Sau khi Mộc Cẩm Thần đánh Mộc Cẩm Sắt, ngay cả y cũng không thể tin, mình lại ra tay đánh Sắt Nhi.
Y thừa nhận, y đánh Sắt Nhi quả thực có chút xúc động, cũng phẫn nộ vì Phượng Thiên Mị bị Sắt Nhi nhục nhã, nhưng y không hối hận, bởi lẽ cũng vì tốt cho muội ấy.
Tuy rằng lòng dạ Sắt Nhi không xấu, nhưng tính tình muội ấy điêu ngoa tùy hứng, ngang ngược kiêu ngạo bướng bỉnh, tự cao tự đại, bản lĩnh còn không đủ.
Mà Phượng Thiên Mị, tuy nàng ấy cuồng vọng, nhưng quả thực nàng ấy có bản lĩnh đó. Nàng ấy kiêu ngạo, cũng không chủ động đi chọc người, nàng ấy tàn nhẫn, nhưng chỉ giết người nào làm hại mình.
Cho nên, y không chút nghi ngờ, nếu Sắt Nhi chạm đến điểm mấu chốt của nàng ấy, nàng ấy sẽ không chút do dự giết Sắt Nhi.
“Huynh, huynh vậy mà đánh muội, huynh lại vì nữ nhân này mà đánh muội muội của huynh.” Khuôn mặt Mộc Cẩm Sắt đầy nước mắt, ánh mắt nhìn Mộc Cẩm Thần tràn đầy trách cứ, oán giận và chất vấn.
“Câm mồm, bình thường muội điêu ngoa tùy hứng đã đành, hôm nay còn cố tình gây sự như thế, muội nói Phượng tiểu thư như thế, khác gì phá hủy danh tiếng của nàng ấy?” Mộc Cẩm Thần lo rằng Mộc Cẩm Sắt càng nói càng sai, vội vàng nổi giận quát.
“Huynh, huynh, huynh.” Mộc Cẩm Sắt chưa từng thấy Mộc Cẩm Thần nổi giận như vậy, trong phút chốc không nói nên lời, dù cho có mở miệng phản bác, cũng không nói ra được.
“Còn không mau về nhà.” Mộc Cẩm Thần quát, thực ra y có lòng muốn để Mộc Cẩm Sắt rời đi, tránh chọc giận Phượng Thiên Mị, lại xảy ra chuyện gì đó.
Mà Phượng Thiên Mị sao lại không nhìn ra chứ! Trong lòng bất đắc dĩ cười khổ, xem ra, mọi người đều cho rằng mình là một nhân vật khủng bố!
“Huynh… hừ!” Mộc Cẩm Sắt tức đến sắp bùng nổ, nhưng nàng biết rõ nếu mình ở lại, chỉ càng phải chịu thiệt, cho nên, hừ lạnh một tiếng, liền cưỡi ngựa nhanh chóng rời đi.
Thấy Mộc Cẩm Sắt rời đi, trong lòng Mộc Cẩm Thần thở phào nhẹ nhõm, nhưng, cũng lo lắng vì tính cách của Sắt Nhi, sẽ lại gây ra chuyện gì đó, có điều, bây giờ y không thể đa nghi, ít nhất đối với người khác, Sắt Nhi xem như đã an toàn.
Sau đó, y chuyển mắt nhìn Phượng Thiên Mị, tràn đầy xin lỗi nói: “Phượng tiểu thư, hôm nay tiểu muội mạo phạm nhiều lần, xin Phượng tiểu thư lượng thứ, nếu sau này…”
Mộc Cẩm Thần vẫn lo lắng, nếu lần sau bọn họ lại chạm mặt thì phải làm sao bây giờ? Sắt Nhi khiến y không thể yên tâm.
Phượng Thiên Mị tự nhiên hiểu được, hắn lo lắng sau này nàng chạm mặt Mộc Cẩm Sắt, lại sẽ xảy ra xích mích gì đó.
Cho nên, không đợi Mộc Cẩm Thần nói tiếp, Phượng Thiên Mị đã ngắt lời: “Mộc công tử lo lắng quá, ngươi cứu ta một lần, ta khoan dung với nàng ta một lần thì có sao đâu, vả lại, tuy lệnh muội được nuông chiều nên ngang ngược không nói lý lẽ, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không lộ ra sát khí, cho nên, ta không có lý do gì phải giết nàng.”
Mộc Cẩm Thần vừa nghe thấy lời nàng nói, gương mặt hiện lên vẻ xấu hổ, đáp: “Là Mộc mỗ tự cho là đúng, không biết thì ra tài nghệ của Phượng tiểu thư lại lợi hại như vậy.” Lợi hại đến mức khiến y không thể không rung động.
Đương nhiên, câu nói sau cùng, chỉ là suy nghĩ trong lòng y mà thôi.
“Dù sao, huynh cứu người là vì nhân từ, đừng quản những chuyện không đâu.” Phượng Thiên Mị nói.
“Mộc công tử vẫn nên đuổi theo lệnh muội đi! Miễn cho nàng ta lại gây ra chuyện gì, ước hẹn hôm nay, hãy đổi thành ngày khác đi!”
“Làm vậy không được!” Mộc Cẩm Thần có chút khó xử, cũng có chút không muốn, y hẹn người ta ra đây, cuối cùng lại bị muội muội ầm ĩ mội hồi, kết thúc lại như thế này, thế nhưng, quả thực y cũng lo lắng với tính tình Sắt Nhi, sẽ lại gây ra chuyện gì đó.
“Không ngại.” Phượng Thiên Mị cười nói.
“Vậy thì cảm tạ ý tốt của Phượng tiểu thư, hôm nào đó, chắc chắn Mộc mỗ sẽ đến nhà tạ lỗi.” Mộc Cẩm Thần chắp tay nói với Phượng Thiên Mị, Phượng Thiên Mị không nói gì nữa, ý bảo y mau đuổi theo, Mộc Cẩm Thần cũng không nhiều lời, phi thân, đuổi theo hướng Mộc Cẩm Sắt rời đi.
Thấy Mộc Cẩm Thần đã rời đi, Phượng Thiên Mị cũng không ở lại nữa, thâm ý liếc nhìn Thương Lan Cẩm một cái, gọi Hồng Kiều, trở về nhà.
Thương Lan Cẩm chỉ cảm thấy buồn bực một hồi, mỗi lần gặp Phượng Thiên Mị đều không có chuyện gì tốt, đối với cái liếc mắt của Phượng Thiên Mị, Thương Lan Cẩm tức giận trợn mắt, rồi lại không để ý tới nữa.
Hắn vẫn còn chưa biết chuyện Phượng Thiên Mị với Thương Lan Mạch, nếu như hắn biết, một câu ước hẹn lúc nãy của nàng với Mộc Cẩm Thần, chắn chắn khiến hắn nổi trận lôi đình, chỉ trích nàng có lỗi với Mạch gì gì đó.
Bên này, Mộc Cẩm Sắt chạy về Mộc phủ, không đi đâu gây chuyện, khiến Mộc Cẩm Thần vẫn luôn giữ một khoảng cách có thể nhìn thấy bóng dáng Mộc Cẩm Sắt thở phào nhẹ nhõm. Nhưng y biết khi về đến nhà, chắc chắn Sắt Nhi sẽ tố cáo y, mà y, không thể không thiếu một chút giáo huấn.
Đường phố thành Tây, nơi chỉ đứng sau khu phố phồn hoa nhất Vận thành, sừng sững một tòa phủ đệ xa hoa hùng vĩ, chiếm một vùng đất rộng lớn, gần như có thể sánh với Hiên vương phủ xa hoa nhất Vận thành.
Chỉ là bây giờ Hiên vương phủ mà Thương Lan Hiên từng ở, đã biến thành Sở tướng quân phủ, hơn nữa tất cả tài sản bên trong, đều thuộc về Sở Phi, nên không cần an bài gì nhiều.
Mộc Cẩm Sắt dừng ngựa trước tòa phủ đệ xa hoa, hai con sư tử bằng đá giương nanh múa vuốt được dựng hai bên cửa, cặp mắt trợn thật to, khí thế bức người. Của lớn sơn đỏ hơi hơi mở rộng, phía trên tấm biển mạ vàng, trên đó viết hai chữ “Mộc Trạch” tỏa ra ánh vàng chói lọi.
Không sai, tòa phủ đệ xa hoa này chính là tòa phủ đệ giàu nhất ở kinh thành, phủ đệ của Mộc gia.
Sau khi Mộc Cẩm Sắt xuống ngựa, hung hăng giận dữ lao vào, từ cửa lớn đến tiền sảnh, dọa một đám gia đinh nha hoàn núp ở xa xa.
Có điều, bọn họ đều sôi nổi nghi ngờ, đại tiểu thư làm sao vậy? Sao bộ dáng như muốn giết người vậy! Chuyện này thật khiến người ta ngạc nhiên, bởi lẽ bình thường đều là tiểu thư ức hiếp người khác, chưa từng thấy tiểu thư phẫn nộ như vậy bao giờ.
Mấy gia đinh thấy được dấu tay trên mặt Mộc Cẩm Sắt, sợ hãi mắt lồi như sắp rớt ra ngoài, là ai, lại dám chọc đại tiểu thư tính tình nóng nảy này vậy, quả thật là không muốn sống nữa.
Chỉ là bọn họ không biết, nếu không vì tiểu thư nhà mình nếm mùi thất bại, cũng sẽ không tức giận như thế.
Hơn nữa, người nàng ta gây sự không phải ai khác, chính là Phượng Thiên Mị được người dân Vận thành tặng cho danh hiệu ác ma, còn có ca ca ruột của mình, sao nàng ta không tức giận cho được?