Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 226: Không tiếc mọi thứ



Edit: LẠC THIÊN VỸ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Thương Lan Mạch vừa nghe tới chữ hiếp dâm xác chết, sắc mặt cứng đờ, không khỏi lập tức bật cười, đột nhiên nhớ tới ở Thiên Phượng Cư, chàng cũng từng có ý nghĩ như vậy.

Lập tức, Thương Lan Mạch bước đến bên tai Phượng Thiên Mị, nhẹ nhàng thổi khí nói:  “Không cần hiếp dâm xác chết, chờ chuyện đêm thất tịch qua, trực tiếp cho nàng hiếp dâm người.”

Ặc ···

Sắc mặt Phượng Thiên Mị nhất thời biến thành chữ quýnh(囧), một lần nữa hai gò má lại ửng hồng, không dám nhìn thẳng vào mắt Thương Lan Mạch.

Thương Lan Mạch ý vị sâu xa cười ha ha, xoay người phi thân, nhảy lên trên nóc nhà, quay đầu cười ma mị, rồi lập tức biến mất ở trong bóng đêm.

“Xích Xích ··· quả nhiên khi yêu mọi người đều ngốc, ngay cả chủ nhân không sợ trời không sợ đất cũng té ngã.” Huyết xà buồn cười trêu chọc nói.

“Ta cho mi lên tiếng sao?” Bị người, không, bị rắn cười nhạo, Phượng Thiên Mị sầm mặt lại, không vui nói thầm.

“Xích Xích ··· được rồi! Vốn đang tính nói cho người chuyện Băng Thiềm ngàn năm, nếu người không cần, ta sẽ đi nghỉ ngơi, ngủ ngon.” Giọng điệu của Huyết xà rất là bi thương, nhưng mà trong lòng cũng rất đắc ý, nó có tính toán nhỏ, phải làm cho chủ nhân gấp đến mức cầu xin nó một lần.

Nhưng mà nó đã nhầm rồi, Phượng Thiên Mị nóng nảy, nhưng không có cầu nó, mà là uy hiếp nó.

“Nói mau” Phượng Thiên Mị vội vàng ra lệnh.

“Xích Xích ··· Không phải người nói không cho ta lên tiếng sao?” Huyết xà thầm oán.

“Không nói ta sẽ mang mi đi nướng ăn.” Phượng Thiên Mị không kiên nhẫn uy hiếp, trời biết, hiện giờ lòng của gấp bao nhiêu.

Huyết xà đáng thương, tính oán của nó không chỉ thất bại, còn phải lo lắng cho tính mạng! Theo một chủ nhân vô lương tâm, nó cũng chỉ đành nhận thua.

“Xích Xích ··· được rồi! Ta nói, thật ra có một biện pháp, có lẽ có thể bắt được Băng Thiềm ngàn năm, nhưng mà ···” Huyết xà dứt lời, dừng một chút, cố ý ngừng một chút, để cho Phượng Thiên Mị nóng vội.

Phượng Thiên Mị không nghe thấy Huyết xà nói tiếp, sầm mặt lại, muốn nổi giận, nhưng mà tiếng nói của Huyết xà lại tiếp tục vang lên: “Nhưng mà Băng Thiềm ngàn năm là thần vật, sống ở trong Thiên Sơn to như vậy rất khó tìm được, cho dù tìm được rồi cũng không nhất định bắt được.

Nhưng mà, Băng Thiềm ngàn năm dễ dàng bị độc vật phức tạp, hấp dẫn kịch liệt, mà máu của chủ nhân nhiều kịch độc, cho nên, sẽ có khả năng hấp dẫn Băng Thiềm ngàn năm đi ra. Chẳng qua, không biết chủ nhân cần phải dùng bao nhiêu máu mới dẫn Băng Thiềm ngàn năm đến, có số may mắn, càng đến gần nơi ở của Băng Thiềm ngàn năm, nó sẽ càng nhanh chóng đi ra.

Nhưng mà, muốn bắt nó thì phải xem bản lĩnh của chủ nhân, hoặc là duyên phận. Nếu như cách Băng Thiềm ngàn năm ở rất xa, có khả năng không dụ được nó ra. Nếu như chủ nhân dùng hết máu, mà vẫn không dụ được, thì sẽ phải chết đó.” Giọng của Huyết xà cực kỳ ngưng trọng, sở dĩ lúc trước nó không nói, bởi vì có liên quan đến tính mạng của chủ nhân.

Nhưng mà, sau hôm nay sau khi thấy bọn họ tuyên cáo, nó nghĩ, có lẽ nói cho chủ nhân, mới là lựa chọn tốt nhất, ít nhất không cần mù quáng đi tìm, càng lãng phí thời gian.

Chỉ là bây giờ biết rồi thì thế nào, trước mắt cấp bách nhất là yến tiệc đêm thất tịch, cửa ải đó qua được hay không vẫn còn là một ẩn số!

Cho nên, khi Phượng Thiên Mị nghe đến Huyết xà nói ra biện pháp có thể tìm được Băng Thiềm ngàn năm, cho dù biện pháp này có thể là phí công, có thể mất đi tính mạng, nhưng mà, nàng vẫn thấy được hy vọng.

Nhưng mà, cũng là nghĩ tới chuyện yến tiệc đêm thất tịch tình, gương mặt vốn có chút vui vẻ của Phượng Thiên Mị, lập tức bị chìm xuống.

Phượng Thiên Mị hít thật sâu vào một hơi, âm thầm hứa hẹn, chỉ cần qua yến tiệc đêm thất tịch này, nhất định nàng sẽ không tiếc trả giá, tìm được Băng Thiềm ngàn năm, vì Thương Lan Mạch giải Thực Tâm cổ.

Kỳ thật nàng cũng không rõ, tại sao nàng lại coi trọng chàng như, tính thời gian, nàng quen biết Thương Lan Mạch chưa tới một tháng. Nàng thích chàng, nhưng mà, có thể đến mức vì chàng không tiếc mọi thứ, bản thân nàng cũng không ngờ, bởi vì nàng cho tới bây giờ cũng sẽ không vì bất luận kẻ nào mà hy sinh thứ gì.

Cứ như là đời trước nàng thiếu nợ chàng vậy, kiếp này là tới trả nợ, cái loại ham muốn này, không thể ngăn cản.

Hôm sau, Phượng Thanh Tường vừa hạ triều trở về, lập tức cho người đi mời Phượng Thiên Mị đến phòng khách.

Trong phòng khách, Phượng Thanh Tường tâm sự nặng nề ngồi ở chủ vị, dường như có chuyện gì làm cho ông khó xử. Vốn dĩ bởi vì chuyện xảy ra ngày hôm qua, khiến cho trong nháy mắt ông như già hơn mười tuổi, bây giờ trong lòng lại có tâm sự, nên khiến ông lo lắng.

Bên trái dưới chủ vị, Đỗ di nương và Phượng Thiên Dao ngồi ngay ngắn, nhìn Phượng Thanh Tường tâm tư ngưng trọng, trong lòng hai người cũng sinh ra dự cảm không tốt, có phải Phượng phủ, đã xảy ra chuyện gì hay không?

Đỗ di nương muốn hỏi, nhưng mà lại không dám hỏi, chỉ đành có lòng cảnh giác, miễn cho đột nhiên nhận được kinh sợ.

“Lão gia, Đại tiểu thư đến.” Lúc này, ngoài cửa giọng nói của quản gia vang lên.

Vừa dứt lời, đã thấy Phượng Thiên Mị quần áo trắng đi đến, bộ dáng lười biếng, khiến cho dung nhan nàng vốn tuyệt sắc càng thêm mê người, tuy rằng mỗi ngày đều thấy nàng như thế, nhưng mà mọi người vẫn không khỏi ngẩn ra.

Lập tức, trong lòng cũng nổi lên suy nghĩ phức tạp.

Phượng Thanh Tường: Không biết lần trước Mị Nhi tránh được một kiếp, lần này trở về là phúc hay họa, dung nhan tuyệt sắc như vậy, lại là con gái đại thần, sợ là có một số vận mệnh không trốn được.

Đỗ di nương: Làm sao bây giờ? Đại tiểu thư xuất sắc như thế, Dao Nhi muốn lộ diện, thật sự rất khó. Thương Lan Mộng ngây ngốc, Tô Nhị Tịch đã chết, Phượng Thiên Linh cũng đã chết, một Lạc Khuynh Dung đã không có uy hiếp gì đối với Dao Nhi, nhưng mà bây giờ lại thêm một Phượng Thiên Mị, thực làm cho lòng người ta khó xử.

Phượng Thiên Dao: Đại tỷ xuất sắc như thế, có phải danh tiếng tài nữ mỹ nữ sẽ không có phần của nàng hay không, thật ra nàng không phải muốn tranh đoạt gì với đại tỷ cả, nhưng mà, bản thân mình không có tiếng tăm gì, làm sao có khả năng khiến cho Mộc công tử chú ý! Hết lần này đến lần khác mấy ngày trước đại tỷ và Mộc công tử được đồn đãi như vậy, khiến ban đêm nàng mất ngủ.

Nàng không muốn phản bội đại tỷ, nhưng mà cũng không muốn giữa đại tỷ và Mộc công tử có cái gì, bởi vì nàng không tiếp nhận được, cho nên hiện tại trong lòng nàng vô cùng rối rắm.

Tuy rằng biểu hiện của Đỗ di nương và Phượng Thiên Dao không quá rõ ràng, nhưng mà sắc bén như Phượng Thiên Mị, làm sao có khả năng không nhìn ra? Mặc dù coi như nàng không nhìn thấy, nhưng mà không có nghĩa là trong lòng không suy nghĩ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.