Ngự Y Dữ Thần Y

Quyển 2 - Chương 40



Trở lại ma giáo, trời cũng đã tối, hai người chậm rãi thả bộ ở hoa viên, đêm nay ánh trăng minh lượng, một vầng trong trẻo treo giữa bầu trời, bầu không khí thực hảo a.

Hai người đi tới đi lui một hồi liền dừng lại, tại lương đình giữa hoa viên ngồi xuống.

“Sư huynh” Thái Y ôn nhu gọi.

Thần Y ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt dưới ánh trăng như ẩn hiện sóng nước mênh mông.

“Chúng ta cũng đã lâu không an tĩnh mà cùng ngồi ngắm trăng thế này rồi.” Thái Y nói.

“Ân.”

Từ xa truyền tới hương thơm của một loài hoa không biết tên, thanh u mà tao nhã.

Nhớ tới cố sự xảy ra mấy ngày nay, Thái Y tự nhiên thấy có điểm kì lạ, nguyên bản y vẫn cho rằng mình với Thần Y đã định sẵn là cả đời tương tư đơn phương, y thầm mến sư huynh đã nhiều năm, thế nhưng chưa từng thấy sư huynh đối với y có chút hữu tình. Hắn từ xưa tới nay, muốn tới thì tới, muốn đi liền đi, tay áo không vướng bụi, chỉ để lại bàn tay Thái Y vô lực vươn ra trong gió, dõi mắt nhìn theo bóng sư huynh phiêu nhiên xa dần dưới ánh tà dương.

Thái Y ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng tuấn mĩ của Thần Y, rồi đột nhiên không biết lấy đâu ra dũng khí, vươn đầu về phía trước, hôn hắn một cái.

Thần Y bị tập kích bất ngờ, trở tay không kịp, đành để mặc cho y gặm cắn một hồi.

“Ở nơi công cộng lại dám làm chuyện thương phong bại lý, phạt tiền một lạng!” Một người mặc hắc y từ trong lùm cây nhảy ra, hô to, ngón tay chỉ thẳng vào hai thân ảnh vẫn đang triền miên dây dưa không ngớt.

“Tả Hộ Pháp, đó là Thần Y cùng Thái Y, là độ đệ của tiểu sư thúc của Giáo Chủ.” Ma giáo giáo chúng đi ngang qua liền cố sức kéo Tả Hộ Pháp.

“Lão yêu nghiệt đó!!! Cả ma giáo vì hẳn mà chướng khí mịt mù! Hiện tại, ngay cả đồ đệ hắn cũng muốn nhảy ra chỗ đông người mà lôi lôi kéo kéo! Hắn đây là muốn cho ma giáo ta không có người kế tục, nhượng chính đạo không cần động ngón tay cũng có thể san bằng ma giáo huh??” Tả Hộ Pháp vành mắt đen thui, chống nạnh bày ra một tư thế vô cùng oai vũ, Thái Y để ý thấy trên cánh tay hắn còn đeo một phù hiệu, mặt trên viết hai chữ “Kỷ Ủy” (Ủy ban kỷ luật =))))

Thần Y ghé vào lỗ tai Thái Y, nhỏ giọng nói: “Tên kia, từ khi Sư Phụ cùng Giáo Chủ công khai đi lại, liền mở một ra một cái Phong Hóa Kỷ Luật Ủy Viên Đường, tận lực mà đem Giáo Chủ cùng Giáo Chúng nắn cho “thẳng”, không cần để ý tới hắn.”

Nói xong, liền ở ngay trước mắt Tả Hộ Pháp, lôi kéo Thái Y vào một nụ hôn đắm đuối.

Tả Hộ Pháp vô cùng bất lực, ôm ngực thống khổ rên lên: “Ông trời ơi, thế giới này sao lại có nhiều đoạn tụ như thế???”

“Tả Hộ Pháp, sao chỗ nào cũng thấy ngươi trảo tiểu tình nhân ,bổng đả uyên ương (bắt tình nhân, cầm gậy đánh uyên ương) vậy?” Một người mang theo tiếu ý không che giấu tiến tới, là một mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, mỉm cười nhìn Tả Hộ Pháp đang vô cùng tức giận.

“Ta cầm gậy đánh uyên ương bao giờ??? Ương, ương ở chỗ nào? Ta đây là cầm gậy đánh uyên uyên!!” Tả Hộ Pháp giậm chân bình bịch, nói.

(Uyên ương là một loài chim, bé và gần giống như con vịt í. Uyên chỉ con đực, ương chỉ con cái)

“Nga~” Hữu Hộ Pháp ý vị thâm trường nói.

“Các ngươi hôn đủ chưa, muốn hôn thì về phòng mà hôn!!!” Tả Hộ Pháp vô cùng tức khí, quát hai người kia.

“Tả Hộ Pháp, ngươi đang thất lễ đó” Hữu Hộ Pháp nói.

“Hanh!”

Thái Y bỗng nhiên nghĩ , Sư Phụ kêu lớn như thế, có khi nào là muốn chọc lên Tả Hộ Pháp này không? Vừa nghĩ tới bộ dáng Tả Hộ Pháp lần khần vật vã trước cửa phòng Giáo Chủ, mặt xanh thành một khối, muốn vào mà không vào được, quả thật là khiến người ta cười muốn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.