Thang Mộ nhìn chăm chú vào vẻ mặt đờ đẫn của Jarrett, đắc chí cười lớn. Từ giây phút thế giới này biến thành bất động trở đi, cái gọi là hệ thống cũng lập tức rời khỏi thân thể của nàng, khuôn mặt đã từng mất đi biểu cảm cũng trở lại. Trong khoảng thời gian dài dằng dặc đó, mặc dùrất tịch mịch, nhưng cứ cách một khoảng thời gian nàngsẽ lại luyện tập với gương-- Nàng lo lắng rồi sẽ có một ngày mình quên đi cách cười như thế nào, cách khóc như thế nào, cuối cùng thậm chí biến thành một cương thi quên hết mọi thứ.
Bây giờ nhìn lại, quyết định của nàng rất đúng.
Nàng rút tay mình khỏi tay Jarrett, cẩn thận ngắm nghía chiếc nhẫn trên ngón áp úp. Bên trên nó khắc hoa văn tinh xảo, vừa cổ xưa, lại vừa thần bí, không, thay vì nói là hoa văn, chẳng bằng nói là một loại phù văn thần bí nào đó. Trên thân nhẫn nạm một vòng bảo thạch với nhiều màu sắc khác nhau .
"Là ma tinh." Jarrett nằm ngã trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn nàng mỉm cười nói, "Dùng ma pháp nén nó lại rồi khảm vòng quanh mặt nhẫn."
"Rất khó khăn sao?"
"Cũng không hẳn." Giọng điệu Jarrett nghe rất dễ dàng. Mặc dù đã từng thất bại rất nhiều, rất nhiều lần, đã từng vì vậy mà bị thương, nhưng ít nhất hắn đã thành công, không phải sao?
"Chỉ có một cái?" Thang Mộ nhíu mày hỏi, rồi sau đó quả nhiên nhìn thấy trong bàn tay trống rỗng của đối phương xuất hiện một chiếc nhẫn tương tự, nhưng lớn hơn cái trên tay nàng một chút. Nàng nhanh tay cầm lấy, ''Để tỷ!"
Jarrett để mặc cho nàng lấy chiếc nhẫn từ trong lòng bàn tay, rồi sau đó không quá dịu dàng kéo ngón tay của hắn, cẩn thận đeo vào.
Ngón tay trắng nõn thon dài, phối hợp bên trên là vẻ đẹp lộng lẫy nhưng khiếm tốn của chiếc nhẫn này, quả nhiên là rất vui tai vui mắt. Thang Mộ thưởng thức một lát, rồi cũng cúi đầu đặt xuống một nụ hôn ở đầu ngón tay hắn: "Hiện tại tỷ cũng có thể hợp pháp ngủ với đệ rồi."
". . . . . . Tỷ tỷ!"
Nghe âm thanh của đối phương hơi mang ý xấu hổ, Thang Mộ vươn tay vỗ vỗ mặt của hắn. Bé con, muốn đấu với nàng, còn non lắm!
"Chỉ là, đây không phải chỉ đơn giản là chiếc nhẫn đâu nhỉ?" Nàng nắm ngón tay Jarrett lật qua lại, sờ sờ, lại ngắm nghía một chút. Càng nhìn thì những hoa văn phía trên kia càng giống ma phù, cũng không biết đến tột cùng là có tác dụng gì.
Jarrett rũ mắt, một lát sau nhỏ giọng mà nói ra: "Là ma pháp xác định địa điểm truyền tống ."
"Xác định địa điểm truyền tống?"
"Ừ, chỉ cần tỷ tỷ còn mang theo nó, bất kể cách xa nhau bao nhiêu thời gian, cách xa nhau bao nhiêu không gian, đệ đều có thể lập tức đi tới bên cạnh của tỷ."
". . . . . ." Trong lòng Thang Mộ đắng chát, nàng theo bản năng nằm sấp xuống, hai tay ôm lấy cổ chàng thanh niên, cọ cọ, "Tỷ cũng có thể truyền tới bên cạnh đệ sao?"
"Dĩ nhiên."
"Phốc!" Thang Mộ bật cười, "Cảm giác giống như đeo xích chó cho nhau."
Jarrett há miệng làm bộ hung tợn cắn lên vành tai của nàng, động tác nhai cắn lại hết sức êm ái. Âm thanh của hắn tràn đầy ý vị buồn bực và oán trách vang lên ở bên tai nàng: "Tỷ tỷ thật là quá biết cách phá hư bầu không khí."
Thì có lẽ thế ...!? Thang Mộ nhún vai một cái. Nhưng nếu như việc phá hư không khí có thể làm cho hắn quên đi những thứ chua xót cùng bất đắc dĩ trong lòng kia, nàng vẫn là cực kỳ vui lòng làm như vậy. Dĩ nhiên, sau khi làm xong thì ắt không thể thiếu chuyện dỗ dành rồi. Vì vậy nàng vươn tay sờ sờ mái tóc đen suôn mềm của đối phương, hỏi "Muốn nói xin lỗi, đệ phải không nên đi gặp người nhà của tỷ sao?"
Quen biết nhiều năm như vậy, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn xong, nàng cũng thật hài lòng với mọi mặt của hắn, không kết hôn quả thật không khoa học mà. Nếu không đi gặp người lớn. . . . . . ngộ nhỡ trước khi kết hôn gây ra "Mạng người", vậy thì không được tuyệt vời lắm đâu. Là một người phụ nữ truyền thống, Thang Mộ bày tỏ áp lực rất to lớn. Rồi sau đó, nàng nghĩ tới một vấn đề khác nghiêm túc hơn nhiều: "Tỷ nói này, ở thế giới của tỷ, đệ đã có CNND chưa? Nếu không thì không lấy được giấy chứng nhận (kết hôn) đâu!"
". . . . . . Tỷ tỷ, đừng cần lo những thứ này!"
Ai nha nha, thừa lời vô ích rồi. Chỉ là, thật đáng yêu! Nàng vùi đầu vào trước ngực đối phương, mỉm cười.
Nếu đã có thể xé rách ranh giới không gian, mở ra không gian từ thế giới bên kia đi tới bên này, như vậy việc trở về tự nhiên là cũng có thể. Cho tới thời khắc này, nàng mới chính thức lĩnh hội ý nghĩa câu "Gần quê lòng kinh hãi"[1]. Mặc dù theo Jarrett nói, thế giới bên kia chỉ cách gần nửa năm, nhưng đối với nàng mà nói là đã qua quá lâu, quá lâu, lâu đến nỗi thậm chí đã quên mất hi vọng về nhà.
Có lẽ do hạnh phúc tới quá nhanh, khi nàng xuyên qua vết nứt Không Gian thì luôn nhắm hai mắt, hoàn toàn không dám mở ra, cho đến lúc một nụ hôn êm ái rơi vào trên mí mắt.
"Tỷ tỷ, có thể mở mắt rồi."
". . . . . . Ừ."
Ở giây đầu tiên mở mắt ra, Thang Mộ kìm lòng không được muốn trào nước mắt. Và trên thực tế, nàng thật sự làm như vậy. Nàng gào khóc đẩy chàng trai bên người ra, nhào về phía trước: "Máy vi tính! Ta rốt cuộc được gặp lại máy vi tính rồi!"
". . . . . ."
"Ah? Nơi này không phải là nhà của tỷ."
". . . . . ." Jarrett thở dài. Thôi, dù sao tỷ tỷ cũng chưa bao giờ tìm đúng được trọng điểm.
Trải qua giải thích của hắn, Thang Mộ đã đại khái hiểu rõ. Không rõ là lý do gì, khi Jarrett bị ném vào thế giới này lại không xuất hiện tại nhà của nàng. Xuất hiện ở thế giới xa lạ, nhìn ngắm đám người xa lạ, cảm giác văn minh xa lạ, lúc ban đầu hắn nhất định rất khổ cực. . . . . .
"Tỷ tỷ nên thay bộ quần áo chứ?"
"Hả?" Thang Mộ thế này mới ý thức được, trên người mình vẫn còn mặc bộ váy dài kiểu Phương Tây, dù sao cửa hàng quần áo của thế giới kia nàng đều tùy tiện ra vào. Rồi sau đó nàng nheo mắt lại, nhảy lên cái ghế, cúi đầu nắm cổ áo chàng thanh niên, "Nói! Sao ở đây lại có quần áo của phụ nữ?! Nói rõ cho ta!!!"
Jarrett ôm nàng ra khỏi ghế, vững vàng nâng Thang Mộ ở trong ngực: "Không có."
". . . . . . Vậy là đệ lừa tỷ sao?"
"Đệ có thể đi mua cho tỷ mà."
". . . . . . Hừ, cái này còn được." Thang Mộ nắm lỗ tai Jarrett, ra lệnh, "Mau dẫn tỷ đến phòng tắm. Tỷ phải xem bên trong cắm mấy bàn chãi đánh răng! Còn có phòng ngủ, tỷ muốn nhìn gối đầu. Đúng rồi, ngăn kéo đầu giường cũng mở ra cho tỷ. Tỷ muốn kiểm tra bên trong có vật phẩm gì không tốt hay không!"
"Vâng, vâng."
Chàng trai bị sai bảo cam tâm tình nguyện ôm cô gái kiểu công chúa trong ngực, mang nàng đi dạo khắp nơi trong phòng. Cuối cùng, nàng hài lòng xếp chân, ôm laptop, ngồi ở trên giường của hắn, phất tay đuổi người: "Đi đi đi, mau lấy quần áo cho tỷ. Tỷ lên mạng trước cái đã."
". . . . . ."
Thang Mộ lướt web một hồi, đột nhiên nghe được tiếng quần áo cọ xát. Nàng theo bản năng ngẩng đầu, đang chuẩn bị mở miệng hỏi thăm thì bắt gặp cảnh đẹp trước mắt. Chàng trai đưa lưng về phía nàng, đứng ở trước tủ quần áo, hắn đã cởi Áo choàng Ma Pháp đen nhánh trên người -- Ở thế giới ma pháp sư kia, bởi vì Ma Pháp Bào đã đủ để chống đỡ tất cả mọi giá lạnh tàn khốc, cho nên bên trong mặc vô cùng đơn giản; Trên người là áo sơmi dài tay màu trắng bình thường, thân dưới là quần dài màu đen cùng với giày. Jarrett thu Ma Pháp Bào vào không gian, sau đó bắt đầu cởi áo sơ mi trên người. Cùng với động tác của hắn, vòng eo mảnh khảnh trắng noãn chậm rãi lộ ra. Tầm mắt Thang Mộ cũng thuận theo đường cong cân xứng đẹp đẽ này từ từ lên trên, rơi vào này hai khối xương quai xanh tinh xảo. Quả thật giống như đôi cánh đang dang rộng. Thang Mộ phát hiện mình rất muốn sờ một cái.
Rốt cuộc, áo hắn hoàn toàn được cởi xuống. Jarrett lấy ra một cái áo sơ mi trắng khác từ trong tủ quần áo, vừa cài nút, vừa chậm rãi xoay người lại.
Thang Mộ lúc này mới chú ý tới, đệ đệ mình là loại hình tiêu chuẩn "Mặc quần áo lộ vẻ gầy, cởi quần áo thì có thịt", mang sắc thái ''nhìn sau lưng là nhược thụ, nhưng nhìn ngay trước mặt thì rất là cường công''. Vóc người là loại tam giác mà nàng thích nhất; vai rộng, eo thon, mông hẹp; ngực cùng bụng đều có cơ bắp căng đầy có thể nói hoàn mỹ. Mặc dù màu da cũng không phải là chocolate trong truyền thuyết, nhưng màu trắng nàng cũng rất ưa thích nha. Thân là một trạch nam - ma pháp sư mà có thể làm được đến nước này, quả thực là kỳ tích.
A. . . . . . Thật là muốn sờ một cái. . . . . . Một cái là tốt rồi. . . . . .
". . . . . . Tỷ tỷ, miệng tỷ chảy nước kìa."
"Ôi ôi?!"
=== ====== =======
[1]Thơ '' Độ Hán giang'' của nhà thơ Lý Tần, sống từ thời Đường,