Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 55: Kịch bản phát triển thần thánh



Mặc dù danh hiệu hơi lừa bịp, nhưng không thể không nói là cực kỳ có hiệu quả.

Sau năm tiếng.

Thang Mộ dừng chân lại, vững vàng đứng trên nhánh cây lớn bằng cánh tay, nhìn chăm chú vào đám cuồng hóa thú có vẻ còn rất nhiều phía dưới, so với trước đã ít đi khá nhiều, nàng cảm thấy mình cũng không cần tiếp tục chạy trốn nữa.

Trong lòng nàng tràn ngập nước mắt vui mừng hạnh phúc, để có được kết quả này, trong mấy giờ liền nàng một khắc cũng không ngừng chạy trốn! Cho dù thân thể có tốt mấy cũng chịu không nổi hành hạ như thế, trị giá mệt nhọc cũng nhanh chóng nhảy đến đỉnh rồi có được hay không! Còn có bình máu và bình mana nàng vẫn luôn cất giấu kỹ nữa chứ, bản thân kỹ năng của cung thủ rất hao phí mana (pháp lực), chứ đừng nói tới việc nàng vẫn luôn mất máu, mỗi lần uống một bình, đều là nước mắt của nàng đó!

Rốt cuộc. . . . . . Giải thoát rồi. . . . . .

Thang Mộ hít một hơi thật sâu, thân thể nghiêng về phía sau tránh thoát một mũi băng nhọn bay vụt đến, rồi nương theo động tác ngã xuống rời khỏi cành cây, cả người uyển chuyển, nhẹ nhàng, vững vàng lộn xuống đất, ngón tay kéo dây cung: "Các ngươi, chuẩn bị chết tốt rồi chứ."

"! ! !" Hơn mười con ma thú giống cái phun máu mũi ngã xuống đất.

". . . . . ." Vốn chỉ là muốn giả bộ tạo cái dáng soái một chút, sao có thể như vậy chứ!

Hoàn toàn chỉ có hiệu quả chọc cười được không?

Nàng hiện tại hết sức may mắn vì những người khác không ở bên cạnh, nếu không thật là quá lừa bịp rồi.

Không nói thêm lời nào, hôm nay Thang Mộ đã là lần thứ vô số cộng thêm cho mình cái "Phóng thích Tinh thần" này để có thể tăng cái Buff quan trọng về nhanh nhẹn cùng trí lực, dứt khoát bắt đầu quá trình xoát quái.

Cung thủ, vô luận là thần tiễn hay là hiệp khách, phần lớn đều làkỹ năng quần công, tỷ như thần tiễn tập trung vào xạ kích, lúc bắn trúng con mồi đồng thời cũng có thể chia ra sáu mũi tên bắn ra các phía chung quanh, lại tỷ như hiệp khách có Bão táp xoắn ốc, ở chung quanh tụ lại thành cơn lốc hình tròn, nháy mắt giết con mồi bốn phía xung quanh.

Theo một ý nghĩa nào đó nói, kỹ năng của thần tiễn cùng hiệp khách có tính hổ trợ rất mạnh.

Phần lớn kỹ năng của Thần tiễn là đánh xa, sử dụng lúc có khoảng cách nhất định với con mồi; mà phần lớn kỹ năng của hiệp khách lại là đánh gần, sử dụng lúc con mồi gần kế cạnh.

Công thủ đều thích hợp.

Thang Mộ đã cấp 32 có khá nhiều kỹ năng, đầu mũi tên như nhau, thời gian và điểm mấu chốt để xoát quái được nâng lên khá khủng khiếp. (??)

Chứ đừng nói tới đầu nàng còn mang một cái danh hiệu đáng sợ.

Cứ như vậy, vô số giống đực lại lần nữa chết thảm ở trong tay của nàng, mà giống cái, một phần là bởi vì chảy máu mũi đến chết, một phần khác. . . . . .

"Vì sao ta lại bắn trúng cái chỗ đó chứ hả! ! !"

Thang Mộ lần nữa nóng nảy.

Nhìn chăm chú vào hai bên ngực bị cắm hai mũi tên của con thú giống cái vừa ngã xuống, tâm tình Thang Mộ vô cùng không tốt.

"Khụ! Thật ra thì, ngươi cũng có thể nghĩ theo hướng tích cực hơn mà." Ngựa đực đại thần an ủi.

"Ví dụ như?"

"Ví dụ như, cái giai điệu mơ mộng đó, ‘A ~ ngươi bắn một mũi tên đâm vào lòng ta ~~~ sau đó ~ lại một mũi tên ~~~ ồ ồ ồ ~ ngươi cứ như vậy mang đi linh hồn của ta’~~~ sau đó bọn chúng sẽ chết ha ha ha! ! !"

"Thật ti tiện!"

"Đúng không, thật là mũi tên tốt A ha ha ha!"

". . . . . ." Cùng tên ngốc này trộn lẫn thật sự là không có vấn đề gì sao?

Trong lòng Thang Mộ dâng lên xúc động mãnh liệt muốn đi ăn máng khác.

Vị lão bản sắp bị thuộc hạ cuốn gói hiển nhiên còn chưa ý thức được nguy cơ hiện tại, vì vậy quả quyết khuyến khích Thang Mộ: "Đi! Chúng ta đi thông đạo Ma tộc!"

"A? Không đi tìm Jarrett sao?"

Thang Mộ sững sờ, rồi sau đó Ngựa đực đại thần giải thích .

Vốn kéo Thang Mộ tới là muốn để nàng giải quyết sớm vấn đề mở thông đạo, mà mang Jerrett tới chỉ là để lợi dụng cuồng hóa thú giúp hắn hảo hảo thăng cấp, cho nên hiện tại tách ra là vừa vặn, tên này rất hài lòng.

". . . . . . Ngươi không phải là cố ý muốn tách ta cùng thằng bé ra chứ?"

". . . . . . Khụ! Làm sao vậy được chứ, ngươi nghĩ quá nhiều rồi! Thế giới bên cạnh có chuyện, ta đi trước đây!"

Bỏ lại một câu nói như vậy, Mỗ đại thần rõ ràng chột dạ chạy mất, lưu lại Thang Mộ đơn độc dọc theo con đường trở về dài dằng dặc.

Dù sao đã chạy năm tiếng đồng hồ, thật may là lúc nàng chạy trốn cũng không phải theo đường thẳng hết, nếu không đoán chừng phải đi xa hơn nữa.

Chuyện thứ nhất Thang Mộ làm khi bắt đầu lên đường, chính là lần nữa tạo tổ đội.

Nhưng mà, thất bại.

Không có login, hiện tại đội ngũ đang ở trong phụ bản, nguyên nhân không thể tạo đội ngũ trong trò chơi không gì ngoài mấy cái này, nhưng rất hiễn nhiên, mấy cái tình huống hư cấu này không thể lồng vào thực tế được, như vậy, nguyên nhân rốt cuộc là cái gì đây?

Không cách nào tạo đội ngũ, cũng không cách nào nói chuyện riêng, giống như lọt vào bug trong trò chơi vậy.

Vậy mà vô luận Thang Mộ kêu gọi thế nào, Ngựa đực đại thần giống như thật sự rời đi, không hề đáp lại.

Không rõ ràng lắm tình hình của đối phương, Thang Mộ không khỏi có chút bận tâm, thật may là còn có bản đồ để nhìn.

Chú ý tới vùng lân cận điểm màu vàng đại diện cho Jarrett cũng không có quá nhiều điểm đỏ đối địch, hơn nữa những điểm đỏ kia đang dần dần biến mất theo trình tự nhất định, nàng thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ như thế nào, an toàn là tốt rồi.

Trên một ý nghĩa nào đó mà nói, cuồng hóa thú xuất hiện là vì ở gần với ma khí của Thông đạo Ma tộc, như vậy chỉ cần đóng cái lối đi này lại thì Jarrett nhà nàng sẽ an toàn không ít.

Huống chi, nếu như đi tìm Jarrett trước, thằng bé nhất định sẽ không để cho nàngđi một mình đến thông dạo Ma tộc, địa phương nguy hiểm đó. . . . . . Quả nhiên vẫn là để nàng đi một mình thì tốt hơn nhỉ?

Như thế xem ra . . . . . . Nhất thiết là nên một mình đi đến chỗ thông đạo trước rồi.

Quyết định xong, Thang Mộ quyết đoán nhanh chóng xông tới chỗ mũi tên đen, bởi vì có chút tư tâm, nàng không lựa chọn con đường gần nhất, ngược lại chọn đi vòng, đi gần với con đường đệ đệ mình đi, cứ như vậy nếu hắn gặp nguy hiểm, nàng cũng có thể nhanh chóng tiếp ứng.

Ngày thứ nhất, cứ như vậy vội vàng trôi qua trên đường đi.

Ngày thứ hai, cũng là như vậy vội vàng trôi qua.

Ngày thứ ba. . . . . . Nàng lại gặp được người quen.

"Sư phụ ! !"

-- không sai, tất cả nguyên nhân là từ tiếng kêu thảm thiết thê lương này.

Trước khi âm thanh này xuất hiện, Thang Mộ nhờ bản đồ cũng đã phát hiện có người ở gần đó, nhưng nàng vốn không muốn lo chuyện bao đồng, tuy nhiên chẳng biết tại sao, âm thanh này lại vừa khéo gần giống với âm thanh của Jarrett lúc trước khi chia tay, hơn nữa, hình như còn có chút quen tai, vì vậy nàng quyết định đi xem một cái, xác định một chút.

Sau đó, nàng phát hiện không chỉ có âm thanh quen thuộc, mọi người cũng vô cùng quen thuộc.

Đệ đệ nhà mình vừa thấy đã yêu --Serena muội tử, ngốc đến khó tin - Nhị Sư Huynh, cùng với vị có cái đầu sáng bóng -- Brahm Lão sư.

Thang Mộ nín thở, vạch tầng tầng lớp lớp cành lá ra nhìn xuống dưới.

Tình hình của Brahm không tốt lắm, Thang Mộ có thể rất rõ ràng thấy, lượng máu của ông ta cũng chỉ còn lại có phân nữa, giờ phút này ông ta yên lặng tựa vào thân cây, sắc mặt tái nhợt, khóe môi nhếch lên nổi bật vết máu, Serena ngồi gần bên khóc thút thít, mà Ed thì đứng ngơ ngác ở bên cạnh, không nhúc nhích, giống như đã gặp phải đả kích khổng lồ.

"Thật xin lỗi Sư phụ, nếu như không phải chúng con lén lút theo sau, người cũng sẽ không vì giúp chúng con mà. . . . . ."

Được rồi, cô bé vừa mới nói câu đầu tiên, Thang Mộ liền lập tức hiểu tất cả chân tướng.

Thật là ''Vô xảo bất thành thư''*, không ngờ bọn họ cũng tới nơi này, sớm biết bọn họ sẽ đến còn tách ra làm cái quỷ gì chứ!

''Vô xảo bất thành thư''*:không trùng hợp không thành văn; rất trùng hợp; rất đúng lúc; trùng hợp lạ kì.

Chỉ là, trên đường rèn luyện, nam chủ vô tình gặp được cô gái gặp hoạn nạn, đây là kịch tình tiêu chuẩn nha!

Nhưng mà, nam chủ hiện tại ở nơi nào?

Đợi chút. . . . . . Vì bảo vệ đệ đệ mình, nàng cố ý lựa chọn con đường cách hắn không xa, nói như vậy. . . . . . Chẳng lẽ nói. . . . . . Có thể nói. . . . . . Nàng không cẩn thận đoạt đi cơ hội của đệ đệ mình rồi? !

Sao lại có thể vậy chứ! ! !

Nàng phải lập tức rời đi sao? Nhưng mà, ngộ nhỡ bọn họ ngay sau đó gặp phải nguy hiểm. . . . . .

Thang Mộ suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định trước tiên lưu lại xem tình hình một chút, chờ Jarrett đến gần đây rồi hẳn đi, dù sao tình hình Brahm bây giờ vẫn coi là ổn định, vừa suy tính, nàng vừa tiếp tục cẩn thận quan sáttình huống phía dưới.

Không phải nói là Brahm cùng với một vị Đại Ma đạo sư khác của học viện Farrell ra ngoài sao? Vậy sao nơi này chỉ có một mình hắn vậy?

Cẩn thận tìm hiểu bản đồ, Thang Mộ rốt cuộc phát hiện, ở mấy dặm bên ngoài xác thực còn có hai điểm sáng: một lam, một đỏ, có quan hệ cùng bọn Brahm sao?

"Sư phụ!"

Đúng lúc này, tình huống đột nhiên xảy ra biến chuyển, Thang Mộ kinh ngạc phát hiện, thanh máu của Brahm vốn là dừng lại bất động đột nhiên bắt đầu giảm xuống với mức độ nhỏ, mặc dù mỗi lần tụt không nhiều lắm, nhưng tiếp tục kéo dài nữa, tuyệt đối chỉ có chết thôi!

Cùng lúc đó, bản thân ông ta cũng bắt đầu ói ra từng ngụm từng ngụm máu.

Được rồi, bây giờ không phải lúc suy tính-- nhạc phụ đại nhân, phải cứu!

Vì vậy Thang Mộ phi thường quả quyết nhảy từ trên cây xuống.

"Kẻ nào? !"

Thiếu nữ đang ôm mặt khóc giống như đánh mất ý thức chiến đấu, hoàn toàn mất đi tất cả cảnh giác, chỉ sững sờ thả tay xuống, trong lúc đôi mắt đẫm lệ mông lung, vừa lúc đối diện với một thân hình quen thuộc.

"Ta."

". . . . . . Ô oa!"

Thang Mộ chỉ cảm thấy thân hình nhoáng lên một cái, rồi sau đó trợn mắt há mồm nhìn chăm chú vào thiếu nữ vừa ôm lấy mình liền bắt đầu gào khóc, nghiêng đầu một chút, tình hình này, thế nào cảm giác có chút không đúng lắm, ảo giác sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.