"Đại nhân Jarrett, đại tiểu thư, các vị làm sao vậy?" Quả dại đang ngậm trong miệng Beth lập tức rơi xuống, đập vào đống trái cây đang được hai cánh tay ôm lấy, nàng ta lại không phát giác gì lập tức vứt bỏ đống đồ trên tay, gào khóc nhàotới.
"Xuỵt!" Thang Mộ làm dấu chớ có lên tiếng, "Nhỏ giọng một chút."
"A, à." Beth vội vàng che miệng, nhỏ giọng hỏi, "Đại nhân không sao chứ?"
"Ừ, trước mắt thì . . . . . không có chuyện gì." Chỉ cần còn bình máu, nhưng dù sao thì nó cũng có hạn, không biết Jarrett có biện pháp nào với nó hay không, trước đó, chỉ có thể đợi hắn tỉnh lại đã.
Nhưng mà, hắn ngủ một giấc chính là tròn ba ngày. Theo thời gian dần qua, các buff xấu trên người của hắn cũng dần dần mất đi, tốc độ mất máu cũng dần dần chậm lại, cuối cùng chỉ còn lại một trạng thái màu đen tên là "Mê loạn".
Mặc kệ thế nào, tình hình như vậy cũng khiến Thang Mộ hơi yên tâm.
Vì trên người vẫn còn thật nhiều thức ăn cho nên Thang Mộ bảo Beth đừng ra ngoài nữa; trong tình huống mà Jarrett còn chưa tỉnh lại thì thật sự là quá mức nguy hiểm.
Cứ như vậy, vào đêm ngày thứ ba, khi Thang Mộ đứng lên đi thắp một cây nến mới thì ma pháp sư vẫn đang ngủ say rốt cuộc đã tỉnh lại.
Hắn cúi thấp đầu, chậm rãi đứng lên, ánh mắt dần dần dừng lại trước bóng lưng của cô gái.
"Đại nhân, ngài đã tỉnh rồi?" Người đầu tiên chú ý tới chính là Beth, nàng ta vui mừng kêu lên, rồi sau đó, bị một đạo ma pháp đột ngột phóng ra đánh trúng, ngã rầm xuống đất.
"! ! !"
Vốn là đưa lưng về phía Jarrett để thắp nến nên Thang Mộ gần như là trợn mắt há mồm nhìn một màn này: "Jarrett, đệ đang làm cái gì vậy?" Nàng chạy tới thăm dò hơi thở của Tinh Linh cung thủ, rồi sau đó thở phào nhẹ nhõm, cũng may chỉ là ngất đi mà thôi.
Nàng còn chưa kịp nói thêm gì nữa thì cánh tay đột nhiên bị một bàn tay lạnh như băng nắm lấy, rồi sau đó cả người đột nhiên bị kéo lại.
"Ja. . . . . ."
"Rầm!", sau lưng đau đớn, nàng bị đè lên trên vách động.
"Hít. . . . . ." Thang Mộ khẽ rên rĩ, rốt cuộc đã nhận ra có chuyện không ổn, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Jarrett, chỉ thấy trên gương mặt của hắn đã không còn vẻ mặt dịu dàng trước sau như một nữa.
Rõ ràng là cùng một người cùng một gương mặt, lại làm cho trong lòng Thang Mộ sinh ra chút cảm xúc sợ hãi, nhất là đôi mắt xanh đen kia, trong đó sôi trào **. . . . . làm cho nàng kinh hồn bạt vía.
Jarrett, rốt cuộc là. . . . . . làm sao vậy ?
Đang lúc rối rắm, một bàn tay lạnh như băng đột nhiên xoa nhẹ lên bụng của nàng, Thang Mộ cứng đờ toàn thân, rồi sau đó liền nghe được bên tai truyền tới một câu như vậy: "Tỷ tỷ, nơi này có đứa bé của người khác sao?"
". . . . . . Không, đệ hãy nghe tỷ nói."
Nàng lộn xộn giải thích, nhưng người đối diện căn bản không để ý, ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú vào bụng của cô gái.
Tại sao nơi này lại có đứa bé của người khác chứ?
Rõ ràng tỷ tỷ phải là của một mình hắn mới đúng.
Muốn một cô gái mang thai con của mình thì phải làm như thế nào?
Đúng rồi, phải ôm nàng, hôn nàng, bỏ đi y phục của nàng, sau đó. . . . . .
Tại sao tỷ tỷ lại bị kẻ khác đối xử như vậy? Rõ ràng người có thể làm như vậy chỉ có một mình hắn mà thôi.
Không thể tha thứ!
Không thể tha thứ! !
Không thể tha thứ! ! !
Nếu sớm biết sẽ biến thành như bây giờ, không bằng ngay lúc đầu hắn cứ. . . . . . Lúc ban đầu cứ do hắn. . . . . .
Jarrett đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên đôi môi không ngừng mấp máy do đang giải thích của Thang Mộ-- đúng rồi, vào buổi chiều khi tìm được tỷ tỷ, tên người sói kia đang chuẩn bị làm chuyện đó với nàng, tựa như vậy. . . . . .
Hắn cúi đầu, hung hăng cắn lên cánh môi ấm áp mà mềm mại của đối phương.
"! ! !" Thang Mộ bỗng nhiên trợn to hai mắt, đây là cái tiến triển gì thế? Rồi sau đó, nàng liều mạng giãy giụa, muốn đẩy đối phương ra. Đây căn bản không phải là một nụ hôn, quả thật giống như là dã thú đang cắn xé.
Đến khi nàng rốt cuộc đẩy được đối phương ra, trong miệng hai người đều có mùi máu tanh nồng nặc. Thang Mộ theo bản năng giơ tay lên, mạnh mẽ cho Jarrett một bạt tai.
". . . . . ." Làm xong tất cả, nàng giống như mới ý thức được mình đã làm những gì, kinh ngạc nhìn bàn tay của mình, lại ngẩng đầu nhìn gò má đỏ rực của Jarrett. Đây là lần đầu tiên nàng đánh hắn, nhưng lại là trong tình huống như thế này.
"Tỷ tỷ, tại sao?" Jarrett xoay đầu sang, dường như căn bản không cảm nhận được đau đớn trên mặt, tiếp tục nói, "Tại sao? Tại sao tên kia có thể làm chuyện như vậy với tỷ, đệ lại không được?"
"Rõ ràng. . . . . ."
Trong lúc Thang Mộ không chú ý tới, mấy sợi dây leo đột nhiên nhô ra, trói chặt tay nàng vào trên tường.
"Rõ ràng tỷ tỷ phải là của một mình đệ mới đúng."
Khuôn mặt kề lại gần, Jarrett khẽ chạm vào vết máu ở khóe miệng Thang Mộ.
"Cho nên, tỷ tỷ cũng sinh cho đệ một đứa bé, được không?"
". . . . . ." Điên rồi, người này hoàn toàn điên rồi.
Người này căn bản không là Jarrett bình thường, Thang Mộ theo bản năng nhìn về phía đỉnh đầu chàng trai đang liếm láp khóe môi mình-- trạng thái mê loạn, chính là trường hợp này sao?
Nàng theo bản năng nghiêng đầu, tránh né sự đụng chạm của đối phương; nhưng ngoài ý muốn phát hiện, mỗi khi nàng làm như vậy thì lượng máu của Jarrett liền tụt càng thêm nhanh, mà khi nàng không hề phản kháng thì lượng máu liền ngược lại rớt chậm hơn nhiều, thậm chí có khuynh hướng ngưng lại.
Đây rốt cuộc là trạng thái như thế nào vậy?
Quá lừa bịp được không?
Nàng cố gắng thuyết phục chỉ dẫn, dịu dàng dụ dỗ nói: "Jarrett, buông tỷ ra được không?"
"Máu của đệ tụt rất nhanh, để tỷ lấy bình máu cho đệ uống, được không?"
"Đệ. . . . . ."
Hoàn toàn vô dụng!
Lúc này Jarrett đã không nghe được bất kỳ lời nói nào đến từ bên ngoài nữa, chỉ lầm lủi làm những chuyện mình cho là đúng.
Nụ hôn ướt át dần dần kéo đến trên cổ, tiếp tục hướng xuống dưới, rõ ràng nên tức giận, nhưng trong lòng Thang Mộ chỉ cảm thấy bi ai. Vì sao sự tình lại biến thành như bây giờ, chờ khi Jarrett tỉnh táo lại, hắn nên đối mặt với nàng như thế nào, nàng lại phải đối mặt với hắn như thế nào đây?
Cuối cùng, nàng lựa chọn chậm rãi nhắm hai mắt lại, mặc cho giày xéo. . . . . . MỚI LÀ LẠ ĐÓ!
Mặc dù rất không muốn xuống tay, nhưng thật sự không có biện pháp nào nữa, Thang Mộ hít một hơi thật sâu, không chút khách khí nhấc chân đội lên giữa hai chân đệ đệ mình!
"Ưm!"
Theo một tiếng rên rĩ, động tác của đối phương quả nhiên ngừng lại.
Thang Mộ chấn động tinh thần, dò xét hỏi: "Jarrett? Tỉnh táo chút nào chưa?"
"Tỷ tỷ."
"Hả?"
"Tỷ thật không nghe lời mà." Jarrett nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, "Thật là đau, thật rất đau đó. . . . . . bất quá, chỉ cần là tỷ tỷ tặng cho, dù đau đớn đệ cũng vui vẻ tiếp nhận."
". . . . . ."
Thang Mộ đang chuẩn bị làm lại lần nữa thì bỗng cảm thấy mắt cá chân hơi lạnh lẽo, không nghi ngờ chút nào, cũng bị trói lại.
Đối mặt với việc Jarrett lại lần nữa áp sát vào, rồi nụ hôn kéo dài xuống tận xương quai xanh, Thang Mộ thở dài, kiểu xúc tua cái gì đó, thật lòng không phải là món ăn của nàng đâu.
Chuyện đã tới nước này, chỉ còn một biện pháp cuối cùng thôi sao?
Mặc dù bị trói chặt, nhưng túi ảo vẫn có thể mở ra, đồng dạng, viên ma tinh giúp quay trở về hiện đại bên trong kia cũng đồng dạng là có thể lấy ra.
Chưa từng nghĩ tới phải từ biệt Jarrett trong tình huống này, nhưng trừ cách này ra, hình như không còn biện pháp nào khác.
Nàng hít một hơi thật sâu, tạm thời không để ý tới cảm xúc và động chạm với cơ thể nóng bỏng của Jarrett - thứ gần như gây thương tổn đến hô hấp của nàng, mở túi ảo, đổ toàn bộ đồ đạc bên trong ra: dược thủy, ma tinh, vũ khí, đồ trang sức. . . . . . Những thứ tốt nhất, nàng đều muốn để lại cho Jarrett.
Về sau, sẽ không còn được gặp lại nữa phải không?
Đôi mắt của Thang Mộ chua xót, nàng hít mũi một cái, nhìn về phía viên ma tinh còn sót lại túi ảo trống rỗng kia. . . . .
Nhưng vào lúc này, động tác của Jarrett đột nhiên dừng lại.
"?"
Nàng khó tin cúi đầu xuống, vừa đúng lúc nhìn thấy động tác vùi đầu vào trên vai nàng của Jarrett.
"Tỷ tỷ, thật, thật xin lỗi, đệ. . . . . . đệ cũng không biết tại sao mình lại làm chuyện như vậy. . . . . . Thiếu chút nữa thì gây ra chuyện giống như người kia đã làm với tỷ tỷ . . . . ."
". . . . . ."
"Tha thứ cho đệ, cho dù làm thế nào cũng được, dù là giết chết đệ cũng được, xin đừng. . . . . . ghét đệ. . . . . . ."
". . . . . ."
"Tỷ tỷ, cầu xin tỷ, đừng ghét đệ. . . . . ."
Cho nên, là khôi phục rồi phải không?
Thang Mộ theo bản năng ngẩng đầu, quả nhiên thấy trạng thái "Mê loạn" trên đầu Jarrett đã biến mất.
Rất nhanh, nàng cảm giác bờ vai mình ướt đẫm, Thang Mộ không khỏi thở dài: "Tỷ nói này, thấy thế nào thì người nên khóc phải là tỷ được không?"
". . . . . . Thật xin lỗi." Jarrett ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ý tới dây leo đang trói chặt chân tay Thang Mộ, liền vội vàng cởi chúng ra.
"Biết mình sai ở nơi nào chứ?" Thang Mộ vuốt vuốt cổ tay đã bầm tím, tạo vẻ ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
Jarrett cúi đầu, khổ sở nhắm mắt lại, nguyên nhân mọi chuyện thật sự là di chứng của ma pháp kia, nhờ có nó hắn mới có thể đánh bại được địch thủ, nhưng mà chính là bởi vì nó, hắn lại rơi vào vọng tưởng trong nội tâm.
Nhưng mà, nếu như không phải nội tâm thực sự có ** xấu xí như vậy đối với tỷ tỷ, hắn làm sao có thể làm ra chuyện như vậy. Thậm chí trong nháy mắt khi lý trí trở lại, hắn thậm chí còn muốn không quan tâm tới gì nữa mà cứ tiếp tục làm, cứ như vậy. . . . . . có được nàng.
Thật sự là quá mức ti tiện rồi.
Hắn như vậy, đã không có tư cách cầu xin xa vời nữa.
Hắn nắm chặt hai tay, dù là khổ sở trong lòng đã cuộn trào đến sắp nhấn chìm bản thân, nhưng vẫn nhỏ giọng kiên định nói: "Tỷ tỷ, xin hãy an tâm, đệ sẽ không làm chuyện như vậy với tỷ nữa, lời nói 'thích' ... làm tỷ bối rối . . . . . . cũng sẽ không bao giờ nói nữa. Cho nên. . . . . . xin hãy như ngày trước, ở lại bên cạnh đệ có được hay không?"
"Đệ có thể thề với thần linh, hoặc là lập khế ước, thế nào cũng được. . . . . . Xin. . . . . . Xin. . . . . ." Xin hãy ở lại bên cạnh đệ, dù là từ nay về sau chỉ có thể nhìn tỷ, bảo vệ tỷ, dù là cuối cùng tỷ cũng sẽ thuộc về người khác, cũng đủ rồi, sẽ không cầu xin xa vời nữa, cho nên, xin đừng ghét bỏ mà rời đi như trước kia, xin hãy ở lại tại nơi trong tầm mắt của đệ, được không?