Bà Thiệu từ trong bếp đi ra, thấy Thiệu Nhu và vài đứa nhóc đang ngồi đất xem ti vi, "Ai nha, các cháu đừng ngồi gần thế, hư hết cả mắt."
Lúc này chuông cửa vang lên, Lưu Vân Chi nói: "Để con ra mở cửa."
Thiệu Nhu ngồi trên mặt đất vỗ vỗ tay, vừa quay đầu thì nhìn thấy anh Nhiên Nhiên thân yêu đang đi cùng dì Lưu. Hai mắt nhóc sáng lên, xông đến, thân thiết gọi: "Anh Nhiên Nhiên! Anh Nhiên Nhiên!"
Lục Phỉ Nhiên giơ hộp quà thắt nơ con bướm xinh xắn lên, trên hộp khoét một cái lỗ nhỏ, đưa cho cô bé: "Tặng quà sinh nhật cho em. Nhìn xem có thích không."
Thiệu Nhu ngửa đầu đáp giòn tan: "Cảm ơn anh!"
Bà Thiệu không nén nổi tò mò quan sát Lục Phỉ Nhiên, đây chính là "anh Nhiên Nhiên" mà Thiệu Nhu thường nhắc đến sao?
Cậu nhóc này quả thực rất đẹp trai... Bà cũng không nhịn được nhìn thêm vài cái.
Lục Phỉ Nhiên thấy bà đang nhìn mình, mỉm cười chào hỏi, "Cháu chào bà ạ."
Cô bé chạy vào góc phòng rồi mới ngồi xuống bóc quà, bọn trẻ mẫu giáo xúm lại, "Cái gì vậy?"
Thiệu Nhu lấy cây kéo nhỏ cắt dây buộc, tiếp theo bóc lớp giấy bọc, mở hộp quà ra, một cái đầu lông xù nhô ra, lắc lắc, cái chuông ở vòng đeo cổ vang lên đinh đang. Chú mèo nhỏ duỗi chân ra, đôi tai run run, dùng cặp mắt tròn xoe nhìn các bạn nhỏ xa lạ, "Meo ~ ~ ~"
Thiệu Nhu hét ầm lên, mấy bạn nhỏ bên cạnh cũng hâm mộ kinh hô. Cô bé cẩn thận ôm mèo nhỏ, dụi dụi vào má, "Đáng yêu quá." Rồi lại quay đầu, "Anh Nhiên Nhiên, nó tên là gì?"
"Còn chưa có tên, em đặt đi."
Các bạn nhỏ mồm năm miệng mười lên tiếng:
"Gọi là Mèo Nhỏ."
"Đơn giản quá."
"Đơn giản là ý gì?"
"Gọi là Bé Ngoan."
"Nhìn lông nó nè, đây là mèo hoa, gọi Hoa Nhỏ đi."
Thiệu Nhu ôm mèo, "Đây là mèo của tớ, tớ tự đặt. Tớ sẽ gọi nó là... sẽ gọi nó là... Tiểu Công Chúa!"
Lục Phỉ Nhiên: "..."
... Thực ra nó là mèo đực đó!
Thôi kệ, cũng không sao, dù sao đến lúc thiến rồi thì cũng coinhư là "công chúa" rồi.
"Ai đến vậy?"
Thiệu Thành vừa hỏi vừa bưng hai đĩa đồ ăn từ phòng bếp ra. Anh còn đeo tạp dề, vừa nhìn thấy người đến liền ngẩn ra một lát rồi lại im lặng quay vào bếp.
Lục Phỉ Nhiên ôm Thiệu Nhu, Thiệu Nhu ôm mèo. Cậu hỏi, "Anh trai em còn biết nấu cơm sao?"
Thiệu Nhu gật đầu: "Ngon lắm!" Cũng chính tay nghề của Thiệu Thành làm bé thi thoảng thân thiết với anh trai đáng sợ hơn chút.
Bà Thiệu ở bên cạnh nói: "Đúng vậy Thiệu Thành nhà chúng ta biết nhiều thứ lắm, còn rất hiếu thảo..."
Thiệu Thành nấu canh xong, đi ra đã phát hiện Lục Phỉ Nhiên và bà Thiệu như hòa thành một khối. Cậu trời sinh đã có tài làm người già, trẻ nhỏ yêu mến.
Bưng hoa quả bánh trái ra, thắp nến, hát chúc mừng sinh nhật, cầu nguyện, thổi nến. Sau đó mấy bạn nhỏ nhanh chóng quét sạch bánh gato.
Bữa cơm.
Thiệu Nhu cầm đùi gà đưa vào bát Lục Phỉ Nhiên, bắt mèo tay ngắn, cô bé cười lấy lòng đến rất chi ngọt ngào, "Đùi gà lớn, anh Nhiên Nhiên ăn đi!"
Trẻ con cảm giác nhạy bén, nó lập tức nhận ra một ánh mắt khác thường bèn quay đầu nhìn anh trai Thiệu Thành. Có hơi chột dạ... Nhưng mà, còn đùi gà kia, bé muốn ăn cơ.
Xoắn xuýt một chốc, Thiệu Nhu vẫn đưa cái đùi gà còn lại cho Thiệu Thành, "Anh vất vả rồi. Cho anh!" Được rồi, mặc dù anh trai rất đáng sợ, nhưng anh dẫu sao cũng đã làm cho mình một bàn đầy thức ăn ngon.
Tiếp theo Thiệu Nhu lấy cánh gà cho bà nội.
Bà nội từ chối: "Nhu Nhu con cứ ăn đi, bà không thích ăn mấy miếng nhiều xương."
Bà Lưu nhìn nhìn thằng con xui xẻo của mình, lại nhìn nhìn Lục Phỉ Nhiên. Cậu mặt mày tươi cười, hòa nhã dễ gần, chỉ là không hề nhìn Thiệu Thành một cái. Thiệu Thành giả vờ không để ý, sau đó dùng kĩ thuật cao minh mặt không biến sắc lén nhìn, liếc một cái, lại liếc thêm cái nữa.
Bà Lưu đã muốn trợn trắng mắt luôn rồi, đành mặc kệ đám trẻ, để chúng tự giải quyết vậy.
Trước khi Lục Phỉ Nhiên đi, Thiệu Nhu lưu luyến cậu không rời.
Thiệu Thành đứng một bên không lên tiếng.
Lục Phỉ Nhiên đột nhiên đến gần, anh bất giác lại lùi một bước. Lúc mặt cậu cách mặt anh không quá mười centimet, ngón tay cậu lướt qua mặt anh, nhặt một sợi tóc, mỉm cười, "Chỗ này có sợi tóc. Nhỏ như vậy, chắc của Nhu Nhu nhỉ."
Thiệu Thành: "Cám ơn."
Lục Phỉ Nhiên bèn nói: "Hôm nay anh cũng không chịu chủ động nói chuyện với em. Cho dù bây giờ anh không thích em, chúng ta ít nhất vẫn có thể làm bạn chứ?"
Thiệu Nhu không hiểu lời của hai người lớn, cố sức ngửa đầu nhìn Thiệu Thành.
Thiệu Thành đáp: "... Cậu có thể đến thăm Thiệu Nhu, con bé rất thích cậu."
Mặc dù vẫn không có được câu trả lời, song đáp án này cũng không tệ, tạm chấp nhận được. Lục Phỉ Nhiên nhếch miệng cười, "Vậy thì tạm biệt anh." Lại cúi xuống xoa đầu Thiệu Nhu, "Nhu Nhu, tạm biệt."
"Tạm biệt anh Nhiên Nhiên." Thiệu Nhu vẫy tay.
Lưu Vân Chi đi đến bên cạnh Thiệu Thành, thấy ánh mắt ngóng trông không rời kia, bèn thở dài, "Đã thích thằng bé như vậy, sao còn đối xử với nó như thế?"
Thiệu Thành bị Lục Phỉ Nhiên kích thích, hỗn loạn nơi trái tim vẫn còn chưa kịp bình tĩnh lại, anh lắc đầu, "Cậu ấy ở bên con sẽ không may mắn. Con không thể ích kỷ như vậy."
Câu này nghe quen tai thế? Bà Lưu nghĩ lại, không nhớ ra, nhưng vẫn tiếp tục khuyên nhủ, "Mày chưa thử thì sao biết? Tự dằn vặt như vậy vì cái gì chứ? Mày thích thằng bé, thằng bé cũng thích mày, sao lại không ở bên nhau? Dẫu sao phải thử mới biết được có thể làm người ta hạnh phúc hay không chứ!"
Thiệu Thành quay đầu, "Chính vì con đã thử rồi mới biết." Lại tiếp, "Mẹ nói đúng, hiện giờ như này cũng không tốt. Con phải làm triệt để hơn mới được."
Lưu Vân Chi nghe đến trợn mắt há mồm, "Mày muốn làm gì? Mày làm thế mới chính là tổn thương thằng bé đấy."
Thiệu Thành: "Đau ngắn còn hơn đau dài. Kéo dài nữa cũng chỉ là lãng phí thanh xuân của cậu ấy mà thôi."
Em ấy bị tổn thương còn tốt hơn là phải chết, không có vết thương nào thời gian không thể xóa nhòa.
Phương Úy Nhiên ngồi trước mặt Lục Phỉ Nhiên, vừa sốt sắng vừa ngại ngùng hỏi: "Lục Phỉ Nhiên, cậu bạn tên Tạ Khôn của cậu học trường nào vậy? Tôi thấy trong danh thiếp ghi học luật."
Ban đầu Lục Phỉ Nhiên cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng là chuyện liên quan đến công việc liền đáp: "Cậu ấy cũng học đại học A, thành tích rất tốt, năm nào cũng được học bổng." Cậu còn nói một loạt giải thưởng, lần nào Tạ Khôn đi thi cậu cũng tới cổ vũ hết.
Phương Úy Nhiên càng nghe mắt càng sáng lên.
Lục Phỉ Nhiên tiếp tục khen ngợi nhân phẩm Tạ Khôn, nói cậu ấy khiêm tốn lễ độ nhưng không mất sự quyết đoán, trượng nghĩa, chân thành nhiệt tình, nghiêm túc, có trách nhiệm, giữ chữ tín...
Phương Úy Nhiên nghĩ, lần này cuối cùng cũng tìm được người tốt rồi! "Có thể cho tôi wechat của cậu ấy không? Tôi muốn nói chuyện với cậu ấy."
Lục Phỉ Nhiên đồng ý, "Chú muốn giới thiệu công việc cho cậu ấy à?"
Không! Theo đuổi cậu lại không vòng qua được lão Thiệu kia, qua vài năm nữa càng không tìm nổi bạn đời mất. Y nghĩ vậy, nói qua loa: "Ừm, có chút chuyện."
Phương Úy Nhiên đang định đứng lên, trên vai đột nhiên bị một bàn tay đè xuống, ấn y ngồi lại chỗ cũ. Điện thoại cũng bị người ta giật mất.
Phương Úy Nhiên đứng bật dậy, tức giận, "Trả máy lại cho tôi!"
Nhiêu Tinh Châu một tay đẩy y, một tay lướt màn hình, đem người y vừa kết xóa mất, sau đó lại tìm tên Lục Phỉ Nhiên, cũng xóa luôn. Xong xuôi mới ném lại cho Phương Úy Nhiên, "Trả anh."
Lục Phỉ Nhiên cầm lên miếng dưa hấu, lấy lại tinh thần, cắn một miếng.
Cậu cứ ngồi ăn dưa thì tốt hơn.
Buổi chiều lúc tan tầm, Phương Úy Nhiên lại tìm đến, van xin lần nữa, "Nhiêu Tinh Châu xóa luôn wechat của cậu rồi, cậu thêm lại đi. Còn cả của Tạ Khôn nữa, có thể cho tôi xin lại được không?"
Lục Phỉ Nhiên chần chừ một chút, ấp úng hỏi, "... Giám đốc Phương, anh với Nhiêu tổng không có việc gì chứ?"
Vừa nhắc đến Nhiêu Tinh Châu, Phương Úy Nhiên đã cảm thấy mệt mỏi toàn thân, "Không sao."
Chỉ là hắn bị bệnh thần kinh tạm thời thôi. Thêm wechat của Tạ Khôn xong, Phương Úy Nhiên bất giác mỉm cười, đúng là quá gian khổ mà.
Lục Phỉ Nhiên nhìn đến vẻ mặt kia, mờ hồ thấy không ổn, cậu hậu tri hậu giác nhớ đến kinh nghiệm trước kia của bản thân, "Phương tổng... Có chuyện này tôi chưa nói với anh."
Nụ cười của Phương Úy Nhiên còn chưa rứt, "Chuyện gì?"
"Tiểu Tạ có người yêu rồi." Lục Phỉ Nhiên nói, "Chậc, mặc dù không ảnh hưởng gì đến công việc..."
Cơ mặt Phương Úy Nhiên cứng lại, y cảm thấy mây đen vận mệnh lại lần nữa ập xuống đầu mình.
"...Giám đốc Phương?" Lục Phỉ Nhiên lo lắng hỏi.
Phương Úy Nhiên bi thương nhắm mắt rồi lại mở ra, thở dài, gian nan nhếch khóe miệng, "Ừm... được rồi... Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết. Tôi hiện giờ rất tốt, không có gì đâu. Ha ha."
Nói xong quay người đi mất.
Vừa đi ra đã chạm mặt Nhiêu Tinh Châu.
Phương Úy Nhiên quay đầu đi, Nhiêu Tinh Châu đuổi theo, chế nhạo: "Cũng không nhìn xem anh "tìm chồng" kém hơn mấy tuổi đi!"
Tính tình Phương Úy Nhiên có tốt đến mấy thì ba lần bốn lượt cũng chịu không nổi, thẹn quá hóa giận: "Liên quan gì đến cậu?"
"Không liên quan đến tôi thì tôi không nói được chắc?"
"Chưa bao giờ thấy đàn ông nào lắm mồm như vậy."
Phương Úy Nhiên bước vào thang máy, Nhiêu Tinh Châu theo sau, trong không gian chật hẹp chỉ có hai người bọn họ.
Nhiêu Tinh Châu trầm mặc một lát, "Không được rồi, tôi không nhịn được."
Bệnh à, muốn đi WC có cần phải nói ra không? Phương Úy Nhiên ghét bỏ bước sang bên cạnh.
"Tôi không nói rõ là anh không hiểu hả? Còn không nói nữa anh lại muốn đi tìm một thằng nhóc đẹp trai chứ gì." Nhiêu Tinh Châu cũng phục cái kẻ chậm hiểu này luôn, già cả còn háo sắc, hắn muốn đầu hàng luôn rồi, "Nếu hai tên đó đều được, với tôi lại không được? Anh không thể ở bên tôi sao?"
Phương Úy Nhiên trố mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi.
"Anh đây là ý gì vậy? Không được hả? Là vì tôi không đẹp trai bằng mấy đứa kia?"
Phương Úy Nhiên nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn thành thực gật đầu.
Nhiêu Tinh Châu bùng nổ, "Được lắm, anh vậy mà lại gật đầu. Tôi có chỗ nào không đẹp trai bằng chúng nó kia! Tôi đây là có hương vị đàn ông, hiểu không? Với lại anh cũng đừng nông cạn thế chứ? Chuyện này phải xem xét nội tâm, không phải ngoại hình."
Phương Úy Nhiên càng thêm kinh ngạc, "Cậu thì có nội tâm gì?"
Nhiêu Tinh Châu: "..."
Tít.
Cửa thang máy mở ra.
Phương Úy Nhiên bước ra, Nhiêu Tinh Châu vẫn tiếp tục theo sát đằng sau.
"Đừng trêu tôi nữa, Nhiêu tổng. Như cậu nói đấy, tôi chỉ là một lão già nhàm chán vô vị mà thôi." Phương Úy Nhiên im lặng một lát. "Nếu như là vì lần ngoài ý muốn đó thì tôi xin lỗi, tôi nên đánh thức cậu. Lúc đó do cậu uống say hồ đồ, tôi sẽ không tố cáo cậu, chúng ta giải quyết cho xong chuyện này không được sao?"
"Anh đúng là điên rồi." Nhiêu Tinh Châu nghiến răng nghiến lợi, một tay kéo người nhét vào trong xe của mình, "Con người luôn phải chịu trách nhiệm với việc làm của mình!"
"Anh gì ơi, có thể giúp tôi một chút không?"
Trên đường về nhà, một cô gái cầu cứu Lục Phỉ Nhiên.
Cô gái này vô cùng xinh đẹp, mái tóc thẳng đen nhánh, gương mặt trứng ngỗng trắng nõn, trông vừa ngọt ngào vừa trong sáng. Lúc này cô đang ngồi xổm trên đất, đau đớn ôm chân, bên cạnh còn có một đoạn gót giày bị đứt.
"Tôi, tôi bị trật chân rồi, có thể đưa tôi đến bệnh viện không? Tôi còn quên mang tiền... anh có thể giúp tôi không?"
"Được." Lục Phỉ Nhiên dừng lại, gọi xe rồi dìu cô vào trong xe, hỏi: "Bác tài, đến bệnh viện XX mất khoảng bao nhiêu tiền ạ?"
Tài xế nói giá tiền, Lục Phỉ Nhiên đưa ba mươi đồng, "Không cần thối lại, nhờ bác đưa cô gái này qua đó."
Cô gái: "...Anh không đưa tôi đi sao?"
Lục Phỉ Nhiên: "Con mèo của tôi đang đợi ở nhà!"
Cô gái: "..."
Lục Phỉ Nhiên cũng không để tâm chuyện này, kết quả hai ngày sau, lúc cậu dắt mèo đi dạo, một cô gái mặt trái xoan tươi cười đến gần bắt chuyện, "Đây là mèo của anh ạ? Trông dễ thương ghê. Là giống nào vậy"
Cô ôm con mèo Thái Lan xinh đẹp lên.
"Chẳng giống nào cả, mèo Hoa ở quên, lai lung tung." Lục Phỉ Nhiên đáp.
"..." Cô gái, "Có thể lai được đẹp thế này cũng không đơn giản."
Hai người câu được câu chăng nói một hồi, cô gái còn nói muốn đến nhà cậu ngồi, giao lưu một chút về kinh nghiệm nuôi mèo.
"Tôi nuôi cũng không ổn đâu, toàn mặc kệ nó thôi." Lục Phỉ Nhiên nói, khéo léo từ chối yêu cầu của đối phương.
Cậu cảm giác được cô gái này đang muốn theo đuổi mình, cậu không muốn phiền phức. Mấy hôm sau cũng không dám xuống tầng dắt mèo đi dạo, đôi khi xuống dưới, nhìn thấy cô gái đó là lại cấp tốc chuyển sang đường khác.
Lúc này Lục Phỉ Nhiên cũng mơ hồ cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, dù cho từ nhỏ đến lớn cậu không hề ít duyên nợ, song gần đây cũng quá thường xuyên rồi. Hơn nữa một trạch nam bình thường như cậu lại thật sự có cô gái xinh đẹp như vậy nhất kiến chung tình hay sao?
Kết quả lần quá đáng nhất cũng đến.
Một hôm Lục Phỉ Nhiên tăng ca về muộn, trên đường về gặp một cô gái dường như là say rượu, cô gái này rất xinh đẹp quyến rũ, vài tên đàn ông bên cạnh đang quấn lấy cô, Lục Phỉ Nhiên quay lại, đuổi mấy tên có ý đồ xấu đi. Lại dìu cô gái từ cột điện lên, "Cô ở đâu?"
Cơ thể cô gái có mùi rượu nhàn nhạt, "Ở, ở góc quán rượu kia."
Lục Phỉ Nhiên đưa cô nàng đến quán rượu, lại đỡ lên tầng, đặt cô nàng say đến mềm như bún lên giường, cuối cùng cũng có thời gian thở hổn hển.
Cậu lau mồ hôi rồi chuẩn bị đi.
Cô nàng say khướt vậy mà lại đứng lên, dính vào người cậu, "Anh đúng là người tốt... Em muốn cảm ơn anh."
Lục Phỉ Nhiên nổi hết cả da gà, đẩy người ra, "Em gái à, đừng như vậy."
"Đến đi, có gì không tốt, anh cũng đâu mất gì. Vẫn là anh được lợi đó."
Lục Phỉ Nhiên: "Cô căn bản không say có phải không?"
Cô gái: "..."
Lục Phỉ Nhiên: "Ai bảo cô làm vậy?"
Lục Phỉ Nhiên ép hỏi mãi, hóa ra là người do Thiệu Thành thuê.
Lục Phỉ Nhiên tức điên người, nếu Thiệu Thành từ chối cậu như trước đây, cậu cũng chấp nhận, nhưng thuê phụ nữ đến... Thật đúng là... quá coi thường người khác rồi! Mẹ nó đây là muốn đùa giỡn ai! Muốn làm gì hả? Cảm thấy cậu thích đàn ông là bị bệnh phải không? Thuê phụ nữ đến trị bệnh cho cậu? Muốn bẻ thẳng cậu chắc? Cứ tống thẳng cậu vào viện tâm thần cho rồi!
Lục Phỉ Nhiên trực tiếp mắng Thiệu Thành: "Anh có cần làm nhục người khác thế không? Anh có đáng ghê tởm không?"
Thiệu Thành mặc cậu mắng, "Tôi không biết cậu đang nói gì?"
Lục Phỉ Nhiên cười lạnh: "Người ta đã nói hết cho tôi rồi. Không phải tôi đã nói anh đừng tự luyến nữa sao? Anh làm thế này có ý nghĩa gì chứ?"
Lát sau Lục Phỉ Nhiên lại nói chuyện này với bà Lưu, "Bác nói xem làm như vậy là đúng hay sai?"
Lưu Vân Chi nghe thấy vô cùng buồn cười, "Ừ, thằng ngốc này vậy mà lại làm ra loại chuyện này. Cháu đừng để ý đến nó nữa. Mặc kệ đi."
Lục Phỉ Nhiên buồn bực trong lòng, cậu thật sự cứ muốn thấy Thiệu Thành là đánh, muốn lần này không thích anh nữa, nhưng lại nghĩ lại, nguyên nhân Thiệu Thành làm thế không phải là vì để mình hết thích anh nữa hay sao? Nếu cậu làm thế thật chẳng phải là đúng ý anh rồi sao?
Người này đúng là quá bỉ ổi mà. Lục Phỉ Nhiên không ngừng căm phẫn.
Lưu Vân Chi hỏi: "Đúng rồi, bác vẫn chưa hỏi, hai đứa làm sao quen nhau, quen khi nào vậy?"
Lục Phỉ Nhiên đáp: "Năm năm trước ạ."
"Quen lâu vậy rồi à?" Lưu Vân Chi cảm thán, tiếp đó lại ngẩn ra một lát, "Đợi đã, năm năm trước không phải cháu còn là học sinh cấp ba sao?"
"Vâng ạ."
Bà Lưu:... Ta phải về đánh gãy chân thằng súc sinh kia!