Ngày tiếp theo, mắt hai người đều thâm quầng, vẻ mặt uể oải, nhìn quanh bốn phía, một đám giáo chúng vành mắt đồng dạng đen thui, ngáp ngắn ngáp dài tuần tra đi ngang qua.
Thái Y bỗng nhiên nghĩ, biết đâu Sư Phụ của hắn chính là gián tới do võ lâm chính đạo phái tới, một người liền có thể đem toàn bộ ma giáo làm cho thất điên bát đảo, cả đám người cứ nhi là vừa uống quá liều ngũ thạch tán vậy. Nếu như lúc này Võ Lâm Minh Chủ đem người đánh tới, tin chắc ma giáo tận diệt là điều không cần bàn.
“Mặt trời lên cao, có thể đi gặp Sư Phụ rồi.” Thần Y ngồi trong đình, uống xong ấm trà thứ ba, du du nói.
“Vậy đi thôi.” Thái Y nói.
“Ngươi trước tiên đứng dậy, rời khỏi người ta đã.”
“Được rồi được rồi…”
Thái Y chậm rãi đúng dậy, cả người vẫn ngẩn ngơ, đi theo Thần Y tiến vào trong nội viện của Giáo Chủ.
Thần Y bày ra bộ dạng lễ độ hiếm có, gõ cửa, bên trong cánh cửa truyền ra âm thanh biếng nhác: “Vào đi.”
Đẩy cửa vào, Giáo Chủ và tiểu sư thúc đều ở bên rong. Giáo Chủ đang lột vỏ nho, đút cho tiểu sư thúc thân yêu của hắn, mà tiểu sư thúc thân yêu kia, vẻ mặt thỏa mãn, khẽ nhếch môi, hàm răng khẽ cắn, quả nho lập tức bị làm thịt.
“Tiểu sư thúc, hạt nho nhổ ra vẫn tốt hơn.” Giáo Chủ ôn nhu khuyên nhủ.
“Nuốt vào cũng không chết được.” Tiểu sư thúc lười biếng cười cười.
Thế là Giáo Chủ liền rút chủy thủ ra, bắt đầu công cuộc bỏ hạt nho, tiểu sư thúc thì hứng thú nhìn hắn, nói chung không ai để hai người Thái Thần vô mắt.
“Sư huynh…” Thái Y kéo kéo tay áo Thần Y.
“Ngươi nếu như mong chờ ta lột vỏ bỏ hạt nho cho ngươi, vậy thì ngươi có thể tắm rửa rồi về ngủ đi.” Thần Y nói.
“Sư huynh, ta là muốn hỏi người có muốn ta cũng như thế đút ngươi ăn?” Thái Y “e thẹn” nói.
“Ma giáo thực sự là một nơi học tập cách làm vợ tốt nha, ta quyết định ở đâu ngốc thêm vài ngày.” Thần Y vẻ mặt nghiêm túc nói.