Sau khi khí phách nói lời khách sáo, Brahm nghiêm nghị tiến lên, chuẩn bị mời vị thanh niên này đi võ đài luận võ; dù sao nơi này là phòng khách của hắn, đánh nhau không có mắt, ngộ nhỡ tổn hại đến đồ trang trí yêu thích nào đó của hắn, thu dọn cũng phiền phức.
Nhưng mà, vấn đề là, điện não đồ của ông ta không cách nào truyền đạt chính xác cho Thang Mộ a!
Coi như vừa rồi hơi kết nối được một chút, nhưng tựa hai đường giao nhau, trong nháy mắt gặp nhau ở nơi giao thoa liền bắt đầu đi ngược lại.
Cho nên hành động lần này của ông ta ở trong mắt Thang Mộ là hàm nghĩa như vầy.
"Được, để ta tới thăm hỏi cung tên trong tay cô một chút!" = "A ha ha ha tiểu tử ngươi chuẩn bị nhận lấy cái chết chưa?"
Nghiêm nghị tiến lên = thủ thế xuất chiêu.
Loại thời điểm này, làm tiên phong đi xoát boss, sao có thể lùi bước được!
Vì vậy, trong nháy mắt ngay khi Thang Mộ ý thức được đã buông dây cung ra, chỉ thấy một mũi tên lấp lánh sáng rực rỡ chói mắt"Vèo" một tiếng, nhanh chóng được bắn về phía Đại Ma đạo sư!
Đáng thương Brahm, kể từ trở thành Ma Pháp Sư tới nay, không biết bao nhiêu năm không đụng phải người không tuân quy tắc quyết đấu như vậy rồi.
Đang dưới tình huống không có chút phòng bị nào, hắn chỉ cảm giác □ đau xót, lúc lấy lại tinh thần thì mũi tên kia đã vững vàng cắm vào giữa hai chân hắn.
". . . . . ." 《= đây là còn chưa kịp phản ứng, Brahm.
". . . . . ." 《= đây là cảm thấy quá trình tấn công thuận lợi đến không biết làm sao, Thang Mộ.
". . . . . ." 《= đây là mọi người xung quanh.
Chỉ là trong chốc lát, Serena sợ hãi kêu lên: "Sư, Sư phụ, người không sao chứ? !"
"Cái cô gái này, lại dám!" thiếu niên Ed vừa kinh vừa sợ, vốn hắn còn cho rằng đãi ngộ của mình đã đủ kém, lại không nghĩ rằng sư phụ cũng gặp phải độc thủ. . . . . .
Thang Mộ rốt cuộc ý thức được tình huống bây giờ hình như có chút không đúng, mà lúc này, một tình huống càng làm cho nàng tuyệt vọng hơn xuất hiện. . . . . . Trên bản đồ, điểm sáng Brahm còn là màu xanh dương, cái này ý nghĩa, đối phương căn bản không hề có địch ý với bọn họ.
-- trước đó bị dọa đến quá khẩn trương, cho nên nàng hoàn toàn quên mất xác định cái này!
Hiện tại nhớ lại lời của đối phương lúc ấy, hình như. . . . . . Là có ý tốt?
Đợi đã nào...!
Nếu sự thật là như vậy!
Nàng rốt cuộc là đã làm gì thế? !
Nàng tự tay bắn rớt trứng của nhạc phụ đại nhân a a a! ! !
Ông trời ơi rốt cuộc nên làm cái gì đây? Không. . . . . . Có lẽ còn có lối thoát!
【 Kirsten, sẽ không phải ông không có loại ma dược nào có thể làm phát triển trứng người ta ra chứ! 】
【. . . . . . Làm sao có thể có loại ma dược bỉ ổi như vậy chứ? ! 】 Nếu như có thể ra ngoài, Kirsten nhất định phải đập cái bàn lên trên đầu tên đần độn kia, ma pháp cũng không phải vạn năng, suy luận một chút, nếu như một người bị thương cánh tay, có một ít ma dược thực sự có thể làm khép miệng vết thương lại, nhưng nếu như một người mất đi cánh tay, thì không có bất kỳ một loại ma dược nào có thể khiến cho cánh tay của hắn mọc lại.
Không ai hiểu rõ uy lực mũi tên kia của Thang Mộ hơn hắn, đó thật sự khiến quân giặc (cường lỗ)[*]..., không đúng, là vàng cầu tan thành mây khói (hôi phi yên diệt)[*]. . . . . . Ngay cả một mảnh vụn cũng không còn dư lại, có thể mọc ra lại mới là lạ đó?
[*]Đây là 1 câu thơ trong bài Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ của Tô Đông Pha:
Dao tưởng Công Cẩn đương niên, tiểu Kiều sơ giá liễu, hùng tư anh phát Vũ phiến luân căn, đàm tiếu gian, cường lỗ hôi phi yên diệt.
Tác giả Nguyễn Chí Viễn dịch là: Xa nghe Công Cẩn đương thì, Tiểu Kiều vừa mới cưới, anh hùng phong cách Phe phẩy quạt khăn, khoảng tiếu đàm, quân giặc tro tiêu khói diệt.
Ở đây tác giả thay từquân giặc (cường lỗ) bằng cầu vàng.
【 Vậy tại sao của ông lại mọc ra được? ! 】
【 Ta. . . . . . Đợi chút, làm sao cô biết ta mọc ra được? 】
【 Nhìn tư thế đi là biết, mà trọng điểm không ở chỗ này nha! 】
【. . . . . . 】 Không ở chỗ này thì ở chỗ nào chứ hả! Rốt cuộc là làm sao có kinh nghiệm để cho nàng ta vừa nhìn tư thế đi là có thể nhìn ra hả? Nữ nhân này rốt cuộc là khủng bố đến mức nào vậy? !
【 Tỷ tỷ, người là đang quấy nhiễu tình dục Kirsten gia gia sao? 】 Đầu tiên là cái tên nóng tính ngu ngốc, bây giờ là lão gia gia, tỷ tỷ thật là quá làm cho người ta tức giận.
【. . . . . . Không, Jerry, đệ nghe ta giải thích. . . . . . 】
【. . . . . . 】 Kirsten sờ cằm, cảm giác được đề tài bị cố ý lệch đến phương hướng nào đó, chỉ là. . . . . . Ai là lão gia gia hả? !
Lại không bàn về việc hiện tại trong lòng Thang Mộ rối rắm dường nào, Brahm pháp sư đại nhân cuối cùng từ trong đờ đẫn hồi thần lại, hắn lặng lẽ cúi đầu, nhìn chăm chúgiữa hai chân hồi lâu, rồi sau đó đưa tay nắm lấy đuôi mũi tên.
Chỉ nghe "pặc" một tiếng, mũi tên kia cứ như vậy bị hắn rút ra.
Anh Anh Anh Anh. . . . . . Thật anh hùng!
Thang Mộ gần như là trợn mắt há mồm mà nhìn chằm chằm vào động tác đối phương, trong lòng tràn đầy sùng bái mênh mông.
"Không có máu."
Cái âm thanh này, phát ra tại nơi duy nhất còn có thể duy trì tỉnh táo, Ysasi. Nhờ nhắc nhở của nàng, Thang Mộ mới chú ý tới, đầu mũi tên hình như thật sự là không có máu, nói như vậy. . . . . . Nàng theo bản năng nhìn về phía giữa hai chân đối phương, chỉ thấy áo choàng Ma Pháp đen sẫm không tổn hao chút nào, vậy nên, nàng còn chưa có gây nên đại họa?
【 Là ma trận phòng ngự trên áo choàng. 】 Kirsten vuốt đuôi ngựa.
【. . . . . . Sao ông không nói sớm? ! 】
【 Tỷ tỷ, người không có hỏi chúng ta. 】
【. . . . . . 】Jarrett nhà nàng là đến thời kỳ phản nghịch rồi sao?Sao lại luôn đứng về phía tên Gay kia, TaT, bình thường rõ ràng không phải như thế!
"Ha ha ha a, thật là Ma Pháp Tiễn." Brahm cầm mũi tên trong tay, cười cười, "Nếu như không phải là mặc Ma Pháp Bào, ta cũng đã thua."
". . . . . ." Cảm giác những lời này tràn đầy sơ hở, "Đợi chút, nếu không có tổn thương tới ngươi, mũi tên sao lại □ đây?"
". . . . . ." Brahm nghẹn một chút, rồi sau đó không chút do dự chuyển đề tài, "Chỉ là, người trẻ tuổi, đánh lén là không quang minh lỗi lạc đâu." Đại Ma đạo sư đại nhân vừa nói, vừa lộ ra hàm răng trắng tinh, đều tăm tắp, cùng với cái đầu trọc sáng loáng của ông ta càng tôn lên nét rực rỡ.
Đợi đã nào...! Đừng dễ dàng chuyển đề tài chứ! Mũi tên kia sao lại □ đây? !
"Mặc dù Ma Pháp Bào phòng được tổn thương, nhưng cũng không có triệt tiêu lực đạo, căn cứ tính toán, mũi tên kia hẳn là cách áo khoác cắm vào trong khe hở【 bíp --】□ ông ta."
". . . . . ." Mặc dù là giải thích, nhưng nghe bỉ ổi như thế nào ấy? Hơn nữa nàng có chỗ nào đó không nghe được phải không?
Thang Mộ nghiêm mặt, thật lâu sau mới gật đầu với Ysasi một cái: "Cám ơn giải thích."
"Không khách khí."
". . . . . ."
". . . . . . Tốt lắm, người trẻ tuổi, để cho chúng ta thẳng thắng gọn gàng đánh một trận thôi."
"Hả?" Xin lúc nói câu này thì mắt không cần mang theo hung quang được không?!
Rồi sau đó, Thang Mộ gần như tuyệt vọng phát hiện, trong bản đồ điểm sáng của Brahm pháp sư đại nhân, đang dao động chập chờn giữa đỏ và xanh. . . . . . Hắn rốt cuộc là có tức giận à?
Vì tương lai đệ đệ mình, liều mạng!
Vì vậy, nàng bị đánh một trận tơi bời.
Quá trình không cần phải nhiều lời, một cung thủ cấp 20, dù là mở ra Bàn tay bạc, cũng tuyệt đối không chống nổi Ma Pháp Sư cấp 50, cũng may vị Đại Ma đạo sư này lòng dạ coi như rộng rãi, cũng không tính đưa nàng vào chỗ chết, mà nàng cũng mang lòng áy náy, sức lực toàn thân chỉ dùng né tránh chiêu thức mà không dám ..... bắn tên nữa lần, vì vậy hai người tự hiểu trong lòng, cuộc tỷ thí này cứ như vậy mà hồ đồ trôi qua.
Sau đó, mấy người cứ như vậy ở lại trong trang viên này, Serena đối với việc này bày tỏ rất hoan nghênh, về phần Ed. . . . . . Ai thèm quản hắn chứ!
Mặc kệ như thế nào, kết cục tốt đẹp là được rồi.
Nghĩ như thế Thang Mộ khoanh chân ngồi trên giường ở phòng ngủ, móc thuốc mỡ của Kirsten luyện từ trong túi ảo ra (mặc dù Brahm cũng tặng, nhưng thuốc của ông ta rõ ràng không tốt như của Kirsten), cẩn thận từng li từng tí lau vết thương trên người, vừa lau vừa thổi hơi, cũng may hầu hết đều là trầy da, cũng không cần uống hồng dược (máu trong game) của hệ thống.
Đang quay lưng về phía cửa nghiêm túc làm chuyện này nên nàng không có chú ý tới, đệ đệ mình đứng ở cửa đã được một lúc lâu.
Jarrett mím môi, nhìn chăm chú vào bóng lưng đang thoa thuốc của đối phương, hai tay thả bên người không tự chủ nắm chặt thành quyền.
Một lát sau, giống như lúc hắn tới, lặng yên không một tiếng động xoay người rời đi.
Mấy phút sau, hắn xuất hiện lần nữa ở trước mặt của Brahm, đối mặt với ánh mắt hơi kinh ngạc đối phương, nói --
"Đại Ma đạo sư đại nhân, con cũng muốn khiêu chiến với ngài ."
Có một số việc, coi như biết rõ không làm được, vẫn là suy nghĩ muốn làm một lần.