Ngự Y Dữ Thần Y

Quyển 1 - Chương 26



Ảnh vệ nguyên bản vốn là một sát thủ, đã từng kinh qua những ngày đao khẩu liếm huyết, chẳng biết sống chết ngày mai thế nào.

Sau hắn đi ám sát một nữ nhân, nhưng thật đáng tiếc, thất bại. Cái kia nữ nhân lại không giết hắn, ngược lại , nàng còn cứu hắn.

Nếu như ngươi nguyện ý, ta khả dĩ có thể giúp ngươi ly khai địa phương kia, có muôn hay không cân nhắc chuyện đi theo ta? Nữ nhân hỏi hắn.

Ảnh vệ không có lựa chọn nào khác, trở về cũng là chết, chi bằng thử một lần.

Hắn theo nữ nhân kia, một năm sau, nữ nhân kia vì gia đình ép buộc mà phải tiến cung làm Hoàng Hậu, mà hắn, bị nàng phái tới cho bào đệ của nàng, một người từ nhỏ đến lớn chỉ biết gây chuyện thị phi, đúng thực là một ngôi sao phiền phức.

“Nếu như thực sự có một ngày hắn khiến ngươi không thể chịu đựng được nữa, ngươi có thể đi.” Hoàng Hậu nói với hắn như thế.

Ảnh Vệ là một người có ân tất báo, vì vậy đã đãi ở bên người Quốc Cữu tới mười năm.

Tiểu Quốc Cữu từ nhỏ đã là một tên hư hỏng. Mười hai mười ba tuổi đã biết nhìn lén nữ nhân tắm, lớn hơn một chút nữa thì bắt đầu đùa giỡn thị nữ có dung mạo xinh đẹp trong nhà, mười năm tuổi khai huân (vào đời), từ đó về sau thượng thanh lâu hạ thuyền hoa vô số, lại còn không kiêng gì nam nữ.

Có đôi khi cũng sẽ lừa một thiếu niên thiếu nữ mỹ mạo trở về, nói lừa gạt là còn nhẹ nha, có đôi khi thậm chí tại bên đường cường thưởng dân nữ dân nam luôn, ỷ vào bản thân có một Hoàng Hậu tỷ tỷ, lại thêm một lão cha làm Lại Bộ Thượng Thư, mà làm xằng làm bậy.

Ảnh Vệ cho tới bây giờ cũng không để ỷ, yên lặng ẩn thân, làm một cái bóng bảo hộ chân chính, nếu như không phải Quốc Cữu khi chơi bời du hí tại Giang Nam đắc tội người trong giang hồ, suýt nữa bị giết thì Ảnh Vệ cũng vĩnh viễn không định xuất hiện trước mặt hắn.

Ngày đó thực sự quá nguy hiểm, thích khách trà trộn trong đám người bỗng nhiên làm laonj, Quốc Cữu cũng có chút võ công, nhưng cũng tránh không kịp, bị thương ở vai, dân thường ở chung quanh cũng lột bỏ ngụy trang, cùng hộ vệ giao chiến thành một đoàn, Ảnh Vệ thấy tình thế không ổn , chạy tới điểm huyệt làm cho Quốc Cữu hôn mê, sau đó dẫn hắn chạy khỏi hiện trường.

Quốc Cữu đi ra ngoài rong chơi hoàn toàn là lén lén lút lút, đặng tìm mỹ nhân, tri phu địa phương căn bản không hề biết tên ôn thần kia đặt chân đến chỗ mình, mà khách điếm bình dân cũng đều bị người ta triệt để giám sát, Ảnh Vệ bất đắc dĩ, chỉ có thể mang theo Quốc Cữu bị điểm huyệt hôn mê, giả làm khách làng chơi tự đem theo “Giai nhân” tới ẩn thân tại thanh lâu.

Mắt thấy đã an toàn, Ảnh Vệ lột một tầng hoa phục của Quốc Cữu, giúp hắn băng bó vết thương, không nghĩ tới tầng tầng cẩm y hạ xuống, làn da Quốc Cữu vừa tươi sáng vừa nhẵn nhụi, trước ngực điểm hai chấm đỏ hồng, nhìn thấy khiến cho Ảnh Vệ cả người nóng rực, mấy năm nay Ảnh Vệ phải ân thân ở một nơi bí mật, thu dọn tàn cục cho cái tên gia hỏa ôn thần này, chính bản thân phải trải qua cuộc sống cấm dục vô cùng thê thảm, nhớ tới nguyên nhân chính là cái tên gỗ mục thành sự chẳng thấy, bại sự có thừa kia, quả thực lòng Ảnh Vệ dấy lên xung động muốn lấy đủ loại đòn roi ra giáo huấn hắn nha.

Lập tức tâm tình bất ổn, Ảnh Vệ hít sâu một hơi, sau đó đánh thức Quốc Cữu.

“Ân..” Quốc Cữu bởi vì vết thương trên vai đau nhói mà rên rỉ, mở mắt ra lại thấy một nam nhân tuấn mĩ nhang mang theo vài phần đáng sợ đang âm trầm nhìn hắn, lập tức cho rằng mình là bị cừu gia bắt được.

“Ngươi là ai?” Cho dù bị nhốt, nhưng Quốc Cữu vẫn không có điểm chịu thua, phô trương thanh thế hỏi: “Ngươi có biết ta là ai không hả?”

Ảnh Vệ bỗng nhiên có chút buồn cười, hắn tân tân khổ khổ bảo hộ y mười năm, y lại khong biết hắn là ai.

“Ta là ai không quan trọng.” Ảnh Vệ lạnh lùng nói.

“Ta chính là đương triều Quốc Cữu, ngươi tốt nhất sớm ta ra, bằng không…”

“Bằng không thì sao?” ẢNh Vệ giật giật khóe miệng, không biết nên khóc hay nên cười, hắn là tới cứu y, thế nào lại bị hiểu lầm thành bọn cướp.

“Bằng không sau này nếu rơi vào tay lão tử, lão tử nhất định cho ngươi muốn sống cũng không được.” Quốc Cữu khẽ cắn môi, uy hiếp.

Ảnh Vệ cuối cùng nhịn không được, cười ta, tiểu thủ đoạn của Quốc Cữu trong mắt hắn thực giống như tiểu hài tử giở trò, ấu trĩ kinh người.

Thấy hắn cười ngang ngược như thế, Quốc Cữu nhịn không được có điểm chột dạ.

“Ngươi hiện tại muốn quản sinh tử của mình cũng không thể đâu.” Ảnh Vệ nâng cằm Quốc Cữu lên, Quốc Cữu được nuông chiều từ bé, không ai dám để y chịu chút ủy khuất nào, thế nên lập tức nước mắt tuôn rơi.

Quốc Cữu ngày thường xem tốt lắm, văn văn tú tú, hắn vừa khóc lại có thêm vẻ yếu đuổi cùng ủy khuất, nếu như không rõ bản tính của hắn, chỉ sợ sẽ bị hắn qua mặt dễ dàng, thế nhưng dù biết quá rõ tính tình của hắn, Ảnh Vệ cũng sửng sốt một chút, hoài nghi có phải mình hạ thủ quá nặng tay không.

Quốc Cữu lại đột nhiên làm loạn, tay phải rút ra chủy thủ giấu trong người, đâm về phía ngực Ảnh Vệ, đáng tiếc chỉ là khoa chân múa tay, hoàn toàn không ra chiêu thức, cổ tay bị Ảnh Vệ bắt được, cố sức nắm chặt, chủy thủ lập tức rơi xuống giường.

Mặt Quốc Cữu thoáng chốc trắng bệch, quệt mắt một cái, hừ nhẹ: “Muốn giết muốn chém tùy ngươi.”

“Ta không giết ngươi.” Ảnh Vệ đưa mặt lại gần, thấp giọng nói, bên môi lộ ra dáng tươi cười tà ác.

Gương mặt Quốc Cữu thoáng chốc xanh hơn phân nửa, hắn cúi đầu nhìn vạt áo bị bài khai, sau đó, một nửa mặt còn lại cũng xanh mét luôn.

Đây gọi là cái gì, dâm giả kiến dâm (=.= dâm tặc gặp dâm tặc)

“Ngươi muốn làm gì?” Thanh âm Quốc Cữu bắt đầu run lên, hắn tuy nam nữ không kiêng kỵ, thế nhưng trong đầu chưa từng có ý niệm bị người ta áp đảo, vừa nghĩ tới chính mình bị một nam nhân đẩy ngã, đặt dưới thân…

Thanh âm Quốc Cữu không ngừng run lên, ngay cả thân thể cũng run đến lợi hại.

Ảnh Vệ thấy thúc vị, lấy trêu trọc hắn là vui, lấy tay cầm giữ phần trên của hắn, tự tiếu phi tiếu nhìn: “Ngươi nói xem?”

Quốc Cữu cánh môi run rẩy, nhãn thần loạn phiêu, như là muốn cầu cứu, đáng tiếc cửa số đóng quá chặt, lại thấy nơi này chính là thanh lâu, Quốc Cữu nhất thời minh bạch, chính mình có kê đến rách cổ họng cũng chỉ bị xem là “tình thú” mà thôi.

Bàn tay Ảnh Vệ dọc theo cái trãn ướt đâm mồ hôi lạnh của Quốc Cữu, hoạt hạ tới khóe miệng run run, rồi lại chậm rãi đi xuống phía dưới, lướt qua hầu kết khẽ khàng xao động, sau đó trượt vào vạt áo đang buông lỏng.

Quốc Cữu trương liễu trương chủy, nhưng không có phát ra thanh âm, hắn biết rõ lúc này hắn đang bị thương, cho dù phản kháng cũng không địch lại được, trái lại có khi sẽ nếm chút đau khổ, mẹ nó, ngửa đầu một đao mà rụt đầu cũng một đao, không phải bị người ta đâm một nhát sao, sợ cái gì?!

“Ngươi đang run? Sợ như thế sao?” Ảnh Vệ cúi đầu cười, giải khai đai lưng của Quốc Cữu.

“Ngươi để lão tử nằm trên, lão tử bảo chứng sẽ run lên vì phấn chấn.” Quốc Cữu nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ngươi nghĩ có thể như thế cùng ta ở trên giường?” Ảnh Vệ cười, dùng cây chủy thủ vừa đoạt được xả mở cẩm y của Quốc Cữu.

Cuối cùng cũng khai mở đến tầng tiết y cuối cùng, ám ảnh sợ tên đó lỡ tay khiến cho Quốc Cữu sợ hãi nhắm tịt mắt lại.

Làn da trắng nõn hòa thực quả đỏ sẫm như ẩn như hiện khiêu khích thị giác của Ảnh Vệ, y đột nhiên có suy nghĩ, trò vui lần này y quả thực lời to a.

Bời vì, y bắt đầu thấy thích thú.

Từng đợt hôn điên cuồng nóng bỏng hoạt hạ trước ngực Quốc Cữu, xương quai xanh bị cắn xé mang đến cảm giác tê dại khó nói thanh lời, mà chỉ sau một khác, hồng nhạt thù du bị tay người kia bắt được càng khiến Quốc Cữu phải cắn chặt răng.

Cảm giác nhục nhã khi bị kẻ kia dâm loạn mà đùa bỡn khiến cho khoái hoạt càng thêm kịch liệt, Quốc Cữu mơ hồ cảm thấy phân thân dưới rốn ba tấc kia , mơ hồ đã có nhiệt lưu.

Chết tiệt, cái thân thể sớm quen phong nguyệt này thực quá nhạy cảm đi!!!

Y phục đã bị trút bỏ tới tận thắt lưng, tiết khố bị ném bỏ qua một bên, Quốc Cữu do bị điểm huyệt, cả người không dụng được lực, chỉ có thể tùy ý nam nhân kia đùa bỡn thân thể đã quá mức thành thục của hắn.

“Ướt a~~”Nam nhân ác ý ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng nói, ngón tay thon dài nhẹ lướt quá phân thân ẩn hiện dưới vạt áo, chỉ vài cái trạc lộng, đã khiến cho Quốc Cữu mặt đỏ tới mang tai, hô hấp không thông.

“Thân thể dâm đãng như thế, còn dám nghĩ tới việc áp trụ người khác?” Nam nhân cúi đầu cười, xoay người Quốc Cữu, với tay lấy bầu rượu trên bàn, đổ vào mông hắn…

“Không cần, cái bình rượu đó…”Quốc Cữu kêu to, hắn xuất nhập thanh lâu vô số, tự nhiên biết rượu trong thanh lâu hơn phân nửa là có tác dụng thôi tình.

Nam nhân, tại bên kiều đồn của hắn, giảo một ngụm, liếm rượu còn sót lại: “Ngươi sẽ thích thôi.”

Thanh tửu dọc theo khe hẹp giữa hai đùi, tiến vào trong mật huyệt đang đóng kín, cảm giác lạnh lẽo, thẹn thùng nhượng Quốc Cữu nhắm mắt lại, toàn bộ gương mặt vùi vào trong chăn.

Ăn chơi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng bị chim mổ vào mắt rồi, ngày hôm nay chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng.

Quốc Cữu sợ nhất là ủy khuất, bình thường ăn chơi trác táng, kiêu ngạo đã thành tập quán, lúc này bị người ta ăn đến gắt gao, còn bị đùa bỡn như thế, lập tức ủy khuất khóc nấc lên bên trong chăn.

Thế nhưng nam nhân vẫn không buông tha hắn, bài khai kiều đồn xinh đẹp, nơi tư mật bại lộ dưới ánh mắt nam nhân khiến Quốc Cữu càng khóc lớn, một phen nước mũi, một phen nước mắt, thế nhưng vẫn không có tí hiệu quả nào của bộ dáng “Lê hoa đái vũ” mà hắn vẫn tôn sùng.

“Khóc?” Nam nhân trệu trọc, nâng cằm hắn lên, thấy hắn khóc đến mức mặt mũi đều nhăn nhúm lại, liền cười nhạo: “Quả nhiên chỉ biết ăn chơi trác táng.”

“C âm miệng!” QUốc Cữu trong ngực hận muốn chết, thế nhưng trên người không có chút khí lực nào, vết thương lại đang đau, càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt lại rơi xuống như mưa.

“Ngươi thực ra khi khóc , so với khi kiêu ngạo ương ngạnh, lại thêm mấy phần khả ái.” Nam nhân ngoài miệng cười nói, tinh tế đưa tay nhu mở mật huyệt của Quốc Cữu, chen sâu vào bên trong tìm kiếm, thăm dò.

Quốc Cữu sợ muốn chết, lại ngoạc mồm ra khóc, khóc đến mức Ảnh Vệ cũng thấy phiền.

“Ngươi dám khóc nữa, ta trực tiếp vào luôn.” Ảnh Vệ nhấc Quốc C ữu dậy, phân thân nóng rực đã để ngay tại kẽ hở giữa hai đùi Quốc Cữu.

Quốc Cữu run run, lắc đầu quầy quậy, nước mắt lập tức bị ngăn lại, thảm thương nhìn Ảnh Vệ: “Ngươi thả ta đi, ta thề sau này sẽ không truy sát ngươi, ta thề.”

Nam nhân cười nhạ, bàn tay , tại bên trong vạt áo bán mở của Quốc Cữu kháp một cái.

Quốc Cữu kêu thảm một tiếng, nước mắt lập tức rớt xuống, lại sợ hãi vật vẫn đang túc trực bên mông hắn, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất kềm tiếng khóc.

Hắn bị ủy khuất lại không dám nháo loạn, trong chốc lát, Ảnh Vệ còn tướng hắn như con thỏ ngoan ngoãn hiền lành, đáng tiếc chỉ là người dưới mái hiên không thể không cúi đầu,, sau này nếu như để hắn trả thù… A, tên này thế nhưng là độc xà đó nha…

Đã đâm lao thì phải theo lao, không bằng cứ ăn kiền mạt tịnh, coi như thù lao cho mười năm khổ cực vậy, từ nay về sau đại gia ta lại lưu lạc giang hồ, cũng xem như thống khoái.

Ảnh Vệ lần thứ hai cầm lấy rượi, hai ngón tay hơi mở ra lối đi vào nơi tư mật, cảm giác bị dịch thể băng lãnh tiến nhập thực sự vô cùng dị dạng, Quốc Cữu cắn chặt chăn không lên tiếng, ngực đã đem tên hỗn đản kia XXOO đến chết. Mẹ nó, nếu rơi vào tay lão tử, xem lão tử có thao chết ngươi không.

Mật huyệt đã hơi ươn ướt, thời điểm nam nhân rút ngón tay về thậm chí còn chảy ra chút rượu trong suốt. Mật huyệt bị động chạm, dày vò, sớm chuyển màu hồng nhạt, nam nhân này, chắc chỉ còn có chỗ đó là địa phương duy nhất còn thuần khiết ba.

Phân không rõ là rượu tính hay dược tính, Quốc Cữu cả người nóng đến khó chịu, cọ cọ trong chăn, phân thân đứng thẳng cùng vải chăn ma sát, khoái hoạt tiến đến làm cho hắn không biết trời trăng, lầm bầm rên rỉ, tóc đen xõa tung, thân thể tuyết trắng ẩn hiện bên trong tiết y hồng sắc, đúng là một diễm cảnh bậc nhất, hoạt sắc sinh hương.

Cái tên này đúng là trời sinh dâm đãng, nam nhân trong ngực chửi bừa một tiếng, đưa tay lôi hắn ngồi xếp bằng trên người mình, một tay còn đang tinh tế nhu lộng nơi mật huyệt, vừa nhu vừa quải, sảng khoái đến mức Quốc Cữu rên rỉ không ngừng, cả người tựa ở trên thân nam nhân mà thở dốc.

Quốc Cữu mơ màng, hai mắt mông lung, ngồi vắt trên thân nam nhân, vặn vẹo thắt lưng, thực sự là một bộ dáng dấp phóng đãng, muốn tìm bất mãn mà.

“Muốn thì tự mình đến đi” Nam nhân ác ý đùa bỡn nộn huyệt của Quốc Cữu, thế nhưng không đi vào.

Quốc Cữu đã sớm nhịn không được, mật huyệt cương dương thực sự vô cùng khát vọng có cái gì hung hăng nhồi nhét, khát khao đã sớm chiến thắng cái gọi là xấy hổ, hắn nâng thắt lưng loạn cọ, nhưng tìm sai địa phương, khó chịu đến mức khóc nấc lên.

Ảnh Vệ bị cái tên yêu tinh phóng đãng câu dẫn đến hưng khí bừng bừng, chung quy nhịn không được đỡ lấy thắt lưng hắn, ngắm ngay phân thân đã đứng thẳng của mình mà ép xuống.

Tiểu huyệt đã tuy ẩm ướt mở ra, nhưng vẫn rất khó khăn tiến vào, Quốc Cữu bị cái vị trí nửa vời cùng đau đớn nơi mật huyệt làm cho khó chịu vô cùng, vòng eo càng xoay lợi hại hơn, còn ở trước ngực nam nhân vừa véo vừa cắn, khóc âm liên tục.

Nam nhân tà cười, tại phân thân nóng rực của Quốc Cữu kháp vài cái, Quốc Cữu thắt lưng liền nhũn xuống, nhất thời ngồi yên.

“A…” Khốc âm ngân dài mang theo mị ý tiêu hồn, đau đớn cùng khoái cảm quấn quýt cùng một chỗ , như muốn đem Quốc Cữu nghiền nát ra.

Quốc Cữu đau đớn vô cùng, ô ô khóc nấc lên, một cử động nhỏ cũng không dám.

Ảnh Vệ thấy hắn đau thật sự, cũng không cố ấn thắt lưng hắn mà tới, trái lại ôn nhu ve vuốt phân thân hắn, cẩn thẩn trạc lộng, thưởng thức, cảm giác được phân thân mềm nhũn của hắn lại một lần nữa đứng lên, lúc này mới nâng thắt lưng hắn, bắt đầu luật động.

“Ân.. a… Ngô…” Quốc Cữu ôm chặt lấy cái cổ của nam nhân, ngân lên, khoái nhạc áp đảo đau đớn, ma huyệt chẳng biết từ lúc nào đã bị giải khai, hắn chủ động đem chân tách làm hai, thậm chí chính mình vặn vẹo.

Quả nhiên là dâm đãng thành tính, thế nhưng , con mẹ nó sao lại thoải mái thể chứ. Nam nhân bị nội vách vừa nóng vừa chặt cảu hắn làm cho thiếu chút nữa tiết đi ra, không khỏi ở trong lòng thầm mắng.

Nghĩ là nghĩ vậy, nam nhân cũng không có buông tha Quốc Cữu, liên tục bỡn cợt nhũ đầu cùng phân tân hắn, trước sau đều bị tiến công, Quốc Cữu nhịn không nổi rên nhẹ một tiếng, tiết đi ra.

Nam nhân dù “công tác” bận rộn, nhưng vẫn ung ung đưa tay chấm lấy chút dịch thể trắng đục kia, đưa tới bên đôi môi hồng nhuận của hắn: “Nếm thử vị đạo của chính mình ba”

Quốc Cữu vô thức đưa đầu lưỡi liếm qua, nhãn thần mơ màng thuận theo cử động, hòa với thần tình lãng đãng, khiến Ảnh Vệ từ đầu đến chân căng cứng, mạnh tay đẩy Quốc Cữu ngã xuống giường, nâng cao chân hắn, cố sức tiến vào.

“A a a… Nhẹ chút… Ngô, ân… Dụng lực một chút… a” Quốc Cữu vừa đau vừa sảng, quấn chặt tại thân nam nhân đang rong ruổi chinh chiến trên người hắn, kêu lên phóng đãng, phân thân vừa bắn quá lại bắt đầu ngóc đầu lên.

Nam nhân trọng trọng làm hơn mười hiệp, cuối cùng tiết ra. Tiểu huyệt bị tinh dịch nóng hổi thấm ướt, Quốc Cữu cũng lần thứ hai bắn, vô lực nằm trên giường thở dốc, thương thế trên vai cũng bắt đầu đau.

“Cút ra ngoài!” Mây mưa qua đi, thần trí Quốc Cữu dần dần thanh tỉnh, càng cảm giác được phía sau đau muosonc hết, thế nhưng thứ chết tiệt của nam nhân kia vẫn còn ở bên trong, không khỏi mặt đỏ tới mang tai, quát.

“Thực thư thái, luyến tiếc a…” Nam nhân cúi người , nhẹ nói.

“Cút!!”

“Làm xong liền trở mặt?” Nam nhân liếm nhẹ lỗ tai hắn, thấp giọng nói: “Thế nhưng chẳng phải ngươi cũng đã rất tận hứng? Quả nhiên là thân thể này dâm đãng đã thành quen rồi !”

Quốc Cữu giận tới mức mặt đỏ bừng, con mắt mang theo tầng hơi nước mông lung, tàn bạo nhìn nam nhân kia, hận không thể xả thịt hắn ra.

Nam nhân chỉ cười, đùa giỡ nhũ thủ cùng phần thân hắn. dư vị cao trào ban nãy còn chưa tiêu biến, Quốc Cữu chỉ giãy dụa một lúc, cả người đã lại nhiệt lên, trong miệng cũng tầng tầng rên rỉ.

Phân thân của nam nhân cũng ngạnh lên, động đậy trong tiểu huyệt ẩm ướt lại nóng như lửa, quả nhiên là tư vị tiêu hồn a~~





..Nếu viết tiếp thì thực sư sẽ có 4000 từ H mất, để gương mặt của đại gia không biến sắc, tắt đèn nha~~…





Khi Quốc Cữu tỉnh lại thì vẫn còn đang ở thanh lâu, chính là gian phòng kia, thế nhưng nam nhân kia đã không còn thấy bóng.

Tiết y trên người đã thay một bộ mới, thân thể cũng sơ tẩy qua, chỉ là lúc đứng lên vẫn mơ hồ đau đớn.

Y không có giết mình?

Quốc Cữu nghi hoặc, nhưng càng nghĩ càng không ra manh mối, chỉ có thể từ bỏ, rời khỏi thanh lâu, cầm lệnh bài đi gặp Tri phủ địa phương, có tri phủ che chở, cũng không sợ lại gặp bất trắc.

Ảnh Vệ từ xa theo sát hắn.

Đi hay không đi? Hắn suy nghĩ thật lâu, nhưng vẫn không tìm ra đáp án.

Mà thôi, nói cho cùng cũng không có chỗ nào để đi, không bằng lại đãi bên người hắn một hồi.

Cứ như vậy, Ảnh Vệ lưu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.