“Không phải các ngươi đã hoài nghi, ta không phải Phượng Thiên Mị sao? Không sai, một kẻ ngốc, cho dù tìm được đường sống trong chỗ chết cũng chẳng tốt lên được, nhiều nhất chỉ không ngốc nữa thôi, không thể thay đổi lớn như vậy.
Mà ta, quả thực không phải là Phượng Thiên Mị, mà là một cô hồn đến từ dị thế, tình cờ nhập vào thân thể Phượng Thiên Mị lúc nàng ấy bị Thương Lan Việt giết chết mà thôi, còn về nguyên nhân ta muốn có được sách nghịch thiên, là để trở về thế giới thế giới ban đầu, sách nghịch thiên thuộc về thế giới này, dù ta có muốn, cũng không mang theo được.”
Phượng Thiên Mị không hề giấu diếm nói ra thân phận của mình, nhưng nàng muốn sách nghịch thiên cũng không phải vì trở về hiện đại gì đó.
Ở hiện đại, nàng không có người thân, ở đây, ít nhất còn có một người thích nàng, đó là Thương Lan Mạch. Còn có một vị phụ thân nàng chưa hoàn toàn chấp nhận, thật lòng thật dạ với nàng, để nàng cảm nhận được tình thân và tình thương của cha.
Lời nói của Phượng Thiên Mị sớm đã khiến Quý Thiên và Thương Lan Việt nghe đến ngây ngẩn cả người, đặc biệt là Quý Thiên, tràn đầy khó tin, nhưng lại không nghi ngờ Phượng Thiên Mị.
Bởi vì, vừa rồi ông đã nhìn ra, sức mạnh quỷ dị của Phượng Thiên Mị, lộ ra hơi thở không dung hòa với trời đất, cứ như nàng ta không phải người của thế giới này vậy.
Chỉ là ông chưa từng thăm dò, cũng không dám khẳng định, không thể ngờ rằng, thật đúng là như thế!
Còn vì sao ông lại có thể nhìn ra sức mạnh của Phượng Thiên Mị quái dị, kỳ thật không ai biết, trước kia Quý Thiên ông từng là Đạo gia, sau này vì có chút chuyện, mới trở thành pháp sư.
(Đạo giáo là một trong Tam giáo tồn tại từ thời cổ đại, song song với Nho giáo và Phật giáo. Đạo gia là người theo Đạo giáo.)
Cho nên, đối với việc xem tinh tượng, đoán ngũ hành, ông vẫn có chút đạo hạnh.
Còn, Thương Lan Việt khiếp sợ xong, lại cảm thấy lời nói của Phượng Thiên Mị thật vô lý, khinh thường nói: “Phượng Thiên Mị, thế gian làm sao có thể có loại chuyện này, ngươi nói dối cũng quá vô lý đi!”
“Câm miệng.” Chỉ là hắn vừa dứt lời, Quý Thiên đã quát lớn, còn trợn mắt liếc hắn một cái, ý bảo hắn đừng lên tiếng, có vô lý hay không tự ông hiểu rõ.
Thương Lan Việt kinh hãi, lập tức ngậm miệng.
“Không sai, ta cảm giác được sức mạnh của cô nương rất quái dị, ẩn chứa hơi thở không dung hòa với trời đất, ta cũng không nghi ngờ lời cô nương nói là giả, chỉ là, ta dựa vào điều gì mà tin tưởng rằng, cô nương sẽ không phải bội ta đây!” Quý Thiên nói, đôi mắt lộ vẻ không tín nhiệm.
Đúng vậy! Một người chỉ mới gặp mặt lần đầu, sao có thể dễ dàng tin tưởng được chứ! Vả lại, quan trọng hơn là, đối phương còn có sức mạnh không tồi.
“Vì ông không thể lựa chọn, hẳn là ông rất nghi ngờ, vì sao ta biết rõ sự tồn tại và âm mưu của các người, nhưng vẫn ung dung thản nhiên, không công khai việc này? Bởi vì ta muốn hợp tác với các người, vì các người có thể cho ta thứ ta muốn.
Nhưng nếu các người không muốn hợp tác với ta, còn muốn sai người giết ta, các người cho rằng đối với kẻ thù của mình, ta sẽ không làm gì sao? Đã quên nhắc nhở người, Huyết xà của ta và hoạt tử nhân của các người không khác nhau lắm, đều có thân thể bất tử.” Phượng Thiên Mị cuồng vọng nói, tràn đầy uy hiếp.
Bề ngoài nàng tự tin mười phần, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, vì nàng không xác định cũng không dám chắc Quý Thiên sẽ tin tưởng nàng, dù sao Quý Thiên không phải người thường, lão ta có thể mưu đồ chuyện lớn như vậy, hiển nhiên bản lĩnh không nhỏ.
Nếu lão ta tin tưởng, thì sẽ có lợi cho kế hoạch của nàng, nếu không tin, tự nhiên tránh không được một trận đại chiến, Huyết xà có thể đối chiến với hoạt tử nhân của bọn họ, nhưng mà, nàng lại không thể đối chiến với Quý Thiên, vì nàng không phải đối thủ của lão ta.
Song, trốn thoát cũng không khó, chỉ là bọn họ đã biết sự tồn tại của nàng, nhất định sẽ phòng trước chuyện xảy ra, bữa tiệc đêm thất tịch, vẫn không thể chiếm được ưu thế.
Có điều, cho dù người lợi hại đến mức nào, đều sẽ có phần kiêng kị.
Tuy rằng Quý Thiên không hài lòng với thái độ và giọng điệu của Phượng Thiên Mị, nhưng lời nói của nàng ta rất có đạo lý, cũng rất thực tế.
Nếu ông tin tưởng, sẽ bất chấp nguy cơ bị phản bội, nhưng lại có thể nhận được trợ giúp lớn nhất. Nếu không tin tưởng, nếu ra tay, dù bọn họ có thắng, chắc chắn sẽ tổn thất binh lính, như vậy rất bất lợi với kế hoạch của bọn họ.
Cho nên, Phượng Thiên Mị nói không sai, ông không có lựa chọn nào khác, nhưng, không có nghĩa là ông hoàn toàn tin tưởng, dù có tin, cũng vẫn phải thật cảnh giác.
“Ha ha ha ha! Phượng tiểu thư quả nhiên rất mưu mô can đảm, muốn lão phu tin tưởng tiểu thư cũng không phải không có cách, chính là, tiểu thư với lão phu lấy máu dung hòa, phát lời thề, là có thể chung một lòng. Chỉ cần tiểu thư không tổn thương người lập lời thề máu là ta, như vậy, chứng minh rằng tiểu thư không hai lòng. Nhưng mà, nếu như tiểu thư gây ra chuyện gì làm hại đến người lập lời thề máu là ta, ta sẽ cảm ứng được, đây cũng chứng minh, tiểu thư không trung thực.”
Trong lòng Phượng Thiên Mị ngẩn ra, không thể ngờ rằng, Quý Thiên lại còn có chiêu này.
Lời thề máu, sau khi máu của hai người dung hòa, phát lời thề xong, chỉ cần làm hại đến người lập lời thề máu, chắc chắn người đó sẽ biết được, như vậy, nếu lập lời thề máu, nàng sẽ không thể làm hại Quý Thiên.
Nói cách khác, nàng cũng không thể ra tay với Thương Lan Việt cùng những hoạt tử nhân đó.
Chỉ là, Phượng Thiên Mị nàng há lại ngoan ngoãn mặc người ta chi phối như thế bao giờ.
“Huyết xà, lát nữa mi dẫn máu của những người mi uống nhỏ một ra khỏi tay của ta.” Phượng Thiên Mị thầm nghĩ.
“Xích xích… Dạ, chủ nhân.” Huyết xà đáp, kỳ thật nó đã sớm biết ý đồ của Phượng Thiên Mị, nên đã chuẩn bị tốt.
“Được thôi.” Phượng Thiên Mị nhìn Quý Thiên, trong mắt không hề có một tia né tránh hay không cam lòng nào, thẳng thắng đáp ứng, cũng không lo lắng Quý Thiên sẽ tính kế nàng.
Quý Thiên thấy thế, cảnh giác với Phượng Thiên Mị cũng giảm đi một chút, nhưng trước khi mọi chuyện kết thúc, ông sẽ không lơ là.
“Vậy thì bắt đầu đi!” Quý Thiên vừa dứt lời, bèn cắt ngón tay của mình, một giọt máu lập tức tràn ra, đưa tay tới trước mặt Phượng Thiên Mị.
Phượng Thiên Mị nhếch khóe miệng, cũng lập tức cắt ngón tay, một giọt máu tràn ra, phủ lên giọt máu trên tay Quý Thiên, hai người trăm miệng một lời thì thầm: “Lấy máu dung hòa, từ đây lập lời thề.”
Dứt lời, giọt máu Quý Thiên và Phượng Thiên Mị lập tức dung hòa bị đối phương hấp thu, như vậy, trong cơ thể hai người đã dung hòa máu của đối phương, xem như lời thề máu thành công.