Hàng năm, vào ngày giỗ của tiền nhiệm Giáo Chủ, tiểu sư thúc đều sẽ trở về, nhìn thấy Giáo Chủ cũng chỉ nhàn nhạt hỏi một câu hảo, chỉ thế cũng khiến Giáo Chủ vui suốt ba ngày, khóe miệng không sao hạ xuống được, buổi tối sẽ chạy tới phòng của tiểu sư thúc, bổ nhào vào người y.
Tiểu sư thúc bất đắc dĩ thở dài: ngươi không thể thượng người khác sao?
Giáo Chủ bày ra vẻ mặt vô lại: ta chỉ muốn thượng ngươi!
Vì vậy , vô lại công thắng mềm lòng thụ, lại môt lần nửa trải qua một đêm lăn lộn…
Cứ như vậy… kéo dài.
————-oa, quay về với nhân vật chính của chúng ta, che mặt, trợ lý lại phát điên nữa rồi—————-
Trấn nhỏ phụ cận ma giáo gần đây vô cùng náo nhiệt , bởi vì giang hồ nhân sĩ cứ N năm một lần, tụ tập dưới chân núi, chờ đợi tân minh chủ hô một tiếng hiệu lệnh, liền chung vai sát cánh lên núi , cùng ma giáo đánh nhau.
Vì thế cho nên, khách sạn bình dân nơi trấn nhỏ này thỉnh thoảng sẽ đông nghẹt, giang hồ đại hán đứng đầy nhà. Đội ngũ tiểu nhị cứ gọi là kinh hồn táng đảm, bởi vì lo sợ, không biết các vị đại hiệp tay đao tay kiếm lúc nào phát điên, sẽ rút kiếm chẻ đôi cái bàn, sau đó âm u nói một câu kinh điển : “Đồ ăn quá kém, LÀM LẠI!!”
Vì vậy , cần phục vụ cẩn thận a ~~
Thái Y cùng Thần Y vừa bước vào khách sạn bình dân thì đã bị hơn mười đôi con ngươi nhìn chăm chú không chớp mắt, người người nhà nhà nhìn chằm chằm hai ngươi, có người còn đang cầm đũa gắp miếng đậu hũ, cư nhiên không kẹp vỡ miếng đậu, hảo công lực a~~
Thái Y bị những ánh mắt long lanh lóe sáng kia dọa một trận, vô thức lui một bước, kéo kéo cánh tay Thần Y, nhỏ giọng hỏi làm sao vậy.
Thần Y lạnh lùng đứng đó, một thân lãnh khí độp lại hơn mười đôi mắt lấp lánh kia.
“Là Diêm Vương Kiến!” Có người nhận ra Thần Y.
Mi mắt Thần Y nhíu một chút, làm như không nghe thấy gì, túm Thái Y tìm một chỗ ngồi xuống, bình tĩnh ăn.
Người ngồi cùng bàn với hai người bọn họ, cũng chính là cao thủ gắp đậu không vỡ kia, thanh niên tài tuấn, hắn lễ độ tự giới thiệu một chút, biểu đạt một chút kính trọng của bản thân đối với Thần Y.
Thần Y vừa nghe tên của hắn, thoáng ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái: “Nguyên lai là Minh Chủ.”
Minh Chủ mỉm cười: “Bản thân bất tài, không nghĩ tới ở chỗ này có thể nhìn thấy Diêm Thần Y, còn vị này là?”
“Người của ta.” Thần Y nhàn nhạt nói.
Thái Y rất nhanh, mặt đỏ hồng.
Đáng tiếc, Minh Chủ không có lĩnh hội thấu đáo ý tứ thâm sâu của câu “Người của ta” vừa rồi a~~ thuần túy chỉ nghĩ Thái Y là một gã dược đồng , còn gật đầu cười với Thái Y.