Nhưng, Bình Nhi còn nhỏ, bà không thể để cho Bình Nhi chết theo!
“Chẳng lẽ bà vẫn chưa hiểu rõ được, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, gió xuân thổi vạn vật lại hồi sinh sao? Nếu năm đó bà giết chết ta, cũng sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay. Cho nên, giữ lại Phượng Thiên Bình, chính là giữ lại tai họa cho mình, Phượng Thiên Mị ta chưa bao giờ làm loại chuyện lỗ vốn này.” Phượng Thiên Mị vô tình nói.
Phương Vãn Tình hiện giờ chính là ví dụ tốt nhất.
Ngược lại nàng không phải hy vọng năm đó Phương Vãn Tình thật sự nhổ cỏ, nhổ tận gốc, nhưng nguyên tắc từ trước đến nay, nhân từ đối với kẻ địch, chính là tàn nhẫn đối với mình.
Sau khi nghe được Phượng Thiên Mị không buông tha Phượng Thiên Bình, hơn nữa còn có cả Phượng Thiên Bình, trong lòng Đỗ di nương và Phượng Thiên Dao đắc ý không thôi. Nhưng mà, sắc mặt Phượng Thanh Tường lại không dễ nhìn, trong lòng không ngừng rối rắm, lời Mị Nhi mới nói vừa rồi, rốt cuộc là có ý gì?
Chuyện về Phượng Thiên Bình, rốt cuộc là chuyện gì?
Ông không biết, cho nên ông chỉ có thể nhịn, chờ Phượng Thiên Mị nói ra.
“Ha ha ha ha!” Phương Vãn Tình đột nhiên giận quá hóa cười, nói: “Không sai, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, chính là giữa lại tại họa cho chính mình, giống như ta bây giờ, phải thừa nhận hậu quả làm trước đó. Cho nên, ta rất hối hận, lúc trước không giết ngươi, nhưng ta càng hối hận, lúc trước giết Quỳnh Hoa.
Ta đã nghĩ, chỉ cần Quỳnh Hoa vừa chết, ta sẽ có thể được lên làm chính thê, nhưng mà, việc trên đời phần lớn không theo ý người. Nếu thời gian có thể quay trở lại, nhất định ta sẽ không làm ra loại chuyện độc ác này, hại người, hại mình, khiến cho bản thân mình rơi vào kết cục tàn khốc như thế. Nhưng thế gian không có thuốc hối hận, cũng không khả năng quay ngược lại.”
Phương Vãn Tình càng nói càng kích động, không cam lòng, trong lòng bà hối hận, buồn phiền đến chết đi sống lại.
Trong lòng Phượng Thiên Mị thầm cười khổ, vì sao? Con người luôn ở bước đường cùng mới nhận ra tội lỗi của mình, vì không muốn chết, hay là sợ?
Mặc kệ có phải Phương Vãn Tình hối hận thật hay không, thế nhưng, trên thế giới thật sự không có thuốc hối hận, Phượng Thiên Mị nàng sẽ không bởi vì bà ta nói mấy câu mà cảm động. Bởi vì Phượng Thiên Mị bây giờ, chính là vô tình, Phượng Thiên Mị bây giờ không phải người, không có dư thừa lòng từ ái, chỉ có lòng thù hận.
Cho nên, muốn sám hối, vậy đến trước mặt Diêm Vương mà sám hối đi!
“Phượng Thiên Mị, cầu xin ngươi bỏ qua cho Bình Nhi đi! Ta bằng lòng chết, ta bằng lòng lấy cái chết tạ tội, cầu xin ngươi bỏ qua cho Bình Nhi đi!” Mặc dù bà biết nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, giữ lại chính là gieo họa cho mình, Phượng Thiên Mị cũng sẽ không vì thế mà giữ lại mầm họa cho mình, nhưng bà thật sự không đành lòng để Bình nhi chết đi!
Huống chi là một người mẹ, thà rằng mình chết, cũng không hy vọng con của mình xảy ra chuyện.
Tuy rằng Phương Vãn Tình là người mẹ tốt, nhưng Phượng Thiên Mị vẫn không bị lay động, bởi vì mặc kệ Phương Vãn Tình có bằng lòng chết hay không, hôm nay, bà ta vẫn phải chết.
Phượng Thiên Mị lạnh lùng cười, ngay sau đó, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm khắc chất vấn nói: “Nói, Phượng Thiên Bình, rốt cuộc là con ai?”
Lời này vừa nói ra, khiến tất cả mọi người ở đây khiếp sợ, ánh mắt mọi người phức tạp nghi ngờ, nhìn Phượng Thiên Mị, lại nhìn Phương Vãn Tình, đều hoài nghi mình nghe nhầm điều gì, cũng nghi ngờ lời Phượng Thiên Mị nói có ý gì.
Cho dù Phương Vãn Tình đoán trước được, nhưng khi Phượng Thiên Mị hỏi ra lời, trái tim vẫn run rẩy sợ hãi, càng nhiều bởi do chột dạ.
“Mị, Mị Nhi, con đây là, có ý gì?” Phượng Thanh Tường run rẩy hỏi, trong giọng nói có ý nghi ngờ lời nói của Phượng Thiên Mị, có hoài nghi bản thân mình nghe nhầm, có không thể tiếp thu nổi, không muốn đi đối mặt, đây là chuyện không thể đối mặt.
“Phượng Thiên Bình, là con của Phương Vãn Tình và nam nhân khác.” Phượng Thiên Mị lạnh lùng nói, giọng nói không lớn, cũng chỉ có người trong phòng mới nghe được mà thôi.
“Đoàng.”
Lời nói của Phượng Thiên Mị như một quả bom hẹn giờ, không hề dự báo trước nổ vang một tiếng, đánh thẳng vào đầu mỗi người, khiến cho mọi người kinh sợ hai mắt mở to, tư duy đều bị ngừng lại một lát.
Cái gì? Phượng Thiên Bình, không phải là con của lão gia.
“Cái gì?” Phượng Thanh Tường mất khống chế giận dữ gầm lên, chỉ cảm thấy thân mình mềm nhũn, mỗi một bước chân vội vàng, ngã xuống đất nhiều lần, nhưng vẫn ổn định.
Mọi người cũng vì lời nói của Phượng Thanh Tường mà phản ứng lại.
Lời nói của Phượng Thiên Mị khiến cho bọn họ sợ hãi không thôi, không tưởng tượng nổi: “Phượng Thiên Bình lại là con của Phương Vãn Tình và nam nhân khác.” Một câu này, quanh quẩn lặp đi lặp lại trong lòng mỗi người, xua đi không được, muốn cho người ta hoài nghi là ảo giác rất khó.
Trong lòng Đỗ di nương và Phượng Thiên Dao, nảy sinh kích động và hưng phấn, Phượng Thiên Bình không phải là con của lão gia (phụ thân), lần này, thật đúng là chết chắc.
“Phương Vãn Tình, bà nói đi, Mị Nhi nói, có phải là sự thật hay không?” Phượng Thanh Tường không thể chấp nhận được, đứa con mà mình nuôi mười năm, hôm nay lại nói cho ông biết không phải con của ông, ông bị cắm cái sừng lớn như vậy, hơn nữa một lần đội, chính là mười năm.
Nhưng mà, trong lòng ông hy vọng, Mị Nhi nói sai, ông không hy vọng đây là sự thật.
“Bỏ qua cho Bình Nhi đi! Cầu xin các người, bỏ qua cho Bình Nhi đi!” Phương Vãn Tình không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nghĩ đến Phượng Thiên Bình cũng sẽ bị bọn họ giết chết, lòng của bà, thật là loạn, thật là đau.
“Bà” Thấy Phương Vãn Tình không trả lời, Phượng Thanh Tường tức giận đến đấm ngực dậm chân, lúc này càng thêm chắc chắn lời nói của Mị Nhi.
“Ồ! Bà có nói hay không cũng không quan trọng, còn nhớ rõ lúc ấy Tà Long nói bệnh của Phượng Thiên Bình không? Loại bệnh này, là di truyền, hơn nữa là di truyền từ phụ thân, nhưng mà phụ thân, ông ấy không bị bệnh này. Ngày ấy, Tà Long bảo ta kiếm một chỗ nói chuyện, đó là nói cho ta biết việc này. Nếu như mọi người không tin, không phải còn có một cách đó là lấy máu nhận thân hay sao? Thử xem, chẳng phải sẽ biết.” Phượng Thiên Mị không nhanh không chậm, không oai nghiêm không giận nói, nhưng giọng nói lại lộ ra mát lạnh.
Sắc mặt mọi người thay đổi, sắc mặt Phượng Thanh Tường tối sầm, hai tròng mắt tràn ngập lửa giận.
“Không …” Nghe được lấy máu nhận thân, Phương Vãn Tình vội vàng ngăn cản.
Bà không muốn Bình Nhi lấy máu nhận thân, không muốn, cứ như vậy, Bình Nhi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.