Ngứa Ngáy

Chương 11: Mộc hội chi là giỏi nhất, vợ à, yêu em



Translator: Yao

Beta: Jen

Chứng cứ thiếu gia tập đoàn Tinh Thành Từ Trạm Lâm đi thuê phòng với một cô gái trẻ lúc tờ mờ sáng đã bị Kỳ Gia Ngôn mua lại hết, tránh để việc này càng trở nên ồn ào thêm.

Kỳ Gia Ngôn đem hình ảnh và cả USB đưa hết cho Từ Trạm Lâm.

“Em giúp anh một chuyện lớn như vậy, có phải nên cảm ơn em không?”

Từ Trạm Lâm tập trung ký văn kiện, không trả lời Kỳ Gia Ngôn.

“Này, đừng có giả vờ như không nghe thấy”

Từ Trạm Lâm đóng nắp bút lại, nâng mắt nhìn anh: “Xem ra C.Van hoạt động cũng không tồi nhỉ, tiền nhiều quá đúng không? Đưa tiền cho bọn họ, tưởng rằng đã bịt chặt miệng bọn họ, nhưng thật ra là làm cho bao tử của họ nở ra thêm.”

Kỳ Gai Ngôn nhún vai: “Không sợ, bọn họ cũng chỉ có thể chụp những thứ như vậy mà thôi.”

“Anh nghe nói rồi, dạo gần đây C.Van ký kết với một diễn viên mới.” Từ Trạm Lâm nhướng môi cười: “Em đây là đang dựa vào địa vị của mình mà mở đường cho vợ sao?”

“Cô ấy là diễn viên tiềm lực nhất,” Dừng một lúc, nghiêm túc nói: “Trong số các diễn viên.”

Từ Trạm Lâm cười: “Em đến chỗ anh còn có chuyện gì khác không? Nếu không có, thì đi về đi, lát nữa anh còn có cuộc họp.”

“Anh đuổi em đi sao.” Kỳ Gia Ngôn đứng dậy, chuẩn bị đi về.

“Đúng.” Từ Trạm Lâm nhanh gọn mà trả lời.

“Được, vậy em không làm phiền nữa, em mà còn không về, Vu Húc sẽ đập nát cái công ty mất.”

Lúc này đây Vu Húc bất chợt ách xì một cái.

  *

Thị trấn nhỏ ở thành phố C, là nơi Mộc Hội Chi quay phim.

Buổi đọc kịch bản chắc là sắp kết thúc rồi, Lộ Thu Thu cầm theo một túi đồ ăn vặt lớn, chuẩn bị đi rước Mộc Hội Chi.

Cô nhận được tin nhắn của Kỳ Gia Ngôn, liền nhăn mày, cô không hiểu tin nhắn này có ý gì?

Tại sao khi kịch bản lật đến cảnh 23-1, lại phải nói cho anh biết?

Bên này, cuộc bàn luận kịch bản của Mộc Hội Chi và mọi người kết thúc một cách thuận lợi, đạo diễn rất hài lòng với biểu hiện của cô, nghiên cứu kịch bản rất chi tiết, nắm bắt cảm xúc của nhân vật cũng rất tốt, vả lại còn rất phối hợp, không hề có chuyện nổi lên một chút liền chảnh choẹ, diễn viên giống như vậy rất khó tìm.

Đạo diễn một tay cầm kịch bản, đưa một tay ra: “Lần hợp tác này, nhất định sẽ rất vui vẻ.”

“Cảm ơn đạo diễn.” Mộc Hội Chi hào phóng mà bắt tay với đạo diễn.

“Tôi có xem bộ phim trước của cô, diễn rất đạt, đạo diễn Lý còn khen cô đó.”

“Tôi nhất định sẽ không phụ lòng tin của đạo diễn.”

Đạo diễn Lý là đạo diễn của bộ phim “Cô vợ ngọt ngào” lúc trước của cô, là người nghiêm khắc có tiếng trong giới.

Mộc Hội Chi tiễn đạo diễn rời đi, vừa quay người, vai liền bị người ta đụng mạnh một cái, sức lực này, rõ ràng là cố ý.

Lần đọc kịch bản này là diễn thử, cô là người biểu hiện toả sáng nhất, chắc chắn sẽ có người không vừa mắt.

Khương Ngữ kỳ lạ mà nhìn cô một cái: “Xin lỗi.” Nói câu xin lỗi nhưng không hề có chút nhận lỗi nào.

Khương Ngữ là nữ hai trong bộ phim này của cô, có lời đồn rằng cô ta bị nhét vào đây, bởi vì cô ta chưa từng đến thử vai, đã trực tiếp được định vai.

Quản lý của Khương Ngữ cũng cười theo: “Xin lỗi nhé, cũng tại cái cửa này quá hẹp rồi, làm cho mọi người dễ bị va chạm.”

“Không sao.” Mộc Hội Chi nhìn về phía Khương Ngữ: “Trước khi quay phim thì nên hoà hợp với nhau trước, lúc quay mới dễ qua.”

Kỹ năng diễn xuất của Khương Ngữ không được, trong giới ai cũng biết.

Một buổi gặp gỡ đơn giản, quay mười lần cũng không qua, nếu không phải nể mặt người phía sau cô ta, thì đã sớm bị thay rồi.

Khương Ngữ trầm mặc một lúc, cô nhìn Mộc Hội Chi liền cảm thấy đáng ghét, rõ ràng là thời gian xuất đạo của họ giống nhau, nhưng Mộc Hội Chi lại có thể hồi sinh sau khi bị tuyết chôn vùi, mà bản thân cô, thì vẫn lăn lộn trong giới này.

Quản lý của Khương Ngữ thấy vậy, liền kéo cô rời đi, tránh để phim còn chưa đóng, thì tổ diễn viên đã có phong ba bão táp, bộ phim trước của cô ta vì một chuyện nhỏ mà làm ầm lên với một diễn viên khác, cuối cùng bị fan của nữ diễn đó mắng chửi dữ dội trên mạng.

Lộ Thu Thu chạy đến liền nhìn thấy Khương Ngữ đứng với Mộc Hội Chi, cô liền cảm thấy sợ sệt.

Lộ Thu Thu chạy lên phía trước: “Chị Mộc Mộc, không sao chứ?” Cô nhìn Khương Ngữ đang đi về phía trước: “Khương Ngữ cô ta có cố ý kiếm chuyện với chị không?”

Mộc Hội Chi lắc đầu: “Không có.”

“Bây giờ em nhớ lại cảnh quay lúc trước, nhìn thấy cô ta thì da đầu liền tê dại, em cảm thấy ánh mắt căm phẫn của cô ta với thủ đoạn năm đó y hệt nhau.”

Mộc Hội Chi nhẹ nhàng vỗ vai Lộ Thu Thu: “Chị bị đánh trong phim là kính trọng nghề nghiệp, chị bị đánh ở ngoài thì là đồ ngốc, chị là đồ ngốc sao?”

Lộ Thu Thu lắc đầu: “Chị Mộc Mộc vô cùng thông minh.”

Mộc Hội Chi nở nụ cười, năm đó bọn họ từng hợp tác qua, lúc đó cô mới bắt đầu quay phim lại, khó khăn lắm mới lấy được vai nữ số ba, có một đoạn quay cùng với nữ chính Khương Ngữ, cô cũng không biết mình đã đắc tội cô ta ở đâu, cảnh cô ta tát cô phải quay đi quay lại mười mấy lần mới qua, nửa gương mặt của cô đều trở nên sưng húp. 

Năm đấy chuyện này còn lên cả hotsearch, nhưng đã bị đoàn đội của cô ta giành trước một bước, nói rằng bởi vì cô ta quá tốt bụng không nỡ ra tay nên mới phải NG.

Vưu Sơn Hàm và các nhân viên công tác khác thương lượng kịch bản xong mới đi ra.

Vừa bước ra thấy Mộc Hội Chi vẫn còn ở đó, ánh mắt liền phát sáng.

Quản lý của Vưu Sơn Hàm trong giới này nhiều năm như vậy, tâm tư nhỏ bé đó của cậu bé mới vào nghề, anh có thể không biết sao? Giống như khi anh vừa vào giới này, rất dễ rung động với người đóng cùng mình bộ phim đầu tiên.

Bây giờ cậu nhóc này mới nổi lên một chút, anh phải canh chừng chặt chẽ, bây giờ là lúc sự nghiệp đang đi lên của cậu ấy, không thể yêu đương, bình thường xào CP thì được rồi, không thể làm quá thật.

“Chị Mộc Mộc chị còn ở đây sao?” Vưu Sơn Hàm đi về phía trước: “Lúc nãy chị đọc thoại hay thật.”

“Cảm ơn.” Mộc Hội Chi lễ pháp trả lời.

Lộ Thu Thu nhìn Vưu Sơn Hàm, cậu đúng thật là gánh nổi biệt danh “Ông chồng sáng ngời” đó, trông cũng đẹp trai, sao lại có một soái ca nhìn mãi không chán thế này chứ.

Hai người đơn giản nói vài câu.

“Vậy em đi trước đây.” Ánh mắt của Vưu Sơn Hàm dán chặt trên người của Mộc Hội Chi.

“Được.”

Vưu Sơn Hàm vừa đi, nhân viên công tác cũng đi ra theo, Lộ Thu Thu chào hỏi với từng người một, còn chia cho họ đồ ăn mà cô mới mua.

Trong chớp mắt, đồ ăn vặt của Lộ Thu Thu chỉ còn lại vài gói.

Lộ Thu Thu bĩu môi: “Bánh vị dưa leo em thích nhất, biết vậy đã mua thêm nhiều chút.”

“Muốn ăn thì đi mua.”

“Ở đây cách cửa hàng tiện lợi có chút xa, đợi lát em lấy xe điện của thợ ban sáng đi mua là được rồi.”

Lộ Thu Thu mím môi, đột nhiên nhớ ra gì đó, cảnh giác nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Chị Mộc Mộc, anh rể nói khi quay đến cảnh 23-1 thì nói cho anh ấy biết.”

“Đoạn đó thì sao?” Tuy cô đang cầm kịch bản, nhưng vẫn chưa xem đến đoạn đó.

Mộc Hội Chi vừa nghe, liền phì cười một tiếng.

“Chị Mộc Mộc, chị cười gì vậy?”

Mộc Hội Chi trực tiếp mở trang đó ra, cho Lộ Thu Thu xem, Lộ Thu Thu trông rất kinh ngạc, anh rể ghen rồi.

Đây là cảnh hôn nồng nhiệt nhất trong tất cả các đoạn phim, tuy có rất nhiều điểm dừng, nhưng khi tung ra nhất định sẽ làm cộng đồng sôi nổi, một món hời lớn.

“Chị Mộc Mộc, xem ra anh ấy đang để tâm đến việc chị có đóng cảnh hôn hay không?” Lộ Thu Thu thay đổi giọng điệu. 

Mộc Hội Chi giơ ngón trỏ lên, chỉa vào đầu cô một cái: “Em hiểu quá rồi.”

“Tuy em chưa yêu đương qua, nhưng em xem nhiều phim thần tượng như vậy, cũng không phải là uổng phí.” Lộ Thu Thu ho nhẹ nói: “Yên tâm, khi đến cảnh này, em nhất định sẽ lựa góc chụp, xong rồi gửi qua, cho anh ấy ghen chết.”

“Xía.” Mộc Hội Chi nhìn cô: “Học hư rồi.”

“Học chủ thôi.”

Mộc Hội Chi nhếch mép nở nụ cười: “Đợi khi quay về, chị mới xử lý em sau.”

Lộ Thu Thu làm nũng: “Chị Mộc Mộc, không ai ăn hiếp người khác như chị hết.”

Một bên khác, Vu Húc đem văn kiện đưa đến trước mặt Kỳ Gia Ngôn, nghiến răng nghiến lợi: “Kỳ Gia Ngôn, không có ai bỏ mặc người khác như cậu hết.”

Kỳ Gia Ngôn đẩy văn kiện ra: “Buổi tối mời cậu một bữa lớn.”

Vu Húc hừ lạnh một tiếng, anh sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy: “Mộc Hội Chi đi quay phim rồi chứ gì.”

Nếu Mộc Hội Chi ở nhà, cậu ta sẽ đến công ty sao? Sẽ mời anh đi ăn bữa lớn ư?

“Kỳ Gia Ngôn, mình đã nhìn rõ bộ mặt thật của cậu rồi.” Vu Húc chống hai tay lên bàn làm việc: “Thấy sắc quên bạn, cậu là hay nhất.”

“Quá khen.” Kỳ Gia Ngôn không tức không sầu mà lại còn rất tự hào.

Vu Húc trầm mặc, đẩy văn kiện trên bàn: “Quay về rồi thì nghiêm túc làm việc, dù sao vợ cậu cũng không ở bên cạnh cậu, cậu không còn lý do để không làm việc nữa.” Anh đưa ngón tay lên, gõ nhẹ trên mặt bàn: “Bây giờ mình phải quay về nghỉ ngơi rồi, uống đi, thử cà phê của công ty xem, hương vị cũng không tồi, mình giúp cậu nếm qua rồi.”

Kỳ Gia Ngôn nở nụ cười, đúng là tội nghiệp cẩu độc thân.

Vu Húc đi vài bước, quay người lại: “Đừng có cứ rảnh rối là tham gia nhóm fan của vợ cậu, rất dễ bị phát hiện đó.”

Lần trước anh nhìn thấy Kỳ Gia Ngôn dùng tài khoản phụ vào siêu thoại của Mộc Hội Chi điểm danh.

Vu Húc còn chưa nói xong, Kỳ Gia Ngôn liền nhấn thích video của cô, còn bình luận ở dưới: Mộc Hội Chi là giỏi nhất, vợ à, yêu!

Bảy giờ tối, Khương Ngữ cầm chiếc khăn choàng màu kem, nhìn thấy Lộ Thu Thu bước ra xe, liền kêu cô: “Thu Thu.”

Lộ Thu Thu kinh ngạc dùng tay chỉ vào mình.

Khương Ngữ gật đầu: “Thu Thu, em qua đây một chút.”

Lộ Thu Thu nghi ngờ nhìn xung quanh, chầm chậm đi qua đó.

Chuyện cô ta và chị Mộc Mộc không ưa nhau bay tứ tung trên các trang mạng, vả lại quan hệ đúng thật là không ra làm sao, khi cô ta đổ tội cho chị Mộc Mộc cướp bạn trai của cô ta, nhân cơ hội quay phim tát chị Mộc Mộc nhiều bạt tai như vậy, cô cảm thấy Khương Ngữ này không nổi được là có nguyên do.

Tuy rằng Lộ Thu Thu không ưa cô ta, nhưng vẫn phải diễn kịch: “Chị Khương Ngữ, chị gọi em sao.”

“Ừm.” Khương Ngữ nhìn sang căn phòng của Mộc Hội Chi: “Sao Mộc Hội Chi còn chưa ra vậy?”

Lộ Thu Thu nghi hoặc: “Hả?”

“Mọi người không biết sao? Lúc nãy đạo diễn nói trong nhóm chat, kêu mọi người tụ họp tại quán ăn, để diễn viên cùng nhau ăn cơm.”

Lộ Thu Thu mở điện thoại ra, liền nhìn thấy đạo diễn gửi địa chỉ quán ăn vào nhóm.

“Sao mình không nhận được thông báo vậy?”

“Quyết định đột ngột, mọi người không biết là rất bình thường.” Khương Ngữ tháo khăn choàng xuống: “Chị đang chuẩn bị đi, có muốn đi cùng không?”

“Không cần, chị Khương Ngữ mọi người đi trước đi.”

“Ừm.” Khương Ngữ nhìn Lộ Thu Thu quay về phòng, ánh mắt liền thay đổi: “Người đã sắp xếp xong hết chưa?”

“Xong rồi.” Quản lý của Khương Ngữ nhăn mày, nhỏ tiếng dò thám: “Khương Ngữ, làm như vậy, có phải không tốt lắm không?”

Tài nguyên của bộ phim này là do cô tốn không ít công sức mới lấy được, bây giờ đánh giá trong giới của cô không tốt, nếu kể cả bộ phim này cũng thế, thì khó mà đứng lên được.

“Làm cũng làm rồi, không tốt thì em cũng chịu.”

Quản lý của Khương Ngữ còn muốn nói gì đó, bị Khương Ngữ ngắt đoạn: “Chị Ngải, bây giờ em như vậy, có nổi hay không đã không còn ý nghĩa gì với em nữa, em chỉ là không ưa cô ta.” Trong mắt cô đầy nước mắt: “Không đúng, em ghét cô ta.”

Ghét cô ta giữ vững nguyên tắc của mình, bị hãm hại như vậy vẫn giữ được trái tim ban đầu, mặc kệ lời đồn mà quay phim trở lại, từ những vai nhỏ bé từ từ đi đến vai nữ chính.

Mộc Hội Chi và Lộ Thu Thu đến quán cơm Thiên Nhất, trước cửa đã có nhân viên đợi sẵn, đưa họ đến phòng bao ở lầu ba.

Nhân viên mở cửa ra, nói với những người bên trong: “Khương tiểu thư đến rồi.”

Trong phòng bao chỉ có hai người, một là phó đạo diễn, hai là một người đàn ông xa lạ.

Mộc Hội Chi cảm thấy không có điềm lành.

Từ khi cô bước vào tiệm ăn, sợ rằng đã bị chụp rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.