Kết hôn rồi nhưng đây là lần hẹn hò đầu tiên, anh vừa kỳ vọng vừa căng thẳng, muốn hỏi ý kiến của Vu Húc, xem có được hay không.
Đừng thấy Vu Húc độc thân thì xem thường anh, kinh nghiệm yêu đương của anh rất vững vàng, mặc dù mỗi một mối tình đều chào tạm biệt bằng lời chia tay, nhưng không thể phủ nhận, anh là người mà Kỳ Gia Ngôn có thể nghĩ đến đầu tiên, người giỏi nhất.
Vu Húc không trả lời tin nhắn của anh, trực tiếp tại một nhóm chat, thêm anh vào.
Rất rõ ràng, nhóm chat này chỉ có bốn người họ.
Chu Dương có trong nhóm anh không có ý kiến gì, nhưng Chu Vặc Tề cũng ở trong đây có phải là hơi kỳ rồi không?
Chu Vặc Tề là người vừa lọt lòng đã độc thân, lại giúp một người đã kết hôn như anh góp ý kiến sao?
Kỳ Gia Ngôn vừa định cãi lại Vu Húc, liền nhìn thấy anh nhắn tin đến.
Vu Húc chat: “Thêm nhầm rồi.”
Giây tiếp theo, Chu Vặc Tề một câu cũng chưa kịp nói đã bị xoá khỏi nhóm, không thể vào lại lần hai.
Sau một vài phút thì tổ đội đã tập hợp.
Chu Dương: “Giờ này, đi chợ đêm là hay nhất, thời tiết này ăn xiên nướng rồi đi hóng gió đêm, không chỉ có một trải nghiệm mới, mà còn có thể tận dụng không gian nữa.”
Vu Húc liền ngắt lời anh: “Chu Dương, đó là thời cấp ba của cậu nhỉ, hẹn hò ăn khuya, cậu cũng hay thật.” Anh thanh giọng nói: “Bây giờ người trẻ tuổi, hẹn hò thì phải ở nơi lãng mạn, trái tim thiếu nữ của cậu có hiểu không? Công viên Disney? Nhất định sẽ tràn ngập sự trẻ trung.”
Bạn gái cũ cũ cũ của anh thích đi, vì vậy anh luôn luôn có vé năm.
Kỳ Gia Ngôn nhăn mày: “Bây giờ đang ở thành phố C, một thị trấn nhỏ.” Anh kìm nén sự tức giận của mình lại: “Có thể nào đáng tin một chút không?”
“Đúng nhỉ, cậu còn chưa quay về.” Chu Dương đột nhiên nhận ra.
“Mặc kệ Chu Dương đi, não cậu ấy bị hư rồi.” Vu Húc mở miệng nói.
“Não mình hư rồi? Mẹ nó Vu Húc, cái não của cậu cũng bị người ta đá đi rồi đó.”
“Nói lại lần nữa xem.”
“Nói thì nói, dùng sao chúng ta cũng không ở cùng nhau, cậu cũng đâu có xuyên qua từ màn hình điện thoại được.”
“Đợi lát mình sẽ đến trước nhà tìm cậu.”
“Cậu đến đi, mình sẽ không mở cửa.”
“…… Cậu đợi đó.”
Hai người nói đi nói lại, cũng ấu trĩ như nhau.
Kỳ Gia Ngôn ngoáy ngoáy tai, anh cũng đã quen với chuyện này rồi, nếu một ngày Vu Húc và Chu Dương không cãi nhau thì đó mới là đáng sợ.
“Được rồi.” Kỳ Gia Ngôn nghe không lọt tai nữa, nếu anh còn không ngăn lại, họ sẽ cãi đến sáng mai.
“Mình muốn các cậu cho ý kiến, đến bây giờ không có cái nào là thực hiện được.”
Qua một lúc trầm mặc.
Vu Húc đột nhiên đưa ra ý kiến: “Mình biết rồi! Đi khu vui chơi đi, cho dù chỗ cậu không có khu vui chơi thì cũng phải có công viên chứ.”
Kỳ Gia Ngôn nhướng mày, đột nhiên nhớ đến trên con đường này có một công viên nhỏ, trong đó có trà vòng xoay ngựa gỗ, vô cùng tán thành: “Ừm, cậu nói đúng.”
“Chẳng qua Mộc Hội Chi quay phim mệt như vậy, cậu còn đòi đi hẹn hò, cô ấy có đấm cậu không?” Chu Dương nói ra nỗi lo trong lòng mình.
Vu Húc: “Đây là niềm vui giữa vợ chồng với nhau,” Dừng một lúc: “Cậu không hiểu đâu, ế thì đừng có xen vào, dễ bị ăn cơm chó lắm, chẳng qua, nếu thật sự bị đánh chết, mình cũng không có đi hốt xác hộ đâu nhé.”
Chu Dương nghe được một nửa liền phụ hoạ theo: “Mình cũng thế nhé.”
“Được rồi, hai cậu không còn giá trị lợi dụng nữa, tạm biệt.” Kỳ Gia Ngôn nói xong liền cúp máy.
Giá trị tham khảo không có bao nhiêu, anh tự nghĩ còn tốt hơn.
Bởi vì chắc chắn rằng nữ chính trong buổi hẹn này sẽ đến, anh đã liên lạc với Lộ Thu Thu trước, còn kêu Lộ Thu Thu khi đến nơi thì nhắn tin cho anh biết.
Anh đợi cô ở chiếc ghế dài, vừa nhìn liền thấy Mộc Hội Chi, cô mặc một chiếc áo polo có cổ màu xanh nhạt và quần jean, hoà vào trong dòng người vẫn rất bắt mắt.
Vừa hay có người đang bán bóng bay, anh ngồi dậy mua một cái, liền nhìn thấy cô bị một cô bé “đụng chạm”.
Sao đó anh để bóng bay vào tay cô, sợ rằng cô sẽ biến mất khỏi góc nhìn của anh, anh sẽ không tìm được cô.
Anh lưu lại những ý kiến của Vu Húc và Chu Dương về buổi hẹn hò, còn đặc biệt đi tra xem mười chuyện cần làm khi đi hẹn hò, nhưng vì thời gian có hạn nên anh chỉ chọn ra vài chuyện cần hoàn thành trong tối nay.
Chuyện mà hẹn hò nhất định phải có— Ngồi vòng xoay ngựa gỗ.
Vòng xoay từ từ chuyển động, âm nhạc vang lên, Mộc Hội Chi đeo khẩu trang, ôm con ngựa gỗ, gương mặt trông rất bất cần.
Những phụ huynh của mấy đứa trẻ nhìn nhìn hai người, có người còn cầm điện thoại lên, chơi với các bạn nhỏ, cô lớn như vậy rồi, còn chơi vòng xoay ngựa gỗ thật có cảm giác rất muốn độn thổ.
Ngược lại người nào đó không hề cảm thấy ngại, ngược lại còn rất vui.
Kỳ Gia Ngôn cười rất vui vẻ: “Trạm đầu tiên trong việc hẹn hò, vòng xoay ngựa gỗ.” Anh nhìn xung quanh: “Ở đây cái gì cũng nhỏ, đúng là dành cho trẻ con.”
Mộc Hội Chi nói thầm: Chỗ này nhỏ là vì đây là khu vui chơi dành cho trẻ em……
Vòng xoay vừa dừng lại, cô lập tức đi ra, nói thế nào cũng không chơi lần hai.
Kỳ Gia Ngôn đuổi theo cô: “Còn có chỗ thứ hai đó, nhất định em sẽ thích.”
“Em không thích.”
“Ngâm suối nước nóng, mát-xa.”
Mộc Hội Chi dừng bước chân lại, Kỳ Gia Ngôn nhìn bóng lưng của cô mà nở nụ cười: “Ngâm mình, mệt mỏi cả ngày đều sẽ biến mất, cộng thêm xoa bóp nữa, đúng là quá thoải mái rồi.”
Mộc Hội Chi mím môi, vẫn đang do dự.
“Anh đã đặt trước rồi.” Kỳ Gia Ngôn đi đến bên cạnh cô, lắc lắc điện thoại: “Nếu em không muốn đi, anh hủy bỏ là được.”
“Nếu đã đặt rồi thì đi đi.” Mộc Hội Chi nhìn xung quanh: “Đi hướng nào?”
Kỳ Gia Ngôn nở nụ cười, nắm lấy tay cô: “Đi theo anh.”
“Đợi đã, còn đem theo bóng bay sao?” Mộc Hội Chi nâng mắt nhìn quả bóng bay.
Kỳ Gia Ngôn lấy ra, tặng cho cô bé bên cạnh: “Đi thôi.”
Trạm cuối cùng cho buổi hẹn hò hôm nay— Tắm suối nước nóng và mát-xa.
Anh tìm một chỗ rất trống trải, lầu hai của khu biệt thự, còn có bồn tắm lộ thiên, ngày nghỉ đến đây ngâm mình thư giãn là một chuyện rất không tệ.
Kỳ Gia Ngôn đã thay đồ xong, nhìn ly rượu vang ở bên cửa sổ, bên ngoài chính là bồn tắm lộ thiên.
Kỳ Gia Ngôn nghe thấy tiếng động, vừa quay người lại liền thấy Mộc Hội Chi thay đồ xong đang bước ra.
Mộc Hội Chi vừa nhìn đã thấy cổ áo chưa được thắt chặt của anh, xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện, quần áo trên người rất rộng rãi, nếu không thắt chặt eo, cô sẽ cảm thấy giây tiếp theo bộ đồ này sẽ rơi xuống.
“Mặc đồ cho đàng hoàng.”
Kỳ Gia Ngôn cười: “Anh chưa làm gì mà em đã chịu không nổi rồi sao?”
“Kỳ Gia Ngôn!” Gương mặt cô ửng đỏ, tuy chuyện thân mật nhất hai người cũng đã làm rồi, nhưng cô vẫn chưa thích nghi được.
Anh để rượu vang lên bàn, bước đến trước mặt cô: “Xoay người lại.”
“Làm gì?”
“Ở đây thì anh có thể làm gì đâu chứ?” Anh nở nụ cười, đưa dây chun đeo trên cổ tay của mình: “Cột tóc cho em, anh đến quầy lễ tân xin đó.”
“Em tự làm.” Mộc Hội Chi đưa tay ra muốn cầm lấy, anh lại cố ý nâng tay cao lên.
“Anh giúp em.”
Mộc Hội Chi đấu không lại anh, chỉ có thể ngoan ngoãn xoay người lại: “Đừng cột chặt quá.”
“Biết rồi, anh sẽ nhẹ nhàng mà.” Anh đưa tay túm lấy mái tóc của cô, dùng dây chun buộc lại.
Ngón tay của anh vô tình chạm vào cổ cô, làm cho thân thể cô bất giác trở nên căng thẳng.
Anh đến gần, trên người có mùi thơm nhàn nhạt của sữa tắm: “Xong rồi.”
Mộc Hội Chi ừm nhẹ một tiếng, vừa đi thẳng về phía trước liền bị anh kéo lại, trực tiếp sà vào lòng người trước mặt.
“Bồn ngâm ở phía sau, em đi về phía trước là sẽ ra ngoài đó.”
“Em…… Em biết.” Cô bị anh ghì vào lồng ngực, không thoát ra được: “Anh buông ra, em muốn đi ngâm suối nước nóng.”
“Anh có xịt nước hoa đó, em có ngửi thấy không?”
Anh không nói cô cũng không để ý, cô còn tưởng đó là mùi hương của chỗ này.
“Em ngửi xem.” Anh lại cúi người xuống: “Anh xịt ngay chỗ này ở cổ đó.”
Cô đẩy cái đầu đang hướng về mình của anh ra: “Kỳ Gia Ngôn, anh cố ý.”
“Ai kêu em không thèm yêu thương anh, anh chỉ nghĩ được cách này thôi.” Kỳ Gia Ngôn buông cô ra, đến gần hơn, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào môi cô: “Hôn một cái nhé.”
“Em muốn đi ngâm suối nước nóng.” Mộc Hội Chi chuyển chủ đề khác.
Kỳ Gia Ngôn cố ý chặn trước mặt cô, nhõng nhẽo nói: “Hôn đi mà.”
“Kỳ Gia Ngôn, anh bình thường chút đi.” Cô làm sao chịu được sự nhõng nhẽo của anh, đúng thật là phá vỡ hình tượng của mình trong lòng cô từng lần một.
“Vậy em hôn anh đi, hôn mạnh vào.”
Mộc Hội Chi chạm nhẹ vào môi anh: “Hôn mạnh.”
Kỳ Gia Ngôn cười tươi lộ ra má lúm đồng tiền, nâng tay sờ vào môi, nụ hôn này, thật ngọt.
Anh và cô quen biết nhau rất sớm, nhưng một nửa thời gian đều là bỏ lỡ, chuyện hai người cần phải làm đúng là quá nhiều rồi, từ từ sẽ làm cho hết.
*
Tờ mờ sáng, Bách Nguyên nhón chân bước vào.
Sợ sẽ làm Từ Trạm Lâm tỉnh giấc, đến cả một ngọn đèn cô còn không dám mở.
Mượn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, Bách Nguyên lấy thuốc lá và bật lửa trong túi áo của Từ Trạm Lâm ra, nhẹ nhàng bước đến bên cửa sổ.
Cô mở cửa sổ ra, đánh lửa đốt cháy một điếu thuốc, ánh sáng yếu ớt lọt vào tầm mắt của cô.
Cô hít nhẹ một hơi, không nhịn được mà ho ra tiếng.
Nghe thấy tiếng động Từ Trạm Lâm liền tỉnh dậy, mở đèn ngủ lên, nhìn thấy Bách Nguyên đang đứng bên cửa sổ, thân thể nhỏ bé cuộn thành một khối.
Bách Nguyên lại ho một tiếng: “Làm anh tỉnh giấc rồi.”
Từ Trạm Lâm đứng dậy, mặc áo sơ mi vào, tùy tiện thắt vài cái nút áo, làm cho ánh mắt của Bách Nguyên không thể rời khỏi cơ ngực đang ẩn hiện của anh.
“Cũng đâu phải chưa nhìn qua.” Từ Trạm Lâm đùa giỡn, đi đến trước mặt cô rồi tự tay lấy điếu thuốc trong tay cô ra: “Hút thuốc không tốt, đừng hút nữa.”
“Chỉ là muốn thử thôi.” Nếu hút thuốc không tốt, sao cô cứ thấy anh hút mãi thế?
“Em tưởng là kẹo sao? Còn muốn thử.” Anh dập tắt điếu thuốc, chắc chắn không còn đốm lửa mới cho vào thùng rác.
“Muốn thử xem hút thuốc có vị gì.”
“Cái này có gì hay mà thử, sau này anh không hút nữa.” Anh bỏ hộp thuốc vào thùng rác: “Anh sẽ cai thuốc.”
“Vì em?”
“Ừm.” Từ Trạm Lâm xoa cằm cô: “Vì em.”
“Ừm, hút thuốc rất có hại, cai là tốt nhất.” Bách Nguyên đặt ngón tay lên lồng ngực anh: “Vừa hay cai thuốc, chuẩn bị có thai thôi.”
Từ Trạm Lâm nắm chặt bàn tay không an phận của cô, yết hầu chuyển động nói: “Bách Nguyên.”
“Chúng ta cũng kết hôn nhiều năm vậy rồi, đã đến lúc có một đứa con rồi.” Bách Nguyên nhìn anh: “Không phải anh rất thích con nít sao?”
“Thích, chỉ là quá gấp rồi, chúng ta……”
“Gấp chỗ nào? Chúng ta kết hôn bao nhiêu năm rồi?” Bách Nguyên nhìn chằm chằm vào anh: “Từ Trạm Lâm, không phải anh hối hận rồi chứ?”
“Mãi mãi cũng không.” Anh sờ mặt cô, hơi dừng lại: “Anh nên sớm cảm nhận rõ ràng tình cảm trong trái tim mình.”
“Bây giờ cũng không muộn.” Bách Nguyên đến gần, chạm mũi vào đầu mũi của anh.
Từ Trạm Lâm ôm chặt eo cô, muốn hôn xuống, Bách Nguyên đột nhiên tránh né: “Chờ chút.”
“Hửm?”
“Anh còn nói chuyện ly hôn không?” Cô đột nhiên nhớ ra, liền hỏi.
Từ Trạm Lâm cười nhẹ: “Đã như vậy rồi, sao anh dám nhắc đến nữa chứ?”
“Nếu anh còn dám nhắc đến……” Bách Nguyên còn chưa nói xong, nụ hôn của anh đã giáng xuống, vừa nhẹ vừa ấm áp, khiến cô phải sa vào.