Ngứa Ngáy

Chương 7: Dùng cả đời này của anh để bù đắp cho em



Translator: Yao

Beta: Jen

Mộc Hội Chi vừa ra khỏi thang máy, đã thấy Kỳ Gia Ngôn ngồi trước cửa nhà.

“Kỳ Gia Ngôn, anh không đi vào, ngồi ở trước cửa làm gì?”

Kỳ Gia Ngôn thuận thế ôm chặt cổ của Mộc Hội Chi, ép đến nỗi cô không đứng lên được.

Anh không biết cân nặng của mình sao? Mộc Hội Chi đánh vai anh: “Anh nặng quá, bỏ tay ra.”

“Vợ à.” Cằm của anh cà nhẹ trên cổ cô: “Em ôm anh đi, như vậy thì anh sẽ có sức.”

“Kỳ Gia Ngôn, anh uống say thì uống say đi, sao còn nhõng nhẽo nữa vậy.” Mộc Hội Chi cũng không đẩy tay anh ra được: “Có phải bọn Chu Dương chuốc say anh rồi không?”

Đợi lát nữa cô sẽ nhắn tin mắng họ một trận.

“Bọn họ sao có thể chuốc say anh.”

Anh còn có thể tự hào như vậy.

“Em ôm anh đi.”

“Anh uống lộn thuốc rồi.” Mộc Hội Chi không giữ anh nổi, nếu cô không ôm anh, sợ rằng phải ở ngoài đây hơn nửa tiếng đồng hồ nữa.

Mộc Hội Chi thuận thế ôm chặt eo anh: “Như vậy có được chưa?”

Anh nở nụ cười, ôm chặt cô hơn: “Xin lỗi.”

“Anh nổi điên gì thế?” Cô hơi mím môi lại: “Sao lại nói xin lỗi?”

“Xin lỗi, lúc trước anh đúng là một tên khốn.”

Tay cô nhẹ nhàng chạm vào lưng anh: “Ức hiếp cũng đã ức hiếp qua rồi, bây giờ xin lỗi thì có ích gì.” Dừng một lúc: “Nhưng sau đó anh đã bảo vệ em rồi.”

“Anh muốn bù đắp cho em.” Kỳ Gia Ngôn giống như một con mèo dính người, cạ cạ đầu vào cổ cô: “Dùng cả đời này để bù đắp cho em.”

“Anh đứng dậy trước đi.”

“Em đừng ghét bỏ anh có được không?”

Mộc Hội Chi hơi nhếch môi: “Em sẽ không kết hôn với người mà mình ghét.” Sau khi nói xong, Mộc Hội Chi ho nhẹ một tiếng, bây giờ không phải lúc nói những chuyện này: “Anh đứng lên trước đi, Kỳ Gia Ngôn, anh nặng bao nhiêu anh không biết sao hả.”

“Anh 67.5 ký.”

“Anh nặng hơn em 20 ký đó.”

“Anh cao 1m86, anh cao hơn em 22cm đó.”

“Em không mang giày cũng được 1m65.5 đó.”

“Ồ, cao lên rồi nè.” Kỳ Gia Ngôn nở nụ cười: “Anh không tin, anh phải so xem sao.” Nói xong liền đứng lên, dùng tay so bì.

“Đúng là cao lên rồi!”

Mộc Hội Chi bịt miệng anh lại: “Nhỏ tiếng chút, nếu bị hàng xóm nghe thấy thì sẽ đi tố cáo đó.”

“Ồ, chiều cao này của anh vốn không xem là nặng, body của anh đẹp lắm, chân dài eo hẹp vai rộng, em cũng xem qua rồi……”

“Im miệng.” Nếu cứ để anh nói tiếp, thì sẽ không nghe lọt tai được nữa.

Khó khăn lắm mới dỗ dành được anh đi vào nhà, nhưng chưa đi được mấy bước, anh liền nằm lên sofa, kéo theo cô ngã xuống.

Đầu cô mạnh mẽ đập vào ngực anh, đau đến nỗi khiến anh hừ một tiếng. 

“Đau không?” Mộc Hội Chi ngẩng đầu, nhìn đôi lông mày đang nhăn nhó của anh.

“Không đau.” Kỳ Gia Ngôn cứng miệng: “Dạo gần đây anh đang tập thể hình đó.”

Mộc Hội Chi đưa tay ra, xoa nhẹ trước ngực anh: “Mau đứng lên đi tắm đi, người toàn mùi rượu, hôi chết đi được.”

Kỳ Gia Ngôn giả đau, hừ nhẹ một tiếng: “Em kéo anh lên đi.” Nói xong, đưa hai tay ra.

“Kỳ Gia Ngôn, anh cố ý đúng không.” Cô mới không thèm kéo anh đứng dậy, khi cô chuẩn bị đánh tay anh, anh giống như cái máy dò vậy, chuẩn xác mà nắm chặt tay cô, kéo vào lòng ngực của mình.

Mộc Hội Chi giãy giụa muốn đứng lên.

“Đừng động.” Kỳ Gia Ngôn nhẹ nhàng ôm chặt cô: “Anh chỉ ôm một lát, nếu em còn động đậy, anh sẽ có phản ứng đó.”

“Đừng giở trò lưu manh.” Nhưng Mộc Hội Chi không dám động.

Kỳ Gia Ngôn hôn nhẹ lên tóc cô: “Nước tạo hình tóc hôm nay thơm quá.”

“Em sắp bị mùi rượu của anh làm cho hôi rình rồi.” Mộc Hội Chi giãy giụa trong vòng tay của anh muốn đứng lên, chỉnh lại mái tóc có chút lộn xộn: “Mau đi tắm đi.”

“Tuân lệnh, bà xã.”

“Đừng có mà điên khùng.” Mộc Hội Chi đứng lên, ánh mắt chạm vào cổ áo đang mở rộng của anh, nghe thấy tiếng cười, cô mới quay đầu lại.

“Mặc lại quần áo cho đàng hoàng, đi tắm.” Mộc Hội Chi cạn lời vô đối. 

Kỳ Gia Ngôn đứng dậy, nhìn cô cười ngây ngốc: “Vậy rốt cuộc là anh mặc đồ đi tắm hay là cởi đồ đi tắm.”

“Tùy anh.” Mộc Hội Chi ném câu này lại, quay về phòng.

Sau khi Kỳ Gia Ngôn tắm xong phát hiện cô đang xem kịch bản.

Anh đi qua, thuận thế ngồi bên cạnh cô: “Đang xem kịch bản mới trong bộ phim đóng với Vưu Sơn Hàm?”

Mộc Hội Chi quay đầu: “Anh biết Vưu Sơn Hàm?”

“Ừm, anh là ông chủ của C.Van đó, phải hiểu về nghệ sĩ một chút, như vậy mới có thể chuẩn xác nắm rõ thị trường, thêm nhiều diễn viên mới vào thị trường, để cho nhiều người hiểu về họ và yêu thích hơn.”

“Ồ.” Mộc Hội Chi hơi nhướng mày, kéo dài âm thanh, xem phản ứng của anh.

“Em không tin?”

Mộc Hội Chi khẽ lắc đầu.

Kỳ Gia Ngôn hai tay đặt trên vai cô, đè cô xuống, giả vờ như muốn hôn xuống: “Sao em lại kết hôn với anh?” Lúc nãy anh không hề nghe thấy gì cả.

“Trời tối thui mà nổi điên cái gì.”

“Em không ghét anh.” Anh vô cùng nghiêm túc.

Cô nâng mắt, nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của anh: “Lúc nãy anh không say.”

Anh lắc đầu: “Lúc nãy anh đúng thật có chút say.” Nói xong, anh nhìn cô vài giây, từ từ đến gần, khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, anh dừng lại.

Tim của Mộc Hội Chi đập vô cùng nhanh, cô đã nhắm mắt lại rồi, chuẩn bị đón nhận nụ hôn của anh, anh lại dừng lại.

Anh nhìn đôi mắt đang nắm chặt của cô, đưa tay rờ chóp mũi cô, tay hơi lướt trên người cô.

Yết hầu anh khẽ động, nuốt nướng miếng, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Mộc Hội Chi từ từ ngồi dậy, đã nghe thấy tiếng nước chảy phát ra từ nhà vệ sinh, cô đương nhiên biết anh đang làm gì, nhưng cô cố ý hỏi: “Không phải anh vừa tắm lúc nãy sao?”

Bên trong không có động tĩnh.

Tâm tình của Mộc Hội Chi không tồi, không chọc anh nữa, cô đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm, lật kịch bản ra, chăm chú đọc.

Lần thứ hai hợp tác của cô và Vưu Sơn Hàm, fan hâm mộ đều rất trông chờ, cô nhất định sẽ diễn cho tốt, không phụ niềm tin của họ.

Cô xem rất chăm chú, không hề nghe thấy tiếng bước chân của Kỳ Gia Ngôn, cho đến khi anh bước đến phía sau cô, trên tóc nhỏ xuống vài giọt nước rơi xuống kịch bản, cô mới phản ứng lại.

“Sao anh đi không có tiếng động vậy.”

“Không phải em cứ mãi nói anh là mèo sao, bước đi của mèo làm gì có tiếng.”

“Kỳ Gia Ngôn.”

Anh nhìn kịch bản: “Quan hệ của vợ lẽ không hoà hợp?”

Mộc Hội Chi che kịch bản lại: “Không thể tiết lộ tình tiết phim.”

“Người nhà cũng không thể biết.” Anh đứng thẳng người: “Vậy anh không xem kịch bản, diễn với em như thế nào?”

“Diễn?”

“Ừm, Thu Thu nhắn cho anh, nói cô ấy xin nghỉ, phiền anh…” Kỳ Gia Ngôn chỉ mình nói: “Diễn cùng em.”

“Thu Thu miệng rộng này.” Mộc Hội Chi ôm kịch bản trong lòng.

“Em đi đâu?”

“Em đến thư phòng.” Mộc Hội Chi quay người: “Em có thể một mình diễn nhiều vai, không cần đến anh.”

Cảnh hôn trong bộ này kích thích hơn bộ trước nhiều, cô không muốn anh nhìn thấy.

Kỳ Gia Ngôn xoay điện thoại: “Làm sao đây, Thu Thu còn gửi cho anh một phần kịch bản.” Anh nhìn cánh cửa bị đóng lại mà nở nụ cười

 *

Từ gia.

Bách Nguyên vừa từ bên ngoài về, liền nhìn thấy Từ Sáng Thao ngồi trên sofa, đeo một chiếc kính lão, lật vài tờ giấy báo.

“Ba, sao ba còn chưa ngủ?”

Tử Sáng Thao nâng mắt: “Giờ mới về sao.”

“Ừm, công ty dạo gần đây có việc……”

“Con là con dâu trưởng của Từ Gia, không cần cực khổ như vậy, chỉ cần quản tốt Từ gia và chuyện của Trạm Lâm là được rồi.” Từ Sáng Thao tháo kính xuống, ông đối với cô con dâu này rất hài lòng, với cả hai người kết hôn cũng lâu như vậy, khi nào ông mới được bế cháu đây.

“Ba, con biết con là dâu trưởng của nhà họ Từ, nhưng con không thể chỉ xoay quanh nhà họ Từ và Trạm Lâm, thương hiệu mỹ phẩm là ước mơ của con, cho nên con nhất định phải làm tốt nó.”

“Ba không phải không cho con làm thương hiệu mỹ phẩm, ba chỉ muốn con để ý đến Trạm Lâm hơn, nó ở bên ngoài bôn ba làm ăn, không tránh được tửu sắc, con phải giữ chặt nó”

“Con hiểu ý của ba rồi.” Bách Nguyên nắm chặt túi xách: “Ba, con lên trên trước đây, ba nghỉ ngơi sớm chút.”

“Ừm.” Từ Sáng Thao dừng một lúc, gọi Bách Nguyên lại: “Đúng rồi, cuối tuần này, hỏi thử Hội Chi và thằng tiểu tử thối đó xem có rảnh không, về đây ăn cơm, lần trước nói muốn chúc mừng cho Hội Chi, ba nhất thời có việc không đến được.”

Bách Nguyên gật đầu: “Được.”

Bách Nguyên lên trên, đi ngang qua thư phòng, theo thói quen dừng bước chân lại.

Mỗi lần anh quay về từ công ty đều ở thư phòng làm việc, có lúc làm đến khuya, đi đến thư phòng vẫn còn thấy sáng đèn.

“Trạm Lâm về phòng rồi.” Dì Hồng bước qua.

Dì Hồng là người cũ của Từ gia rồi, từ khi Từ Trạm Lâm ra đời, dì ấy đã làm bảo mẫu ở đây.

“Ừm.” Bách Nguyên chào hỏi với dì Hồng, liền quay về phòng.

Trong phòng chưa tắt đèn, có chiếc đèn nhỏ trên bàn cạnh giường được bật sáng.

Bách Nguyên nhẹ nhàng bước vào, lấy văn kiện anh ôm trong lòng ra, động tác rất nhẹ, sợ làm ảnh tỉnh dậy.

Anh hơi nhăn mày, mở mắt ra: “Về rồi sao?”

“Em làm anh thức giấc rồi sao?”

Anh lắc đầu, ngồi dậy: “Không có.” Anh không ngủ sâu.

“Chuyện của công ty đã giải quyết xong chưa?”

“Ừm, đang trong giai đoạn điều chỉnh.” Bách Nguyên để túi lên bàn, tháo bông tai xuống: “Ba nói kêu Hội Chi và Gia Ngôn cuối tuần này về ăn cơm.”

Đuôi mắt của Từ Trạm Lâm hơi nhíu lại, ừm nhẹ một tiếng.

“Em biết anh đang lo lắng cái gì.” Bách Nguyên xoay người: “Nút thắt giữa ba và Gia Ngôn vẫn chưa giải quyết được, anh sợ họ không vui vẻ với nhau.”

“Tính khí của ba và Gia Ngôn giống nhau, hai người ở trong lòng thật ra đều rất quan tâm đối phương, nhưng không nói.” Từ Trạm Lâm đi đến bên cửa sổ, móc ra một hộp thuốc, nghĩ một lúc, lại dẹp đi.

“Bách Nguyên.” Anh nhìn bóng lưng của cô.

“Hửm?”

“Chúng ta, ly hôn đi.”

Động tác trên tay của Bách Nguyên hơi dừng lại: “Được.” Âm thanh hơi khàn: “Nhưng phải để em giải quyết xong việc ở công ty đã.”

“Được, anh đợi em. Khi nào em xử lý xong, cứ nói với anh, anh sẽ phối hợp với em về mặt thời gian.”

“Được.” Bách Nguyên cắn chặt môi.

Anh không nhắc việc ly hôn, cô cũng xém quên mất, hai người là khế ước hôn nhân.

Họ đã hẹn sẵn, khi thời cơ đến, sẽ ly hôn.

Ba giờ bốn mươi ba phút sáng, Wechat của Mộc Hội Chi kêu không ngừng.

Cô rờ rờ lên chiếc đèn, mở ra, đã là thấy tiếng hừ hừ bên cạnh.

Cô bị doạ một phen, xém chút thì quên mất Kỳ Gia Ngôn đang nằm bên cạnh mình, cô nhanh chóng tắt đèn đi, chạy trong bóng tối chạy ra phòng khách.

Mở điện thoại lên, là mười mấy tin nhắn thoại, đều là do Bách Nguyên gửi đến.

[Hội Chi, mau ra ngoài chơi, ở đây vui lắm, rất nhiều người.]

[Hội Chi, em ở đâu, em là người bạn duy nhất mà chị có thể tìm rồi, bây giờ sao chị lại có chút đau đầu nhỉ.]

[Quán bar này đúng là không tồi, rượu cũng rất ngon, trai đẹp cũng nhiều, chị phải bộc lộ bản tính!]

Mộc Hội Chi nhướng máy, mau chóng gọi lại sang đó.

Đầu dây bên kia đã nhấc máy, nghe thấy tiếng nhạc xập xình truyền đến, Mộc Hội Chi liền né điện thoại ra xa.

“Hội Chi! Em dâu!” Bách Nguyên có chút say rồi.

“Chị ở quán bar sao? Giờ này?” Đây không giống với cô, mỗi tối cô đều về nhà đúng giờ, trừ phi tăng ca mới về trễ.

“Chị ra ngoài chơi đó!”

“Cái gì?” Âm nhạc bên kia quá lớn, cô nghe không rõ: “Chị ở quán bar nào? Em đến tìm chị.”

“Hả?” Bách Nguyên nói lớn: “Chị không nghe thấy.”

“Em nói, chị ở quán bar nào? Hay là, quán bar LG lần trước?” Mộc Hội Chi cắn ngón tay: “Chị ở đó đừng đi đâu, em lập tức qua đó.”

Mộc Hội Chi vừa ngắt điện thoại, thì ánh đèn trong phòng khách cũng sáng lên, doạ cho cô bất động.

Kỳ Gia Ngôn đứng ở chỗ công tắc, ánh mắt buồn ngủ: “Chị dâu ở quán bar?”

“Bây giờ không giải thích kịp nữa, em sẽ đi tìm chị ấy ngay bây giờ.”

“Đợi đã, lúc nãy em nói lần trước? Hai người đi cùng nhau đi quan bar?” Anh đột nhiên tỉnh táo, còn bắt được trọng điểm.

“Không được sao?”

“Em không biết mấy thằng đàn ông trong quán bar đều rất háo sắc sao.”

“Em không biết.” Mộc Hội Chi vừa nói vừa thay đồ: “Nếu anh đi với em, thì mau thay đồ.”

Kỳ Gia Ngôn rờ rờ sau cổ.

“Đúng rồi, đừng gọi cho anh rể.” Trong phòng truyền đến âm thanh của Mộc Hội Chi 

Kỳ Gia Ngôn nắm chặt điện thoại, trễ rồi, anh đã nhắn cho Từ Trạm Lâm rồi.

Tác giả muốn nói:

Cuộc phỏng vấn đang trong lúc nghỉ trưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.