Ngay tại thời điểm Lục Phỉ Nhiên nhanh tay chạm tới Thiệu Thành, Thiệu Thành thuận thế xuất chưởng đẩy ra.
Lục Phỉ Nhiên sửng sốt, mấp máy khóe miệng, trừng Thiệu Thành, nhanh chóng lần thứ hai phiên chưởng.
Chân Thiệu Thành linh hoạt xoay nửa bước, một cú va chạm, Lục Phỉ Nhiên cảm thấy khí lực trên người mình đều rút hết, sau đó đàn hồi trên người mình, khiến cậu lảo đảo lui lại mấy bước, thiếu chút nữa té ngã, khó khăn mới có thể đứng vững.
Bọn họ giao thủ bất quá chỉ trong mấy cái nháy mắt.
Lục Phỉ Nhiên vịn bồn rửa tay ổn định thân hình, cậu ngẩng đầu, nhìn đến Thiệu Thành vẫn như ngọn núi sừng sững chắn giữa cửa. Mặt Thiệu Thành bị một tầng bóng bao trùm, khiến cho người ta không thấy rõ biểu tình, chỉ tản ra khí tức lạnh như băng, giống như cự tuyệt người ra xa ngàn dặm.
Mắt Lục Phủ Nhiên đỏ lên: "... Còn nói không phải anh!"
Thiệu Thành có thể làm thế nào? Chỉ có thể giả ngu thôi!
Thiệu Thành trầm giọng nói: "Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì. Cậu là nhân viên lão Lôi dẫn theo nhỉ, cậu biết tôi là ai không? Tôi cũng không muốn so đo với người trẻ tuổi, nhưng vừa mới bước xã hội, vẫn nên hiểu một chút quy củ mới tốt."
Lục Phỉ Nhiên tức đến đỏ mắt, hít một hơi thật sâu, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào. Mặc kệ thế nào, bạn không có cách nào đánh thức một người chỉ giả vờ ngủ được*.
*Trong câu: Bạn không có cách nào đánh thức một người chỉ giả vờ ngủ, cũng như không có cách nào làm cảm động một người không hề yêu bạn.
Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn anh thờ ơ bỏ đi.
Thiệu Thành trở lại ghế lô. Qua một lúc, Lục Phỉ Nhiên mới trở về, cậu đứng ở ngoài nghe âm thanh của Thiệu Thành cách một tấm cửa thì chợt dừng chân, không muốn đi vào.
*包厢: bao sương, ghế lô: là một gian tách biệt trong nhà hàng, khách sạn, quán buffet, kịch trường... để ăn chơi, giải trí.
Lúc này cửa đột nhiên mở ra, Phương Úy Nhiên từ phía chính diện đâm vào cậu.. Cả hai đều giật mình. Phương Úy Nhiên nhanh chóng phát hiện hốc mắt Lục Phỉ Nhiên ươn ướt, đỏ hoe, mặt cũng hơi đỏ, nhịn không được quan tâm: "Tiểu Lục, nhìn cậu không khỏe cho lắm. Cậu... Cậu uống rượu à? Tôi có mang thuốc giải rượu. Không uống được cứ nói thẳng, không cần miễn cưỡng bản thân. Nói với họ cậu mẫn cảm với rượu là được rồi."
Lục Phỉ Nhiên lắc đầu, giọng nói khàn khàn, "Không phải... Không có gì... Cám ơn giám đốc Phương."
Cậu hít sâu, lách qua người Phương Úy Nhiên, giống như một cái bóng yên lặng đi vào phòng, ngồi xuống chỗ cũ, không nói một lời.
Tổ trưởng nhìn Lục Phỉ Nhiên có điểm kỳ quái, sao lại thành bộ dáng âm u đầy tử khí thế này? Ông ta cảm thấy nếu để Lục Phỉ Nhiên mở miệng, mọi người trên bàn nhất định sẽ mất hứng. Nghĩ như vậy, ông cũng mặc kệ cậu.
Thiệu Thành vẫn khắc chế bản thân, cố ý không nhìn Lục Phỉ Nhiên một cái, thẳng đến khi sắp chấm dứt.
Thôi bôi hoán trản (kính qua kính lại) đến tám giờ rưỡi, Thiệu Thành cảm thấy có thể giải tán rồi. Nhiêu Tinh Châu bị rượu lên tới não, say khướt lại còn hay đùa: "Lão Thiệu, đi chơi không? Đã lâu cậu không thả lỏng rồi, Tiểu Lệ chắc nhớ cậu lắm."
Thiệu Thành đương nhiên biết người này có ý gì. Anh đã bao nhiêu năm không đi, Tiểu Lệ là ai? Nhớ cái đầu mi! Lúc anh định mở miệng cự tuyệt, khóe mắt chợt liếc nhìn Lục Phỉ Nhiên một cái rất sâu, cậu dường như còn thất vọng ẩn nhẫn nhìn mình.
Ánh mắt này như một mũi nhọn đâm vào lòng Thiệu Thành, nhưng lời anh nói đến bên miệng lại quẹo đi, cười cợt: "Đi chứ."
Mấy nam nhân trên bàn hiểu ý cười rộ lên, "Hiếm thấy nha, Thiệu tổng hay Nhiêu tổng mời khách? Chúng ta có thể "thơm lây" không? Mọi người đi chung đi."
Mấy năm nay Nhiêu Tinh Châu hay trêu Thiệu Thành là hòa thượng, lúc này tùy tiện nói thế mà lại đồng ý, thoáng ngạc nhiên, càng trở nên đắc ý vênh váo. "Ha ha ha, được được, tất cả cùng nhau đi!"
Hắn nhìn mọi người trên bàn, thấy Lục Phỉ Nhiên, nghĩ thầm nãy giờ cậu ta im lặng như bọn con gái, bỗng nhiên nhịn không được miệng tiện muốn khi dễ. "Ê, Lão Lôi, tiểu đệ tử này của ông thật có phúc, vừa nhìn liền biết vẫn còn non, nhờ Thiệu đại chọn cho chỗ tốt đi"
Thiệu Thành vốn đang ngụy trang thành kẻ phong lưu, ý cười trên khóe miệng nháy mắt đơ lại, thiếu chút nữa nhịn không được nhảy dựng lên bóp chết tên ngốc này. Sao miệng lưỡi tên này chả bao giờ biết tốt xấu? Cái gì cũng dám nói!
Những chỗ đó Lục Phỉ Nhiên có thể đi sao? Sao có thể mang em ấy theo chứ?!
Thiệu Thành cực kỳ tức giận, anh cười lạnh hai tiếng, đứng dậy, xách áo Nhiêu Tinh Châu lên. "Cậu say đến hỏng đầu rồi, thứ đó còn cương được sao, về nhà uống chén sữa rồi lên giường, ngủ đi."
"Tớ, tớ không có say!" Nhiêu Tinh Châu líu lưỡi nói.
Thiệu Thành xốc hắn dậy, "Sâu rượu này sỉn rồi, tôi đưa cậu ấy về. Mọi người cũng nên giải tán đi!"
Từ đầu tới cuối, anh không nói với Lục Phỉ Nhiên câu nào nữa.
Nhiêu Tinh Châu bị nhét vào sau xe, Thiệu Thành ngồi ở ghế phó lái, nói với tài xế, "Chở tên này về trước đi."
Thiệu Thành nhìn ánh đèn phía trước leo lắt ẩn sâu trong bóng đêm đến xuất thần. Anh đang nghĩ xem Lục Phỉ Nhiên có tâm trạng gì, chắc thất vọng về mình lắm. Như thế là tốt nhất, nên cách xa nhau một chút.
Như anh suy nghĩ, mấy ngày sau anh cũng không gặp Lục Phỉ Nhiên, cậu không có nửa điểm động tĩnh, Weibo cũng không cập nhật.
Cũng phải thôi, Lục Phỉ Nhiên tâm cao khí ngạo, bị đối xử như thế làm có thể tiếp tục truy vấn chứ.
Thư ký gõ cửa phòng Thiệu Thành.
Thiệu Thành đang phê văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên, "Vào đi, có chuyện gì?"
Thư ký nói: "Có người tặng hoa cho ngài, có mang lên đây không ạ?"
Thiệu Thành nghi hoặc nhíu mày, "Biết ai làm không?"
Thư ký nói: "Nặc danh, nhưng có kèm theo một tấm card."
Thiệu Thành: "Mang lên đi."
Một lẵng hoa thắt ruy băng được mang vào, bên trong là đóa mẫu đơn to, trắng như tuyết. Thật sự là cùng một loại phật đầu thanh trồng ở văn phòng anh.
Thiệu Thành sửng sốt, cái lẵng hoa kia là anh làm năm đó.
Tâm tình Thiệu Thành phức tạp, cả hai đời của anh không biết tặng người ta bao nhiêu hoa, nhất là tặng Lục Phỉ Nhiên. Trước kia anh muốn làm cho người mình yêu vui vẻ, đặc biệt xây nhà kính trong suốt, trồng đầy hoa. Nhưng đây là lần đầu tiên anh nhận được hoa của người khác. Anh đỡ trán bật cười, nhìn đóa hoa còn vương sương sớm giống như thấy được tiểu thiếu niên quật cường đáng yêu, dường như không cam lòng hỏi anh: "Anh còn nói không biết em không? Còn muốn tiếp tục giả bộ nữa không?"
Thư ký thấy vẻ mặt ôn nhu của anh cứ như thấy quỷ, trong lòng suy đoán xem chủ nhân của lẵng hoa này là thần thánh phương nào, mặc kệ là ai, tuyệt đối cùng Thiệu tổng quan hệ không mỏng. Cô đang suy nghĩ xem đặt hoa chỗ nào thì tốt, Thiệu Thành lại mở miệng:
"...Vứt đi."
Thư kí ngạc nhiên, chần chờ mà a một tiếng. Thiệu tổng, nhìn vẻ mặt cửa ngài thế nào cũng không giống muốn vứt nha!
"Tôi nói vứt đi." Thiệu Thành nhắm chặt mắt, như là cứ thế thì sẽ phất đi sự quyến luyến sâu thẳm trong lòng, lạnh lùng nói: "Đùa gì vậy chứ? Sau này đừng có tùy ý nhận đồ của người khác!"
...
Lục Phỉ Nhiên ở căng tin nghe thấy hai nữ đồng nghiệp bàn sau bàn tán. "Nghe gì chưa? Có người tặng hoa cho Thiệu tổng, thư ký Bạch mang lên còn bị mắng một trận."
"Thật hả? Sao cô biết?"
"Thư kí Bạch trở về than oán! "
"Hoa kia thì sao?"
"Ném! Cô nói xem là ai tặng? Cũng không biết tự lượng sức mình, hơn nữa tại sao lại nghĩ tới tặng hoa cho đàn ông, không thích hợp tí nào. Theo đuổi đàn ông cũng có thể tặng hoa à?"
Lục Phỉ Nhiên siết chặt đũa trong tay, cổ họng như vướng cái gì, nuốt không trôi, phun không ra.
Chậu hoa kia cậu mang từ nhà tới, cứ như vậy bị người kia ném đi.
Mấy ngày này cậu trở về suy nghĩ rất nhiều, vô luận nghĩ như thế nào, Thiệu Thành cũng chính là Lưu Thành. Vài năm nay cậu lăn qua lộn lại nhìn tấm ảnh kia, bộ dáng Lưu Thành đã sớm khắc vào trong đầu, sao có thể nhận sai được chứ? Huống chi ngày đó trong toilet, thời điểm đi sượt qua, cậu thấy sau tai Thiệu Thành có hai nốt ruồi nhỏ giống Thiệu Thành y như đúc.
Lục Phỉ Nhiên biết gia thế của Thiệu Thành và mình khác nhau một trời một vực, cái suy nghĩ vĩnh viễn bên nhau của thời niên thiếu ngây thơ không có khả năng thực hiện. Cậu hiện tại cũng không phải đứa trẻ, không còn giống con thiêu thân lao đầu vào lửa tình năm đó nữa, trái tim đã từng rất nóng bỏng bị nguội lạnh theo năm tháng, hiện tại chỉ chừa một chút lửa tàn.
Có khi cậu cảm thấy nó đã bị dập tắt lạnh ngắt như băng, có khi lại không kịp đề phòng cháy lên ở đầu quả tim, trằn trọc khó ngủ, vừa tê vừa đau, tùy thời có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.
Lục Phỉ Nhiên vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra: Rõ ràng mình chưa nói cái gì... Chỉ thừa nhận quen biết mình thôi cũng không được sao? Chẳng lẽ anh ấy lo lắng mình cùng một dạng với mẹ kế ham tiền của anh ấy sao? Mình chỉ là... Chỉ là muốn biết năm đó anh ấy vì sao không từ mà biệt thôi. Năm đó thật sự vì tránh né tình cảm của mình nên mới bỏ đi sao?
"Sao vậy? Không có khẩu vị à?"
Lục Phỉ Nhiên nghe được một thanh âm ôn nhu, ngẩng đầu nhìn thấy Phương Úy Nhiên, đợi bình ổn nhịp tim mới chào hỏi: "Giám đốc Phương."
Anh ta ngồi xuống đối diện cậu, "Sắc mặt cậu không tốt lắm, bệnh hả?"
Lục Phỉ Nhiên lắc đầu, "Cũng không có gì, tối hôm qua ngủ không ngon mà thôi." Cậu thấy Phương Úy Nhiên nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng thăm dò, cảm thấy không được tự nhiên, nhưng lúc này tâm phiền ý loạn không rảnh nghĩ nhiều, rũ mắt, không nhìn tới anh ta.
Phương Úy Nhiên xem đây như là thẹn thùng, hỏi dò: "Tổ trưởng của cậu nói cậu thích ứng rất tốt, nghe nói có cô gái trong tổ cậu còn theo đuổi cậu"
Lục Phỉ Nhiên kinh ngạc không thôi, "Chú nói Tiểu Như à? Ai nói vậy, đối với danh dự con gái không tốt, toàn đồn nhảm." Phương Úy Nhiên vừa lòng cúi đầu, "À."
Lục Phỉ Nhiên nhìn nhìn Phương Úy Nhiên, y đi theo Thiệu Thành từ lúc công ty mới thành lập, là cựu thần, lập nhiều công lao hãn mã, đương nhiên rất quen thuộc với Thiệu Thành. Phương Úy Nhiên lại khó hiểu mà có hảo cảm với mình, Lục Phỉ Nhiên cũng không từ chối.
"Con người giám đốc Phương thật tốt, đối xử với người khác rất thân thiện." Lục Phỉ Nhiên thực lòng nói.
Phương Úy Nhiên lịch thiệp cười, "Đại khái... Là bởi vì tên chúng ta trong đều có chữ "Nhiên" đi, rất có duyên nha."
Lục Phỉ Nhiên trong lòng nghĩ, mình quen biết với Phương Úy Nhiên, nói không chừng càng có cơ hội tiếp cận Thiệu Thành. Nếu đợi đến lúc thăng chức để tới gần tổng tài thật không biết năm nào tháng nào ha.
Ai...
Hiện tại cả bóng của Thiệu Thành cũng sờ không tới.
Tạm thời hết cách, Lục Phỉ Nhiên chỉ có thể tập trung vào công việc, đồng nghiệp Tiểu Như gửi một tin nhắn hình ảnh cho cậu:
"Tiểu Lục ~ ngân hàng online của mình vừa lúc hết tiền, cậu có thể mua đồ giúp mình không?"
Tiểu Như là người vào công ty cùng đợt với Lục Phỉ Nhiên, trong ngành của họ rất ít con gái, tuy Tiểu Như không tính là đại mỹ nữ nhưng cũng là thanh tú giai nhân, tất cả mọi người rất chiếu cố. Khi công việc có chỗ không hiểu, ngại hỏi tiền bối, cô đều tìm Lục Phỉ Nhiên bàn bạc.
Kỳ thật chút vặt vãnh này Lục Phỉ Nhiên không bao giờ từ chối, nhưng hôm trước Tiểu Như còn mua một đôi ốp lưng di động, nói là có lời mới mua một đôi, thuận tiện đưa Lục Phỉ Nhiên một cái. Cái này cũng không tính là ám chỉ rõ ràng, Lục Phỉ Nhiên xấu hổ từ chối, Tiểu Như nhận lại đồ cũng không nói gì. Ngược lại đồng nghiệp mù quáng cho là hành động thẹn thùng, mặc cậu giải thích thế nào cũng không chịu nghe.
Lục Phỉ vừa mở Taobao của Tiểu Như, nhất thời hết chỗ nói, là một bộ nội y tình thú!
Tức thì trên mặt Lục Phỉ Nhiên liền một trận trắng một trận đỏ.
...
Thiệu Thành không yên lòng tỉa hoa.
"Thiệu tổng?" Phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
Thiệu Thành bị dọa trượt tay, xoạt một cái cắt trúng cành hoa mẫu đơn đang nở đẹp nhất, anh đau lòng mà hít một hơi.
Thiệu Thành đầy bụng u sầu, bỏ kéo xuống, khoát tay, "... Không sao."
Hai người ngồi xuống sopha, thư ký tiến vào, yên lặng bưng lên hai tách trà.
Sau một lúc thảo luận công việc, Phương Úy Nhiên thuận tiện quan tâm một câu: "Gần đây có chuyện phiền lòng à, mặt cau mày có quá vậy?"
Thiệu Thành đè thái dương, đau đầu nói: "Chuyện riêng thôi."
Phương Úy Nhiên cười hỏi: "Có liên quan tới người tặng hoa cho cậu phải không?"
Động tác của Thiệu Thành đình trệ, "..."
Phương Úy Nhiên: "Lần đầu tiên thấy cậu phiền lòng vì mấy chuyện này trong suốt mấy năm nay."
Thiệu Thành muốn bỏ qua vấn đề này: "Dù sao tôi cũng là con người không phải là tảng đá, cũng không kết hôn với công việc. Còn anh? Anh cái kia... Ách... Bạn trai cũ còn quấn anh à?"
Phương Úy Nhiên mỉm cười, "Chia tay lâu rồi. Nhưng gần đây anh có mục tiêu mới rồi, là một người vừa tốt lại thiện lương chính trực."
Thiệu Thành không quá tin tưởng nói: "Chung quy anh cũng bị khuôn mặt mê hoặc đi, tốt xấu gì cũng phải kiểm ra nhân phẩm đã chứ, đừng lại bị người ta đào mỏ. Bình thường khôn khéo trên thương trường bao nhiêu, đụng tới tình trường IQ lập tức về 0!"
Phương Úy Nhiên đỏ mặt, lúc tuổi còn trẻ là một nhan khống, hiện tại tuổi không còn nhỏ vẫn còn nhan khống, quả thật khiến người khác chê cười. Nhưng nếu bản thân khống chế được thì còn gì để nói nữa. Khống chế không được mới chết chứ! Y ngại ngùng nói: "Anh cũng đến tuổi đại thúc rồi, yêu cầu không cao lắm đâu, chỉ muốn cùng một người bình an sống, chờ thêm mấy năm tích góp đủ tiền để nghỉ hưu, cùng nhau xuống nông thôn sống bình bình đạm đạm qua ngày."
Yêu cầu không cao? Điều kiện tiền đề là khuôn mặt xinh đẹp đúng không? Chỉ cần nhan sắc thôi, cái khác mặc kệ. Lần nào cũng bị mấy tên tiểu bạch kiểm nhân phẩm kém xoay mòng mòng!
Thiệu Thành nhíu nhíu mày, có đôi khi thật sự không thể hiểu nổi ông bạn già này. Nhưng dù sao Phương Úy Nhiên cũng là người tốt, Thiệu Thành hy vọng con đường tình yêu của y bằng phẳng không tái rước thương tích, đành thở dài, chân thành chúc phúc: "Được rồi, hy vọng đó là một người tốt, chúc anh yêu đương thuận lợi, sớm bắt người vào tay."
Phương Úy Nhiên tâm tâm niệm niệm gương mặt đẹp trai tràn đầu sức sống của Lục Phỉ Nhiên, được Thiệu Thành chúc phúc, cảm động nói: "Cảm ơn, cảm ơn. Anh sẽ cố gắng... Lần này nhất định có thể tu thành chính quả!"