Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 107: Cái gọi là mất trí nhớ đó à.. Nhất định phải dùng



Đối mặt với nghi vấn trắng trợn đó của Thang Mộ, Jarrett giật mình, ngay sau đó cũng mỉm cười hồi đáp: "Có phải hay không cũng đã không còn quan trọng, đối với đệ mà nói, tỷ tỷ mới là người thân."

". . . . . . Mặc dù đệ trả lời làm tỷ rất vui vẻ." Thang Mộ dừng một chút, đưa hai tay ra nắm lấy tay phải của Jarrett, siết chặt,"Nhưng thật sự là không sao chứ? Nếu như đối phương thật sự có liên hệ máu mủ với đệ, hơn nữa. . . . . ." Hơn nữa nét mặt của đệ có vẻ cũng không tốt lắm đâu -- nàng sáng suốt nuốt lại những lời này, không có nói ra.

"Không quan trọng." Jarrett lắc đầu, "Đệ hình như… vẫn chưa kể chuyện ngày xưa với tỷ tỷ đâu."

"Ặc, tỷ hình như cũng quên hỏi rồi. . . ."

". . . . . ." Jarrett dùng một cái tay khác đỡ trán, thở dài nói, "Tỷ tỷ, có lúc lời nói thật lại làm cho người ta bị thương nặng hơn đó."

''Xin, xin lỗi." Thang Mộ nước mắt rơi đầy mặt, "Tỷ thật sự chỉ là không cẩn thận nên quên thôi, nếu không thìbây giờ đệ kể cho tỷ nghe đi? Tỷ nhất định sẽ nghiêm túc ghi chép lại!"

"Không cần." Ngoài dự liệu của nàng, Jarrett lại như định đóng cột cự tuyệt.

"Hả?"

"Bởi vì đệ giận rồi."

". . . . . . Này! Là nam nhân thì đừng dễ giận vậy chứ!"

". . . . . ."

"Ai da, Jarrett Sakimori (??), đệ lùi lại nghe tỷ một chút nào."

". . . . . ."

Sự thật chứng minh, ở phương diện liều chết dây dưa, Jarrett chưa bao giờ là đối thủ của Thang Mộ, huống chi, hắn đã hình thành thói quen bất cứ chuyện gì cũng nghe theo nàng, trừ chuyện nguy hiểm. Cho nên, chuyện lần này hắn đương nhiên lại thua rồi.

Khi nhận được bảo đảm ''trở về nhà trọ sau sẽ kể'' của Jarrett, Thang Mộ vui vui vẻ vẻ kéo đệ đệ mình chạy về hướng nhà trọ.Khí thế hào hùng này khiến người trên đường đều ngó nhìn. Nhìn Thang Mộ một cái, lại nhìn Jarrett một cái, rồi đều để lại nước mắt đồng tình-- anh chàng này thật thảm, thật thảm. . . . . .

Nhưng -- ác nhân tự có ác nhân trị, trên đường đi tới quán trọ, trong lúc vô tình Thang Mộ phát hiện ra Beth - người đã đơn độc rời khỏi đội ngũ trước đó. Chỉ thấy trên vai nàng ta khiêng một cái bảng hiệu có chút tương tự với cái ở cửa hàng của Lão William, đang đi tới một phương hướng quen thuộc. Thang Mộ rất tò mò, hạ thấp giọng hỏi Jarrett ở bên cạnh: "Đệ nói xem nàng ta đang làm gì thế?"

Jarrett lắc đầu, trừ mình tỷ tỷ ra, hắn thật lòng không hiểu rõ hành động của các cô gái khác lắm.

Thang Mộ sờ sờ cằm, đột nhiên mở kênh trò chuyện trong pt ra, hỏi như vầy.

【 Beth, cô đang ở đâu? 】

【 A? Ta...ta đang sửa chữa vũ khí ha ha ha, đại tiểu thư yên tâm, ta sẽ về ngay! 】

【. . . . . . Ừ, cẩn thận chút. 】

Có.âm .mưu!

Thang Mộ lấy toàn bộ trí thông minh của mình ra thề, chuyện này tuyệt đối có âm mưu.

"Đuổi theo!" Thang Mộ hết sức quả quyết ra dấu tay theo dõi, rồi sau đó rất là bỉ ổi theo sát phía sau Beth. Suốt dọc đường cứ trốn trốn tránh tránh. . . . . . Không chỉ không giảm bớt cảm giác tồn tại, ngược lại càng làm người ta chú ý hơn.

Vô số đàn ông đều rối rít ôm ngực đi vòng qua. Nữ sắc lang theo dõi "Đàn ông" đó! Thật là quá đáng sợ! An ninh của thị trấn trở nên kém như vậy khi nào thế? Xử lý! Phải xử lý! Dưới sự kích động của quần chúng, có mấy anh chàng muốn ra tay làm việc nghĩa, nhưng, không phải ngã xuống giữa đường thì là hoàn toàn không di chuyển được. Liên tiếp gặp chuyện ngoài ý muốn khiến các dũng sĩ đều nhao nhao rút lui-- ra cửa làm sắc lang mà còn mang theo hộ vệ cái gì chứ, quả thật quá tàn ác được không?!

Nhìn đám đàn ông nước mắt tuôn trào rối rít rút lui, Jarrett lặng lẽ thu tay về. Lại nhìn chăm chú vào kỹ thuật theo dõi kém cõi của tỷ tỷ mình, hắn im lặng cong khoé môi -- dù sao, cũng thật đáng yêu, hơn nữa nàng hình như rất vui vẻ, cứ như vậy tiếp tục giữ vững thôi.

Cứ như vậy, Thang Mộ liên tục bám theo Beth. Cho đến khi nàng cảm thấy đường đi càng ngày càng quen . . . . . Càng ngày càng quen thuộc. . . . . . Ah? Rốt cuộc đã gặp con đường này ở đâu nhỉ?

Cuối cùng, Beth dừng bước tại căn nhà quen thuộc nào đấy.

Tiếp theo, nàng ta yên lặng buông bảng hiệu trên vai xuống.

". . . . . ." Thang Mộ dựa vào sức mạnh tuyệt vời của mình, nhìn thấy rõ ràng --trước nhà vệ sinh công cộng trong truyền thuyết kia xuất hiện một bảng hiệu thần bí, bên trên viết mấy hàng chữ lớn như vậy:

<Chú ý! Ngôi nhà này đã bồi dưỡng ra một Ma Pháp Sư vào loại tốt nhất thế giới và một nữ ma pháp sư vĩ đại nhất thế giới! Kẻ tiến vào cần phải cúng bái hành lễ!>

". . . . . . Phốc." Jarrett chẳng biết đi tới bên cạnh Thang Mộ lúc nào. Sau khi câm nín mất một lúc thì chú ý tới bộ dáng bất khuất yên lặng hộc máu của tỷ tỷ mình, không kìm lòng nổi mà bật cười.

"Không cho cười a a a! ! !" Thang Mộ cào tường, "Đạo văn thì rất đáng xấu hổ được không? !"

". . . . . . Không, tỷ tỷ, đệ thấy rằng mấu chốt không ở chỗ này."

"Không ở chỗ này còn ở chỗ nào nữa!" Thang Mộ lập tức kéo lấy tay áo của hắn, kêu lên, "Mau dùng cầu lửa nổ banh cái đó cho tỷ!" Dừng một chút, nàng giận dữ nói, "Vậy cũng cho nổ tung cái nhà đó luôn cho tỷ!"

". . . . . . Cái này không tốt lắm đâu?"

"Không có gì không tốt hết, đệ không phải làm thì tỷ tự mình làm à!"

"Đệ làm."

Vì vậy, JarrettSpike - Thánh Ma Đạo Sư vĩ đại, vào một buổi đêm đen gió lớn nào đấy, đã dùng một Hỏa Cầu Thuật vô cùng mạnh mẽ phá hủy một nhà vệ sinh công cộng, làm người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ. . . . . .

Tạm thời không đề cập tới ngày hôm sau Beth sẽ đau lòng muốn chết, tóm lại đêm nay, sau khi tổn hại nghiêm trọng đến hô hấp của cư dân vùng phụ cận, Thang Mộ rất là thỏa mãn, cao hứng bừng bừng kéo đệ đệ mình trở về quán trọ để nghe truyện bát quái. Dĩ nhiên, nàng thực hiện công tác chuẩn bị vô cùng đầy đủ, tắm xong, thay áo ngủ, ôm gối đầu đặt cố định trên nệm, vừa gặm trái cây vừa nghe ba ba, à không, là đệ đệ kể chuyện xưa.

Bị nàng dùng ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm như vậy, Jarrett cảm thấy hết sức áp lực. Bởi vì quá khứ của hắn quả thật bình thản tới cực điểm, cái gọi là không có gì đặc biệt để kể, đó không thể nghi ngờ là --

"Đệ không có trí nhớ trước lúc bốn tuổi."

"Hả?"

"Theo. . . . . . Phụ thân nói, " có thể là vì đã lâu rồi không gọi tới xưng hô này, Jarrett phát âm có chút không lưu loát, "Là do bị kích thích quá lớn. Ông ấy và mẫu thân vốn là đều là Mạo Hiểm Giả. Một lần bọn họ mang theo đệ cùng đi du ngoại với Đoàn Mạo Hiểm, nhiệm vụ lần đó vốn nên cực kỳ an toàn, nhưng mà, trên đường lại xảy ra nguy hiểm, tất cả mọi người đều chết . . . . . . Chỉ còn lại một nhà ba người bọn đệ, từ đó về sau, đệ mất đi trí nhớ trước lúc bốn tuổi."

"Chuyện như vậy. . . . . ." tay Thang Mộ run rẩy, bắt đầu có chút hối hận vì đã hỏi. Tuy rằng những khổ đại thâm thù này lúc trước đã xem trong tiểu thuyết không biết bao nhiêu lần, nhưng sách vở vẫn là sách vở, thực tế là thực tế, thấy đệ đệ nàng bị ngược đãi. . . . . . Cảm giác trong lòng không dễ chịu.

"Đã qua rồi," cùng Thang Mộ ngồi song song trên nệm, Jarrett quay đầu lại cười cười, "Lúc còn rất nhỏ thì thỉnh thoảng còn có thể mơ thấy cảnh tượng máu chảy thành sông kia, nhưng bây giờ đã hoàn toàn không còn nữa." Mộng có lẽ là thứ có khả năng phản ánh nội tâm của mọi người nhất. Không biết bắt đầu từ khi nào, giấc mộng của hắn đã biến thành cảnh tượng khi tỷ tỷ rời đi kia …cho đến lúc nàng quay trở về.

"Vậy sau đó thì sao? Phụ thân và mẫu thân của đệ. . . . . ."

"Không biết." Jarrett lắc đầu, "Lần cuối cùng đệ gặp họ thì phụ thân cùng mẫu thân vẫn còn sống, họ đem giao đệ cho bạn bè của họ." Có một trực giác mãnh liệt nói cho hắn biết, cha mẹ đã không còn tồn tại ở trên thế giới này nữa. Có lẽ bọn họ đưa ra quyết định như vậy chính xác là vì tốt cho hắn, nhưng trong một khoảng thời gian rất dài, hắn luôn cảm thấy thay vì sống cuộc sống cô độc thảm hại như vậy, còn không bằng ba người cùng chết đi thì tốt hơn, ít nhất. . . . . . Hắn không phải là một mình bị vứt bỏ.

"Sau đó, bạn bè của bọn họ phản bội lời thề, vứt bỏ đệ, sau đó nữa, đệ bị bắt lại đem bán làm nô lệ, lại sau đó nữa. . . . . ." Jarrett nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười dịu dàng, "Đệ gặp được tỷ tỷ." Nụ cười kia giống như là thật lòng đang cảm thấy hạnh phúc vì chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.