Thiệu Phong Ích hiện ở biệt thự tại nông thôn, có một y tá cao cấp chăm sóc bên cạnh và người xử lý những chuyện lặt vặt. Thiệu Thành mỗi tháng đến hai lần, bà nội anh thì đến nhiều hơn, mỗi tuần ghé hai ba lượt.
Trước đây lúc mới bắt đầu dưỡng bệnh, bà nội đặc biệt ở chung, cùng trông con trai và cháu gái một thể. Song Thiệu Phong Ích sau khi bị bệnh tính tình càng ngày càng tệ, hay gàn dở ngờ vực vô căn cứ, cho dù sau này Thiệu Thành vì để ông ta yên tâm mà đem cả kết quả giám định ông ta với Thiệu Nhu cho ông ta xem thì ông ta vẫn không tin, mắng Thiệu Thành lừa ông ta. Cả ngày trông trời oán đất, ai cũng chửi, chửi con trai bụng dạ khó lường mưu đoạt sản nghiệp, chửi vợ cũ bất nhân bất nghĩa không đến thăm mình, chửi mẹ ruột chỉ giúp cháu không giúp con, người bị ăn chửi nhiều nhất là Trần Xu, chửi quá khó nghe, đến Thiệu Thành ghét cô ta như vậy mà còn thấy chói tai.
Tuy nhiên, người Thiệu Phong Ích chướng mắt nhất vẫn là Thiệu Nhu, cô bé là minh chứng sờ sờ cho vận xấu của ông ta, như cái u nhọt bi kịch, cưa không đứt, còn ngày một lớn dần. Không chỉ thế, những người khác vậy mà lại không cùng chung mối thù mà căm ghét con nhóc này như ông ta. Phải rồi, ông ta giờ không tiền, không quyền, không thế, chỉ là một kẻ tàn phế, ai cũng xem thường!
Có đôi khi bà Thiệu thấy ánh mắt con trai nhìn cháu gái cũng cảm thấy không rét mà run.
Thiệu Thành cẩn thận chú ý đến chi tiết này, thế là nói với bà: "Bà dọn về thì hơn, chúng ta ở chung. Đừng để Thiệu Nhu ở nơi đó nữa."
Bà Thiệu mặc dù ngày nào cũng bị con trai mắng, nhưng vẫn không nỡ bỏ: "Vậy thì ai chăm sóc ba cháu?"
Thiệu Thành khuyên bà: "Bà có lòng, nhưng cũng đâu thể bằng điều dưỡng chuyên nghiệp được, chúng ta tìm người chăm sóc riêng cho ba. Nhu Nhu không rời xa bà được, nó ngày nào cũng đòi bà mới chịu."
Bà Thiệu thở dài, không nói gì nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thiệu Nhu đang một mình ngồi nghịch trong vườn hoa, dịu ngoan đáng yêu. Chốc lát sau, cô bé cầm cái vòng hoa nhỏ chạy bịch bịch qua, đưa ra trước mặt bà: "Bà ơi, đội nè! Đẹp quá!"
Bà Thiệu ngây người, nheo mắt bật cười, "Được, Nhu Nhu đội cho bà."
Thiệu Nhu cởi giày trèo lên sô pha, đặt vòng hoa lên đầu bà, thích thú vỗ tay, "Đẹp ghê! Bà nội thật đẹp!"
Thiệu Thành nghiêm mặt lại trêu con bé, "Mình bà nội có thôi à? Anh không có hả?"
Thiệu Nhu ngơ ngác, gương mặt nhỏ đỏ ửng, ánh mắt sợ hãi. Con bé không biết làm sao nhìn bà.
Bà nội ôm nhóc vào lòng, "Nhu Nhu đừng sợ, có bà bảo vệ con rồi." Sau đó oán Thiệu Thành, "Không biết ngượng, còn cướp hoa của em gái. Cháu xem, làm nó sợ phát khóc rồi đây này."
Thiệu Thành tự kiểm điểm giây lát, mình trông đáng sợ vậy sao? Trước đây suýt chút nữa dọa Lục Phỉ Nhiên phát khóc, giờ hơi nghiêm mặt xíu Thiệu Nhu cũng bị dọa khóc.
Mà nói tóm lại, bà Thiệu cuối cùng cũng dẫn cháu gái chuyển ra khỏi nhà cũ, đến ở với Thiệu Thành.
Buổi tối nếu Thiệu Thành rảnh, sẽ đọc truyện cho Thiệu Nhu nghe. Lúc đọc anh luôn nhớ đến đời trước, trong gian phòng treo rèm của Thiệu Nhu, đến đêm khuya, giấy dán tường huỳnh quang hình ngôi sao trên trần nhà sẽ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Lục Phỉ Nhiên dựa vào đầu giường, nghiêng đầu sang chiếc đèn sương mù óng ánh. Thiệu Nhu sẽ nằm trên ngực hoặc bụng cậu, im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ hỏi vài câu kì quái với cái giọng non nớt, khung cảnh ấm áp tới mức cơn mệt mỏi do làm việc cả ngày của Thiệu Thành bay biến. Cho dù hiện tại chỉ còn mình anh...
Thiệu Thành đỗ xe.
Còn chưa vào đến cửa, nhìn qua hàng rào sắt đã thấy bóng lưng một người phụ nữ đang đẩy xe lăn, ngồi trên là Thiệu Phong Ích.
Đợi đến gần, người phụ nữ kia cũng phát hiện ra Thiệu Thành. Cô ăn mặc rất giản dị, không trang điểm, tướng mạo bình thường, chỉ có mái tóc đen nhánh mềm mại rất đẹp, tôn lên làn da trắng như tuyết. Dẫu cho không nói chuyện, khóe mắt chân mày vẫn hiện vẻ dịu dàng, khiến người ta sinh lòng thân thiết, bất luận thế nào cũng không ghét nổi.
Thiệu Thành nghĩ, chắc hẳn vì thế cho nên cô ấy mới có thể ở lại nơi đây. Ban đầu khi mời điều dưỡng cho Thiệu Phong Ích, mời mấy người liền đều bị chọc tức mà bỏ đi. Thời buổi này cũng không phải phong kiến, làm điều dưỡng cao cấp cũng đâu phải không tìm được khách hàng, hà tất phải ngày ngày chịu mắng như nô tì, có thêm tiền người ta cũng không thèm ở lại. Mãi đến khi Tô Uyển Trinh này đến thì vòng quay đổi điều dưỡng mới dừng lại.
Người phụ nữ này trời sinh tốt tính, cũng rất có tiếng trong nghề, từng chăm sóc vài người già.
Vị khách trước của cô là một bà lão cực kỳ giàu có, chăm sóc chừng bốn năm. Trước khi mất bà lão còn lập di chúc chia một phần tư gia sản cho Tô Uyển Trinh, vì thế đám con trai con gái nhà ấy bèn tố cáo lên tòa án. Sau Tô Uyển Trinh nói với bọn họ trước khi mất việc bà lo sợ nhất chính là bọn họ vì tiền mà mất anh mất em, rồi quyên phần tài sản của mình cho tổ chức từ thiện chứ không giữ lại. Cô rất nhiệt tình làm từ thiện, tiền lương mỗi tháng cũng lấy ra quyên góp giúp đỡ người khác. Thiệu Thành cảm thấy, đối với người phụ nữ này mà nói, chăm sóc giúp đỡ người khác có lẽ chính là ý nghĩa cuộc sống của cô. Trên thế giới này đúng là kiểu người nào cũng có.
"Thiệu Thành tiên sinh." Tô Uyển Trinh gật đầu chào hỏi, rồi lại cúi đầu dịu dàng nói với Thiệu Phong Ích, "Thiệu tiên sinh, con trai ông tới thăm."
Thiệu Phong Ích đầu cũng không quay, tựa như không nghe thấy.
"Ba." Thiệu Thành gọi.
Thiệu Phong Ích vẫn không liếc mắt nhìn, "Đến xem tao chết chưa phải không? Tao không chết sớm vậy đâu, vẫn sống tốt."
Bất kể Thiệu Thành nói gì, Thiệu Phong Ích đều không cảm kích, toàn dùng lời ác ý đối trả.
Bệnh tật đã dựng cho ông một bức tường, ngăn cách tất cả thiện ý của thế giới bên ngoài, vây ông lại trong một góc nhỏ mặt trời chiếu không tới, cảm xúc tiêu cực cứ như ao tù nước đọng sinh sôi tanh tưởi, bộc phát khó chịu.
Thiệu Thành cũng hết cách.
Anh đành phải tìm hiểu tình hình của ông qua điều dưỡng Tô: "Ba tôi tuần này vẫn khỏe chứ?"
Cô Tô tận tâm tận chức nói: "Tâm trạng khá tốt, chỉ là ông ấy nói muốn ra ngoài phơi nắng, vốn dĩ chúng tôi định đi dạo bên kia núi, nhưng ông ấy lại bảo một mình tôi đẩy thì quá mệt, nên thôi."
Thiệu Thành đưa phong bì tiền cho cô, "Cô cố gắng thỏa mãn yêu cầu của ông ấy, nếu có vấn đề thì có thể liên lạc với tôi, vất vả cho cô rồi."
Điều dưỡng Tô không từ chối, nhận tiền thưởng, "Cảm ơn. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Thiệu tiên sinh."
Mấy ngày đầu, Phương Úy Nhiên gặp mặt Lục Phỉ Nhiên vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Dù gì trước đây y còn tự luyến cho là Lục Phỉ Nhiên yêu thầm mình, còn chạy đến làm anh hùng cứu mĩ nhân, kết quả hóa ra chỉ là một trò đùa.
Y tự suy xét lại bản thân một lúc.
Phải rồi, y vốn là thằng đàn ông già đời, vậy mà lại bị ma ám, tự cho là cậu thanh niên trẻ tốt đẹp ấy sẽ để ý tới mình. Haizz.
Mà Lục Phỉ Nhiên dường như cũng không xấu hổ lắm, vẫn lễ phép nhiệt tình chào hỏi y.
Phương Úy Nhiên nghĩ, chuyện này tuy là hơi ngại cơ mà so với chuyện của Nhiêu Tinh Châu thì hoàn toàn chuyện bé xé ra to, giờ y với Nhiêu Tinh Châu vẫn cư xử bình thường như trước đó thôi.
Lục Phỉ Nhiên lại có mục đích đặc biệt, cậu vẫn còn muốn moi tin tức của Thiệu Thành từ chỗ Phương Úy Nhiên.
Lúc ăn trưa, hai người cùng ngồi mặt đối mặt trong căn tin ăn uống chuyện trò.
Phương Úy Nhiên giờ đã biết đại khái là Lục Phỉ Nhiên trước đây có chút quan hệ đặc biệt với Thiệu Thành, cơ mà hai người này thật sự rất kỳ quái. Lục Phỉ Nhiên rõ ràng là rất thích Thiệu Thành, song mỗi lần hỏi chuyện về cậu ta lại giả vờ là không cố ý, sau khi biết rồi còn nói "Tôi chỉ hỏi qua thôi", với gì mà "Giờ tôi không thích anh ta nữa". Còn Thiệu tổng thì càng quái lạ hơn. Hôm đó thấy cậu ta nổi trận lôi đình, tuyệt đối là rất để ý Lục Phỉ Nhiên, ấy vậy mà sau y hỏi cậu ta vài câu thì lại ra vẻ giấu kín như bưng, cứ như là e sợ tránh Lục Phỉ Nhiên không kịp vậy.
Phương Úy Nhiên nói hết mấy chuyện liên quan đến Thiệu Thành mà mình biết cho Lục Phỉ Nhiên. Lục Phỉ Nhiên lúc này mới biết Thiệu Thành biết bắn cung, cưỡi ngựa, lướt ván, đánh golf cũng rất giỏi, đối phó với loại người nào cũng đều rất bản lĩnh. Thiệu Thành thời trẻ vô cùng phản nghịch, hồi du học còn thành lập ban nhạc, nghe nói khi đó còn nhuộm tóc đỏ, chơi bời điên cuồng, thay đổi các loại bạn giường. Khi về nước tiếp nhận gia nghiệp rồi bớt phóng túng đi nhiều, dần dần trầm ổn hơn, song mấy năm đó vẫn rất ham chơi. Ban đầu y còn lo công ty bị loại người này quản thì phải làm sao, có cần nghĩ cách chuyển công tác hay không. Kết quả lại rất bất ngờ, cũng không biết bắt đầu từ hôm nào, Thiệu Thành thay hồn đổi xác, năng lực làm việc cứ như bị Warren Buffett* nhập vào người vậy, chỉ trong một đêm đã trở nên vô cùng lợi hại, quả thực là đá hóa thành vàng.
*Warren Buffett: Là một nhà đầu tư, doanh nhân và nhà từ thiện người Hoa Kỳ. Ông là nhà đầu
tư thành công nhất thế giới, cổ đông lớn nhất kiêm giám đốc hãng Berkshire Hathaway, và được tạp chí Forbes xếp ở vị trí người giàu thứ hai thế giới sau Bill Gates. (Wikipedia)
"Thế mấy năm nay anh ấy thế nào? Bạn gái cũ... hoặc là bạn trai cũ thì sao?" Lục Phỉ Nhiên hỏi.
"Theo tôi biết thì năm, sáu năm nay cậu ta không kết giao với ai cả." Phương Úy Nhiên thổn thức.
"Vậy anh ấy làm sao giải quyết vấn đề đó nhỉ..." Lục Phỉ Nhiên cau mày, "Trước đây có lần ở nhà hàng, bạn anh ấy không phải nói muốn cùng đến tiệm mát xa* sao?
*Nguyên văn Đại Bảo Kiện – chỉ những nơi lấy việc matxa xoa bóp để che đậy các hành vi mại
dâm.
Phương Úy Nhiên bật cười, "Cậu nghe Nhiêu Tinh Châu nói linh tinh rồi! Trong miệng tên đó có
câu nào chính xác đâu. Thiệu tổng rất ít tham gia loại chuyện này, cho dù có lúc đối phó ngoài mặt cũng đi cùng con gái, cuối cùng cũng không dẫn đi thuê phòng đâu, toàn là về thẳng nhà hết.Cậu ta sinh hoạt rất điều độ, lúc tôi đến nhà cậu ta muốn tìm bia uống, kết quả tủ lạnh toàn là sữa tươi."
Lục Phỉ Nhiên hài lòng thỏa dạ. Phương Úy Nhiên đang muốn nói tiếp, đột nhiên ghế bị đá ra.
Đôi đũa của Lục Phỉ Nhiên dừng trên không rung rung một chút, không hiểu ra sao mà nhìn người đứng sau lưng y.
"Ăn vui vẻ ha." Nhiêu Tinh Châu ngồi xuống cạnh Phương Úy Nhiên, "Ăn gì vậy? Nhìn anh ăn coi bộ ngon ghê."
Đĩa thức ăn của Phương Úy Nhiên là cà chua xào trứng, rau cải còn nửa con cá lù đù vàng, y chẳng hiểu ra sao cả, ngày nào y cũng ăn cơm trong cantin công ty để tiết kiệm tiền mà.
Nhiêu Tinh Châu nắm bàn tay đang cầm thìa của y xúc cơm rồi cúi xuống ăn, nhai nhai, "Chán chết, căng tin phải đổi đầu bếp! Thế mà anh cũng ăn được, đừng ăn nữa, tôi đưa anh đi quán ngon."
Những nhân viên khác ở bên cạnh vẫn còn đang nhìn, Phương Úy Nhiên cảm thán, cái cậu ấm không hiểu chuyện này, trước đây vẫn còn tốt, dạo này hành vi càng ngày càng ấu trĩ như học sinh tiểu học vậy. Y nói: "Lần này thì thôi. Không thể lãng phí lương thực được, lần sau tôi nhất định sẽ đi với Nhiêu tổng. Thêm nữa, kiến nghị của Nhiêu tổng tôi biết rồi. Có lẽ chúng ta nên thêm điểm tâm vào đãi ngộ ẩm thực của nhân viên, tôi sẽ sắp xếp tuyển vài đầu bếp khác. Đến lúc đó sẽ mời cậu đến cùng thưởng thức."
Nhiêu Tinh Châu bị chặn hết đường nói, tức khí buồn bực, ngồi đó nhìn hai người ăn cơm, "Không sao, đừng để ý đến tôi. Hai người cứ ăn của mình đi."
Hắn mà cứ nhìn chăm chăm như vậy, Phương Úy Nhiên với Lục Phỉ Nhiên cũng nuốt không trôi.
Chẳng bao lâu, Nhiêu Tinh Châu lại không nhịn nổi, "Dạo này tôi luôn thấy hai người đi cùng nhau, quan hệ tốt ha. Không giới thiệu cho tôi chút sao, lão Phương?"
Lục Phỉ Nhiên nghĩ thầm: Chúng ta gặp nhau rồi...
"Đây là Lục Phỉ Nhiên, thuộc phòng kĩ thuật." Phương Úy Nhiên nói.
"Chào anh, Nhiêu tổng." Lục Phỉ Nhiên nói.
Nhiêu Tinh Châu lạnh lùng đánh giá gương mặt cậu một lúc lâu mới hờ hững đáp: "Ừm."
Nhiêu Tinh Châu còn thân với Thiệu Thành hơn, là trúc mã quen biết từ thời nhà trẻ. Nếu có thể quan hệ tốt với hắn, nói không chừng càng dễ dàng tiếp cận Thiệu Thành.
Lục Phỉ Nhiên nghĩ vậy, bèn cố ý đến gần, song dường như do nguyên nhân nào đó cậu cũng không biết, Nhiêu Tinh Châu có vẻ rất không thích cậu...