Lục Phỉ Nhiên bị lôi một đường từ quán bar ra tận đường cái, gió lạnh xông thẳng vào mặt, cậu rốt cục cũng kịp phản ứng, giãy khỏi Thiệu Thành, "Anh buông ra!"
Thiệu Thành phớt lờ, vẫn lao nhanh về phía trước.
Lục Phỉ Nhiên tuy rất muốn dừng lại, nhưng khí lực của Thiệu Thành quá lớn, như tảng đá vừa cứng lại trầm mặc, còn nghe không hiểu tiếng người. Cậu vốn phản kháng không lại, chỉ có thể bị lôi đi, "Anh làm gì vậy? Anh có bệnh hả?"
Rốt cục đến ven đường cũng dừng lại, Thiệu Thành buông tay cậu ra.
Lục Phỉ Nhiên nhìn cổ tay, bị niết đến bầm đỏ, nổi cáu nhíu mày, "Anh điên à!"
Thiệu Thành tức giận đến run người, toàn thân bao phủ một khí tức đáng sợ, "Ai cho cậu đến chỗ này? Trước kia cậu cũng từng đi rồi hả?"
Lục Phỉ Nhiên hơi ngạc nhiên, "... Mắc mớ gì tới anh?" Cậu cười nhạo một tiếng, "Anh không phải không quen tôi sao? Quản nhiều làm gì?"
Thiệu Thành thấy cậu tức giận đến trái tim co rút. Đứa nhỏ hư hỏng này! Thời kỳ phản nghịch tới trễ sao? "Quấn lấy đàn ông là đạo lý gì? Cậu có biết đây là chỗ nào không? Có biết rất loạn không? Nếu lỡ gặp kẻ bụng dạ khó lường, cậu định làm sao?"
"Làm gì đáng sợ vậy? Không phải chỉ là một quán bar sao?" Lục Phỉ Nhiên không thể hiểu nổi, cảm thấy Thiệu Thành chuyện bé xé ra to.
Đương nhiên nguy hiểm! Đời trước anh gặp em ở nơi vô cùng trong sáng, sau lại nhất thời không khống chế được tạo thành hậu quả tệ hại, vòng tròn cặn bã cũng không phải chỉ có anh. "Cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây là chuyện gì, cậu thích đàn ông sao?"
Không phải tôi vẫn luôn thích anh sao? Anh là đàn ông mà! Lục Phỉ Nhiên oán thầm.
Thiệu Thành nhìn thái độ tựa như ngầm thừa nhận của cậu liền giận run cả người, "Sao cậu lại không hiểu chuyện như vậy chứ?"
Lục Phỉ Nhiên bị anh luân phiên chất vấn cũng sinh khí, chẳng lẽ cậu phạm tội ác tày trời gì sao? "Sao tôi lại không hiểu chuyện? Tôi đã làm gì, tôi không phải đi quán bar..."
Thiệu Thành ngắt lời cậu: "Cậu nghĩ tôi chỉ nói cái này à? Sao cậu có thể..." Nói đến đây, anh tạm ngưng một lát, hít sâu một hơi, "Nếu cậu thích đàn ông, ăn nói sao với người nhà đây? Trong nhà cậu chỉ còn ông nội, cậu cảm thấy mình có hiếu không?"
Ông nội nói tôi vui vẻ là tốt rồi. Lục Phỉ Nhiên nghĩ. Nhưng bây giờ cậu không định cho Thiệu Thành biết, nhìn anh rốt cục mất bình tĩnh biến thành vừa vội vừa tức, bỗng cậu cảm thấy thực buồn cười, quả thật cũng bật thành tiếng, "Rõ ràng không phải anh không quen tôi sao? Tức giận làm gì? Anh là đang thừa nhận mình là "Lưu Thành" hả? Cho dù thế, chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì, anh lấy tư cách gì giáo huấn tôi?"
Thiệu Thành bị cậu nói đến nghẹn.
Lục Phỉ Nhiên cười lạnh, "Ăn no rững mỡ lại đến quản tôi. Sợ tôi tiếp tục quấn lấy anh sao? Tôi đã nói không làm phiền anh nữa, anh yên tâm đi, con người của tôi nói được thì làm được, không giống người nào đó luôn gạt người, thủ đoạn còn giống thằng ngốc. Anh không cần phải tự kỷ rằng tôi còn muốn dây dưa với anh."
Thiệu Thành... Thiệu Thành không biết phải nói gì nữa, hoảng hốt có loại cảm giác quay về đời trước.
Lục Phỉ Nhiên bỏ anh qua một bên, quay lại.
Thiệu Thành theo sau, "Cậu quay lại đấy làm gì?"
Lục Phỉ Nhiên rất không muốn chuyện gì đều phải khai báo cho anh. Thiệu Thành dựa vào cái gì mà hỏi cái thế nào cậu cũng phải trả lời, nhưng vì sợ bị cản trở đành mất kiên nhẫn nói: "Tôi tới thanh toán cho Tạ Khôn được không? Cậu ấy quên mang ví."
Thiệu Thành: "..."
Thiệu Thành nhắm mắt theo sau cậu, vừa đi vừa trầm mặc ngẫm nghĩ.
Có phải thật là anh suy nghĩ quá nhiều rồi không? Tuy Lục Phỉ Nhiên ngày thường bình dị gần gũi, nhưng ở mặt tình cảm cậu kì thực rất tâm cao khí ngạo. Lần trước uống say đánh bạc mặt mũi cũng là lần đầu tiên anh chứng kiến Lục Phỉ Nhiên hèn mọn như vậy trong cả hai đời này. Mình làm như vậy cũng quá phận, quả thật... Lục Phỉ Nhiên không có khả năng quay đầu ăn cỏ cũ.
Lục Phỉ Nhiên trở lại tìm Tạ Khôn nhưng ở đó đã không còn người, phục vụ đang dọn bàn. Cậu trợn tròn mắt.
"Người lúc nãy ở đây đâu?"
"Lúc hai vị ra ngoài, một vị lúc đầu đến cùng cậu ấy đã dẫn cậu ấy đi." Phục vụ nói.
Lục Phỉ Nhiên vẫn lo lắng, gọi cho Tạ Khôn, "Alo, cậu đâu rồi? Tớ quay lại nhưng không thấy cậu. Cậu không sao chứ?"
"Ờ. Một người bạn của tớ đã tới giúp, lẽ ra tớ nên nói với cậu một câu..." Tạ Khôn đang nói, Lục Phỉ Nhiên mơ hồ nghe thấy bên kia có người hỏi "Em đang nói chuyện với ai?", Tạ Khôn trả lời "Lục Phỉ Nhiên", sau đó truyền đến một trận âm thanh hỗn tạp, cuộc gọi bị ngắt.
Lục Phỉ Nhiên: "..." Thật sự không có chuyện gì sao?
Thiệu Thành thúc giục: "Không có việc gì thì mau về nhà đi. Đừng nghĩ mình là nam thì không gặp chuyện, đừng đi lung tung nữa. Mau quay về."
Lục Phỉ Nhiên ngẩng đầu, không kiên nhẫn cãi: "Được, biết rồi, lão bà tử*! Dù sao chúng ta cũng không quen, không cần anh quan tâm như vậy. Cám ơn."
*Dịch thuần việt nghe ghê quá nên mình để hán việt nhá, đừng ai hỏi từ này là gì nhá:") Team sủng công gõ không nổi. ( ̄ー ̄〃)
Mặc kệ Lục Phỉ Nhiên châm chọc, Thiệu Thành vẫn bảo vệ cậu, nhìn người lên taxi mới yên tâm. Lúc này anh mới nhớ tới: Mình tới cùng lão Phương!
Phương Úy Nhiên tỉnh lại từ cơn ngây ngẩn, y muốn hỏi Thiệu Thành chuyện này là sao, lại không biết nói thế nào, "Các người... Quen nhau à?"
Thiệu Thành từ chối cho ý kiến.
Nếu việc đã đến nước này, Thiệu Thành trầm mặc nghĩ nghĩ, làm rõ ràng, "Đứa nhóc kia không phải gay, thật sự không phải, tốt nhất anh đừng động tâm tư cậu ấy. Cậu ấy mệnh khổ, cha mẹ và bà nội đều đã qua đời, trong nhà chỉ còn cậu ấy và ông nội, chịu không nổi đả kích này đâu."
Phương Úy Nhiên đan mười ngón tay lại, "Cậu... Cho tôi thời gian bình tĩnh suy nghĩ..."
Còn chưa chịu nghĩ thông suốt, Nhiêu Tinh Châu đã phong trần mệt mỏi đến.
Nói với Thiệu Thành: "Tớ nói chuyện riêng với lão Phương một lát, Thiệu đại thiếu, cậu về trước đi."
Thiệu Thành thâm ý liếc bọn họ một cái, nhìn khung cảnh này, không nói đến Phương Úy Nhiên có đánh mất tâm tư hay không, phỏng chừng khả năng y thành công theo đuổi Lục Phỉ Nhiên là 0.
***
Phương Úy Nhiên lại đi xin lỗi Lục Phỉ Nhiên, "Chuyện lần trước xin lỗi nhé."
Lục Phỉ Nhiên xấu hổ trả lời: "Ách, không có gì..."
"Hôm trước tôi đi cùng Thiệu Thành, hai người quen biết sao?" Phương Úy Nhiên nói xong tạm dừng một lát, "Người đàn ông mà cậu vẫn hay nhắc tới là Thiệu Thành?"
Lục Phỉ Nhiên đối với ánh mắt Phương Úy Nhiên, thật sự không nỡ nói dối, "... Ừm.". Nghĩ tiếp, bổ sung, "Trước kia là thế."
"Có ý gì?"
"Nhưng cháu không muốn tự rước lấy nhục nữa." Lục Phỉ Nhiên nói, "Bây giờ nghĩ lại, cháu không xứng với người ta."
Phương Úy Nhiên nhìn bộ dáng ủ ê của cậu, hy vọng dưới đáy lòng như tàn tro bùng cháy, có chút ý nghĩ thừa dịp Lục Phỉ Nhiên thất tình mà tiến vào lòng cậu, lại nghĩ đến hoàn cảnh trong nhà cậu mà Thiệu Thành nói, liền bị dập tắt. Trong lúc nhất thời nội tâm trăm mối ngổn ngang.
Qua hai tuần lễ, Lục Phỉ Nhiên mới rảnh rỗi đi nhà hát.
Bà Lưu quan tâm hỏi: "Dạo này bận lắm hả?"
Lục Phỉ Nhiên thở dài: "Dạ, có rất nhiều chuyện."
Thiệu Nhu đã quen với Lục Phỉ Nhiên, cứ gọi "ca ca, ca ca", muốn ngồi kế cậu cho bằng được, còn nguyện ý chia socola. Ngày nào nhóc đến cũng chia đồ ăn vặt cho Lục Phỉ Nhiên. Cậu vì cảm ơn cô bạn nhỏ này nên mua tặng nhóc một cái kẹp tóc hình hoa anh đào. Thiệu Nhu sung sướng lập tức cài lên tóc, "Cám ơn anh."
Đứa nhỏ này, lúc không quen thì ngại ngùng một câu cũng không nói, quen thuộc rồi, cái miệng nhỏ nhắn vừa lanh vừa khéo như vậy, chính Lưu Vân Chi cũng ghét bỏ không nổi. Cô bé này rất đáng thương, bản tính nó không xấu, nếu sống trong môi trường tốt tuyệt đối sẽ là một đứa nhỏ ngoan.
Lục Phỉ Nhiên bày một bộ dáng trẻ con, hống Thiệu Nhu đến vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười rạng rỡ.
Lưu Vân Chi nghĩ, trẻ con mẫn cảm nhất, ai đối tốt, ai đối không tốt, con bé đều biết. Tiểu Lục thật đúng là người tốt.
Sau khi xong xuôi, Lưu Vân Chi vốn định đưa Lục Phỉ Nhiên về, không biết xe ra vấn đề gì, đột nhiên không nổ máy, đành phải triệu Thiệu Thành tới.
Thiệu Thành nhìn thấy Lục Phỉ Nhiên lại đen mặt, hoàn toàn không cho một sắc mặt hoà nhã.
Lục Phỉ Nhiên ngồi cùng Thiệu Nhu ở ghế sau, chọc cười nhóc, Thiệu Nhu khanh khách khanh khách không ngớt, ngã vào trong ngực cậu. Thiệu Thành nghe bọn họ cười đùa, có ảo giác thời gian quay lại, nhưng ngoài miệng nói: "Đừng ở phía sau hồ nháo, nguy hiểm!"
Lục Phỉ Nhiên buông tay, ra dấu đừng lên tiếng "Xuỵt."
Thiệu Thành đối Thiệu Nhu mà nói, so với nói là anh trai, chi bằng nói là ba ba. Cô bé chưa bao giờ dám ở trước mặt Thiệu Thành làm càn. Lần này cùng Lục Phỉ Nhiên bị giáo huấn, tức thì cảm thấy anh đẹp trai này có tình nghĩa đồng minh, cô nhóc bèn bắt chước động tác, tự mình đùa vui vẻ.
Lưu Vân Chi nói: "Đứa nhỏ thôi, cũng không lộn xộn lắm, cũng thắt dây an toàn rồi. Không có gì đáng lo cả. Mày không cần nghiêm túc thế đâu, lúc nào cũng làm Nhu Nhu sợ!"
Thiệu Thành chở bà Lưu và em gái về trước, sau đó mới chở Lục Phỉ Nhiên về.
"Cậu làm gì vậy? Tiếp cận họ là có ý gì?" Thiệu Thành hỏi, anh liếc nhìn kính chiếu hậu một cái, Lục Phỉ Nhiên ngồi đó, khoanh tay trước ngực, tư thế có chút giống lưu manh.
"Tôi nói anh không cần tự kỷ vậy đâu, đừng nói là anh cảm thấy tôi còn lưu luyến si mê anh nha. Hôm đó tôi uống say, nói sảng. Tôi thích dì Lưu với Nhu Nhu, chẳng lẽ bởi vì kiêng kị anh, tôi không thể làm bạn với họ sao?" Lục Phỉ Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, "Được rồi, đã đến. Thả tôi xuống đi."
Thiệu Thành cảm thấy lần nào cũng nói không lại Lục Phỉ Nhiên a.
Lục Phỉ Nhiên lên lầu, không lập tức bật đèn, trộm nhìn xuống từ cửa sổ, xe còn chưa đi.
Cậu bật đèn lên, Thiệu Thành mới chậm rãi lái đi.
Khóe miệng Lục Phỉ Nhiên không nhịn được mà cong lên.
Cậu khẽ hát, ôm mèo con lên, vô cùng áy náy nói: "Xin lỗi, Thiếu Soái, tao lại không muốn kết hôn với mày rồi!"
Mèo con bị bội tình bạc nghĩa: "... Meo?"
Hết chương 37
Tính post chương này rồi dồn tới mấy chương sau post một loạt, nhưng mà chương sau "thùng dấm chua" Cố Tư Viễn lên sàn rồi làm sao đây (っ"Ι")っNhân tiện có 1 chương mình sẽ set pass, không phải H, nhưng cũng quan trọng, các bạn lên wordpress giải pass nha ╭(′▽‵)╯