ đã xác định, đêm thất tịch là đêm cướp đoạt bảo yến, mà Thương Lan Việt sẽ lợi dụng yến hội đêm thất tịch, khống chế hoạt tử nhân giết chết Quốc vương ba nước, đoạt lấy Huyền Thiên, có lẽ, ngay cả phụ thân của mình hắn ta cũng sẽ giết. Như vậy, hắn ta không chỉ ngồi trên vị trí bá chủ thiên hạ, còn có bảo tàng phú khả địch quốc, lại có được thiên thư, nếu như vậy, cho dù có người muốn phản hắn ta, cũng bất lực. Có thể sử dụng phương pháp tà môn như thế, cho dù thành bá chủ thiên hạ, thiên hạ cũng sẽ không thể an bình.” Phượng Thiên Mị nói.

“Vậy, tiểu thư, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Bạch Nhan lo lắng hỏi, mọi người đều nóng lòng như lửa đốt, cho dù các nàng không sợ chết, nhưng nếu thiên hạ không thể an bình, đó là một loại tàn khốc như thế nào?

“Muốn trừ tận gốc, chỉ có một cách là giết Quý Thiên, nhưng mà, giết ông ta là chuyện không dễ dàng, chỉ cần ông ta khống chế dân chúng, nhóm dân chúng chắc chắn sẽ tấn công chúng ta, hoạt tử nhân cũng sẽ che chở ông ta, cho nên, muốn giết ông ta, thật không dễ!” Phượng Thiên Mị bất đắc dĩ nói.

“Vậy phải làm sao bây giờ!” Đám người Tư Vân bắt đầu tuyệt vọng.

“Có điều, trước mắt vẫn là có biện pháp khống chế.” Phượng Thiên Mị nói.

“Biện pháp gì?” Mọi người nghe xong, cảm thấy có hy vọng.

“ Rừng Quỷ đã bị sương mù bao phủ ba trăm năm, có bao nhiêu con rắn thành tinh?” Phượng Thiên Mị hỏi.

“Trên trăm con, ở Phượng Vũ Cửu Thiên thả bốn mươi năm con, ở Thiên Phượng cư có hai mươi con, bây giờ rừng Quỷ chỉ còn năm, sáu mươi con.” Bạch Nhan nói.

“Được rồi, mọi người nghe cho kỹ ·····” Phượng Thiên Mị nói kế hoạch cho mọi người, sau khi nói xong cho, mọi người hiểu rõ ràng, Phượng Thiên Mị mới thay quần áo rời đi.

Trên đường cái, những lời đồn đãi về Phượng Thiên Mị bay đầy trời, một truyền mười, mười truyền trăm! Nhân sinh, quả thực vô cùng thích thị phi.

“Nghe nói, Phượng Thiên Mị cả đêm không về Phượng phủ đấy!”

“Cái gì? Thiệt hay giả!”

“Mọi người đều nói như vậy! Huynh nói xem, vì sao nàng ta lại cả đêm không về phủ?”

“Còn có thể là gì! Một nữ hài tử cả đêm không về nhà, huynh nói xem có chuyện gì để làm, tất nhiên là một chút chuyện không muốn người biết! ”

“Không thể nào! Sau khi Phượng Thiên Mị trở về, người đã thay đổi, không giống như người làm những chuyện như vậy! ”

“Huynh không nghe câu: tri nhân tri diện bất tri tâm (biết người biết mặt mà không biết lòng) sao? Nàng ta có làm hay không, Huynh biết được chắc?”

“Cũng đúng, xem ra! Chúng ta đều bị bề ngoài Phượng Thiên Mị lừa rồi, lúc trước còn vì chuyện nàng bị Hiên Vương vứt bỏ mà còn đồng tình với nàng ta, bây giờ, ta lại cảm thấy đồng tình với Hiên Vương, loại nữ nhân này, cho ta ta cũng không cần.  ”

Trong trà lâu, Mộc Cẩm Thần một thân cẩm bào màu trắng, cũng nghe được những lời đồn đại này, lông mày hơi nhíu lại, khóe miệng nở nụ cười trào phúng, đối với những lời đồn đại này hắn cảm thấy bực mình, cùng trào phúng.

Cảm giác bực mình, hắn cũng không biết vì sao lại có, chỉ cảm thấy thân ảnh màu trắng ngày đó làm cho hắn cảm thấy thần thánh cỡ nào, tài hoa như vậy, gan dạ sáng suốt, tính tình và khí phách của nàng, dõi khắp thiên hạ, có nữ tử nào giống như vậy đây!

Cho nên, nghe thấy những lời đó, hắn cảm thấy khó chịu.

Tuy rằng chỉ nhìn thấy một lần, nhưng mà, dung nhan tuyệt sắc kia đã sớm khắc sâu trong lòng hắn. 

Cảm thấy trào phúng, là bởi vì cảm thấy những lời đồn đại này thực sự vô căn cứ, hoàn toàn bịa đặt.

Thử hỏi, một tiểu thư khuê các, cả đêm không về nhà, ai sẽ biết, đương nhiên, chỉ có người trong nhà mới biết. Có câu gọi là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, vậy mà hết lần này tới lần khác lại có người cố tính khiến nó sôi sùng sục, nguyên nhân trong đó, chẳng phải rõ ràng rồi sao? 

Có người, cố ý làm cho tiếng xấu của nàng vang dội.

Người này là ai! Tất nhiên là người thân của Phượng Thiên Mị, cũng là kẻ thù của nàng, về phần là ai, thông minh như Phượng Thiên Mị, khi nghe được những tin tức này, nhất định có thể đoán ra được là ai!

Đúng vậy, sau khi Phượng Thiên Mị nghe được những lời đồn này, không cần nghĩ, cũng biết là ai làm, trừ bỏ mẹ con Phượng Thiên Linh, còn có thể là ai đây! 

Phượng Thiên Mị không chịu ảnh hưởng bởi lời đồn vẫn đi trên đường cái, mà Hồng Kiều đi sau nàng, bởi vì những lời đồn kia mà tức giận đến mức đỏ bừng mặt, cắn chặt môi, đến sắp nứt ra. 

“Ôi, ôi ôi ôi! Phượng Thiên Mị đến kìa.” Không biết ai rống lên một tiếng, mọi người đều ngậm miệng lại, chột đạ đi làm chuyện của mình. 

Trong lòng bọn họ có chút sợ hãi Phượng Thiên Mị, không nói bây giờ nàng đã là Quận chúa, nhớ tới ngày hội hoa đăng, những chuyện xảy ra với Hiên Vương, đều khiến cho bọn họ sợ hãi.

Mọi người thấy Phượng Thiên Mị đi qua mình, không nói gì, nhẹ nhàng thở ra. 

Nhưng mà, khi bọn họ còn chưa kịp vui mừng, đã thấy Phượng Thiên Mị đột nhiên dừng lại, mọi người thấy thế, kinh hãi, vừa thở ra lại lập tức hít vào. 

Tuy rằng Phượng Thiên Mị đang cười tươi như hoa, nhưng lại làm cho bọn họ cảm thấy lạnh sống lưng, phần lớn là do bọn họ chột dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.