Lời xin lỗi từ miệng đối phương không hề làm lòng Thang Mộ dễ chịu được bao nhiêu, ngược lại càng thêm chua xót.
Tình yêu làm cho người ta hèn mọn -- trong đầu của nàng đột nhiên hiện ra một câu nói như vậy. Vào thời khắc này, nàng thậm chí muốn giống ngày trước ôm lấy hắn, vuốt ve lưng hắn, an ủi hắn, nhưng mà. . . . . . Không được!
Lý trí nói cho nàng biết như vậy là không được.
Kết quả như vậy đã là tốt nhất, không sai, là tốt nhất.
Jarrett có lẽ đã bỏ qua ý tưởng yêu đương với nàng, như vậy mới đúng, như vậy là tốt nhất, như vậy nàng mới có thể. . . . . . Không còn tiếc nuối mà ra đi.
Cứ như vậy đi. . . . . .
Trong chớp nhoáng đưa ra quyết định này, trong lòng Thang Mộ dâng lên một hồi đau đớn, nàng cau mày nhẫn nại một lát, sau đó kết luận rằng loại cảm giác đau đớn này là vì không muốn biệt ly, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Jarrett, nói rằng: "Tỷ biết rồi."
Nhìn vào ánh mắt mong chờ và sợ hãi của đối phương, nàng cố gắng bình tĩnh gật đầu một cái: "Không cần thề với thần linh hay là lập giao ước, tỷ tin tưởng đệ sẽ không gây ra chuyện tổn hại tỷ lần nữa." Ánh mắt của Jarrett dần dần sáng lên, Thang Mộ nắm chặt tay, chỉ có như thế nàng mới có thể đè nén cảm giác áy náy nồng đậm trong lòng xuống, nói tiếp, "Nhưng mà, những lời nói làm tỷ khó xử, sau này đệ vẫn là không nói thì hơn."
Jarrett cúi đầu, sau một lúc lâu, hắn hơi nhỏ giọng mở miệng, âm thanh của hắn trầm thấp mà khàn khàn: "Đệ biết rồi, tỷ tỷ, không còn. . . . . . sẽ không nữa." Sẽ không bao giờ có những thứ ảo tưởng ti tiện mà buồn cười kia nữa, từ nay về sau, chỉ cần nhìn thấy tỷ là tốt rồi.
"Tỷ mệt mỏi, ngủ trước." Thang Mộ nghiêng đầu sang chỗ khác, xoay người đi tới một bên góc hang động, sau khi lấy mấy thứ để ngủ từ túi ảo ra thì cứ như vậy trực tiếp nằm xuống, đắp chăn nhắm mắt.
". . . . . . Ừ, tỷ tỷ, ngủ ngon." Jarrett nhỏ giọng nói những lời đó, rồi cũng trầm mặc đi về phía thảm lông thú đã nằm lúc hôn mê, sau đó yên lặng ngồi xuống. Ánh mắt của hắn dần dần dán chặt vào ánh nến lập loè trong động, cảnh tượng mới vừa rồi không ngừng phát lại trong tâm trí hắn.
Giống như chỉ là trong một cái chớp mắt, hắn gần như mất đi tất cả.
Mọi chuyện rốt cuộc tại sao phải biến thành như bây giờ . . . . . .
Nhưng dù vậy, dù vậy. . . . . . Khiến cho Jarrett càng sợ hãi hơn là, ở một góc tận đáy lòng, hắn thậm chí không cảm thấy hối hận, thế cho nên trong một nháy mắt, hắn muốn bắt giữ tỷ tỷ, cứ như vậy giữ thật chặt, nhốt nàng ở trong phòng tối, người có thể nhìn thấy nàng chỉ có hắn mà thôi, không có người khác, ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, khiến cho nàng vĩnh viễn không có cách nào rời khỏi hắn, cho đến hắn chết đi hoặc là nàng chết đi, bọn họ luôn ở cùng nhau.
-- Đây là không đúng.
Hắn hiểu được, đây là không đúng.
Thật là di chứng đáng sợ, xem ra cái ma pháp có thể trong thời gian ngắn nhanh chóng nâng cao cấp bậc này về sau không thể dùng lại nữa, mặc dù hắn đang chịu tác dụng phụ nhưng đồng thời cũng mơ hồ có dấu hiệu thăng cấp lần nữa.
Nhưng mà. . . . . . Tuyệt đối không thể lại gây ra chuyện sai lầm như hôm nay, tuyệt đối không thể!
Nhưng tối nay kẻ không hề chợp mắt không chỉ có hắn mà thôi.
Coi như thần kinh có thô hơn đi nữa, một cô gái gặp phải loại chuyện như vậy, có thể ngủ được mới là chuyện lạ đó!
Tình cảnh vừa nãy cũng cứ phát đi phát lại trong đầu Thang Mộ, Jarrett cười, Jarrett nói, Jarrett . . . . . . hôn, nàng bất giác xoa xoa môi của mình, lập tức đau đến nhe răng trợn mắt, đáng ghét, đều bị cắn rách.
Đây căn bản không phải là một nụ hôn mà!
Phải là cắn xé đó!
Nếu như. . . . . . Jarrett cho nàng một nụ hôn chân chính thì sao đây?
Nàng sẽ cự tuyệt sao?
Đợi chút, tại sao nàng lại nghĩ như vậy?
Nên cự tuyệt mới đúng, không sai, cự tuyệt mới đúng.
Hơn nữa, trọng điểm mà nàng phải oán trách là chuyện Jarrett đã vô lễ với nàng, chứ không phải là chuyện Jarrett không hôn nàng mà ngược lại đi cắn nàng!
Có lẽ đã ý thức được cái gì đó, nhưng đồng thời thì Thang Mộ cũng nhạy cảm nhận thấy rằng ''không thể nhớ lại nữa'', nếu không thì mọi chuyện thật sự không thể vãn hồi được nữa.
Cứ như vậy, cả đêm không tiếng động.
Cho đến lúc trời sáng khi tinh thần của Thang Mộ cùng Jarrett đã cực kỳ mệt mỏi mới lần lượt ngủ thiếp đi, nhưng dù là như thế, giấc ngủ cũng tương đối không yên ổn.
Thế cho nên, người phát ra tiếng động đầu tiên là Beth.
Vị tinh linh cung thủ- bị Nam Thần của mình đánh ngất xỉu rồi hôn mê cả đêm -đã bỏ lỡ rất nhiều trò hay này - từ trên mặt đất vặn eo duỗi thắt lưng, ngáp ngáp bò dậy, sau khi dụi dụi mắt mới cảm thấy nghi ngờ: "Ah? Mình ngủ lúc nào vậy ta?"
"Đúng rồi! Đại nhân!"
Nàng liền lăn một vòng nhào về phía Jarrett, khi chứng kiến đối phương lại có thể mở mắt ra nhìn mình thì mừng đến chảy nước mắt: "Đại nhân Jarrett, ngài rốt cuộc tỉnh rồi! Ta. . . . . . Ta rất lo lắng. . . . . . qaq"
Thang Mộ đỡ trán, nàng nghĩ mình rốt cuộc hiểu rõ tại sao lại tối qua Jarrett muốn đánh ngất tên này rồi, có nàng ta thì dù đang làm gì cũng không còn không khí được không?
Không, nói không chừng nàng ta sẽ vừa giúp Jarrett trói chặt tay của mình vừa tung hoa vỗ tay kêu "Đại nhân làm tốt lắm!" "Đại nhân thật giỏi!" ....
Đợi chút, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy. . . . . . Thang Mộ vỗ vỗ cái trán, lắc đầu một cái nhằm đánh bay loại hoang tưởng không tươi đẹp lắm trong đại não này đi. Động tác đó đã bị Beth - người đang cố gắng phe phẩy đuôi chó - nhìn thấy, đây cũng là chuyện vô cùng nghiêm trọng, nàng ta vội vã từ bên cạnh đại nhân nhào tới bên cạnh Đại tiểu thư: "Đại tiểu thư! Thân thể ngài không thoải mái sao?! Ngài đã không hề ngủ nghỉ mà canh giữ bên đại nhân suốt ba ngày, nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng, đến đây, mau nằm xuống."
". . . . . ." Thang Mộ nghiêng đầu hộc máu, tên này còn có thể suy nghĩ như ở một chiều không gian khác thêm một chút nữa sao?
Jarrett đang cúi đầu sửa sang lại vạt áo thì tay chợt dừng lại, tỷ tỷ vì hắn mà ba ngày không nghỉ ngơi sao? Hắn không khỏi lo âu nhìn về phía cô gái, muốn mở miệng nói gì đó, đôi môi khẽ run mấy cái, song không nói được điều gì. Hắn cứ luôn cảm giác rằng dù nói gì đi nữa đều là đáng xấu hổ -- với sự chăm sóc như vậy của tỷ tỷ, hắn lại làm ra chuyện như vậy.
Beth hình như rốt cuộc nhận ra được gì đó, nhìn chung quanh, lại nhìn chung quanh, rốt cuộc chần chờ hỏi "Đại nhân, đại tiểu thư, các vị cãi nhau sao?"
". . . . . ." Nàng ta hỏi! Nàng ta lại thật sự hỏi kìa! Tên này lại thật sự hỏi được rồi kìa!
Rốt cuộc còn có thể có bao nhiêu lừa bịp nữa đây?!
Nội tâm Thang Mộ gầm thét trăm ngàn lần, nhưng lại chỉ có thể yên lặng nuốt xuống dòng máu nóng đã vọt tới cổ họng, kéo căng khóe miệng lộ ranụ cười dữ tợn nói: "Làm sao có thể chứ? Cô gặp ảo giác rồi, đúng không, Jarrett?"
"!" Jarrett đột nhiên ngẩng đầu lên, trong lòng có kinh ngạc cũng có vui sướng, rồi sau đó hắn gật đầu, "Đúng vậy."
Một khi bắt đầu nói ra, giống như thật sự có thể suông sẻ nói chuyện với nhau, giống như chuyện ngày hôm qua căn bản chưa từng xảy ra. Thang Mộ rất tự nhiên đi tới bên cạnh Jarrett, đưa tay lấy từ trong túi ra hai nữa của vòng tròn đã bị cắt làm đôi của Beth trước kia: "Jarrett, đệ xem cái này đi."
"Cái trang bị truyền tống bị mất của ta." Beth kêu lên.
"Đúng vậy, ta nhặt lại, mặc dù hình như bị hư." Thang Mộ chọc chọc, "Chỉ là Jarrett, đệ hình như đã từng nói không cách nào mô phỏng cái trước đó được nữa, cái này thì sao? Lúc ấy tỷ và Beth chính là dùng nó để định vị vị trí của đệ, nếu dùng cái này hẳn là có thể trở về chứ?"
"Trên lý thuyết là có thể được." Jarrett cầm vòng tròn lên, nói, "Đệ phải thử một lần mới biết được."
"Ừ." Thang Mộ gật đầu một cái, hỏi ngược lại, "Chỉ là, đệ không phải nói Chít Chít vì tới đây nên mới có thay đổi sao, chúng ta phải đợi nó sau khi thành công mới rời đi nhỉ?"
Sau một hồi trầm ngâm, Jarrett đáp: "Trước cứ chờ sau khi Kirsten sư phụ ra ngoài, hỏi một chút rồi hãy bàn tiếp, dù sao muốn định vị hoàn hảo còn cần một thời gian nữa, nếu như tỷ tỷ không gấp gáp thì. . . . . ."
"Ừ, tỷ không gấp." Thang Mộ nhẹ nhàng đáp, "Tỷ còn tính toán đi theo đệ đánh quái để hưởng ké kinh nghiệm nữa mà, để tránh sau này có gặp chuyện nữa thì lại kéo chân sau đệ." Trơ mắt nhìn Jarrett bị thương nặng như vậy trước mắt mình -- loại chuyện như vậy, không muốn lại trải qua lần thứ hai.
"Không."
"Cái gì?"
Jarrett nhìn chăm chú vào Thang Mộ, ánh mắt chấp nhất mà kiên định, hắn nói: "Tỷ tỷ không phải gánh nặng của đệ." Mà là . . . . . . của hắn.
"A ha ha ha." Thang Mộ phát ra hai tiếng cười gượng, cảm thấy nhịp tim có chút tăng nhanh, "Cám ơn đệ an ủi tỷ nha."
"Không," Jarrett lần nữa lắc đầu, hắn khẽ rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói, "Tỷ tỷ không phải gánh nặng, chỉ cần tỷ ở bên cạnh đệ, đệ liền cảm giác như mình có thể làm được tất cả mọi thứ."
". . . . . ." Hô hấp của Thang Mộ ngừng trong chớp mắt, rồi sau đó chợt xoay đầu sang chỗ khác, ". . . . . . Phạm quy."
"Cái gì?"
"Ta nói", Thang Mộ đứng dậy, không chịu nổi kêu lên, "Loại lời nói phạm quy này về sau không nên nói nữa!" Dứt lời, nàng lần nữa đi tới góc sơn động, vén chăn qua đầu, ngủ.
Ánh mắt của Jarrett ảm đạm xuống, song không biết vì sao, nhịp tim lại dần dần tăng nhanh. Tỷ tỷ có phải hay không. . . . . . có phải hay không. . . . . . Không. . . . . . Dừng lại! Dừng cái ảo tưởng vô vị này lại, đó không phải là ngươi, không phải!
Vì vậy, hắn cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu trang bị truyền tống trong tay.
Tỷ tỷ không thích chỗ này, như vậy, hắn phải sớm mang nàng trở về mới được, muốn nhìn thấy nụ cười thật lòng nở rộ ở trên mặt nàng lần nữa, mặc dù rất nhiều người sẽ cảm thấy vậy có chút dọa người, nhưng mà, hắn trước giờ luôn cảm thấy lúc nàng cười mới là đẹp nhất.
Nếu như có thể, chỉ muốn nàng cười với mỗi mình hắn. . . . . Không, điều phía sau có thể cắt đi, sẽ quấy nhiễu tỷ tỷ.
Khóe miệng Jarrett chậm rãi nhếch lên nụ cười khổ.
Cùng lúc đó, cô em Beth - vẫn luôn bị hai người bất giác bỏ quên - nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, lại nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải thêm lần nữa, bắt đầu đột nhiên nước mắt như giông tố: "Đại nhân, đại tiểu thư, các người quả nhiên có chuyện gạt ta! Chẳng lẽ ta không đáng tin tưởng như thế sao?!"
". . . . . ." Jarrett yên lặng xoay người.
". . . . . ." Thang Mộ yên lặng bịt kín lỗ tai.
Nếu là dùng thân hình con gái thì thôi, đằng này lại dùng ngoại hình đàn ông mà còn nước mắt giàn giụa, thật sự là Thiên Lôi có được không? !
=== ====== ====== ====== ==== Tác giả có lời muốn nói: Mắt nhìn xa xăm, có vị nói rất đúng, Jarrett yêu rất hèn mọn. Bởi vì hắn động lòng trước, yêu sâu sắc, hơn nữa hoàn toàn không nhận được một chút xíu đáp lại khả quan nào. . . . . .
Làm thế nào bây giờ? Ta giống như bị một loại bệnh, một ngày không ngược nam chủ thì cả người liền khó chịu. . . . . . Ha ha ha, nghiêng đầu
Nhanh thôi, sắp he rồi【 thật sao?
Thật chứ! Jarrett kèm theo thuộc tính khổ sỡ, cộng thêm các loại trung khuyển ưu buồn đã trở thành Nam Thần của ta, ta tuyệt đối sẽ biến tất cả các mong ước của hắn thành sự thật, nắm tay! xdd