Có đôi khi Lục Phỉ Nhiên thật sự thấy kì quái, cậu vốn cảm thấy mình rất khổ sở, nhưng nhìn Thiệu Thành còn khó coi hơn mình, giống như người bị bệnh không phải mình mà là anh vậy.
Lục Phỉ Nhiên nhướng mày nhìn anh một cái, "Thiệu tổng có việc gì à?"
Thiệu Thành gần như biết bệnh tình của Lục Phỉ Nhiên đầu tiên. Anh cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Đời trước Lục Phỉ Nhiên rõ ràng không bệnh sớm như vậy. Lần đó là bởi vì hoàn cảnh công ty không tốt, lại cộng thêm việc trốn chạy, sinh hoạt mỏi mệt, thân thể suy yếu, bởi vậy bất hạnh dẫn đến bệnh biến. Lần này là bởi vì sao? Không có lý do nào cả! Lục Phỉ Nhiên thường xuyên rèn luyện thân thể, chuyện công ty hay ăn uống chắc chắn không có vấn đề, cũng không phải do điên cuồng tăng ca dẫn đến sức khỏe suy yếu. Nguyên nhân là gì chứ? Chẳng lẽ do số mệnh định sẵn?
Nếu nói như vậy, anh làm những chuyện khiến cả hai đau khổ kia còn có ý nghĩa gì? Làm trò cười cho ông trời sao?
Lục Phỉ Nhiên thấy Thiệu Thành trầm mặc không nói, muốn bỏ đi, "Không có việc gì xin nhường đường, tôi muốn vào nhà."
Thiệu Thành nhích một bước, đứng chặn trước mặt cậu.
Thiệu Thành khó khăn mở miệng: "Xin lỗi... Anh nghe nói..."
Lục Phỉ Nhiên cười một tiếng, không biết là trào phúng mình, hay trào phúng Thiệu Thành, "Anh có lỗi gì với tôi? Cũng không phải anh truyền bệnh cho tôi. Tôi cũng không cần anh thương hại tôi. Này, anh muốn khóc hả? Anh cần gì phải khổ sở như thế? Người bệnh không phải tôi sao? Tôi chưa có sao đâu, cũng còn lâu mới chết. Bày cái mặt khóc tang đó để làm gì?"
Thiệu Thành nghẹn ngào nói: "Anh tìm bác sĩ tốt nhất cho em, em không cần sợ hãi. Y học bây giờ rất phát triển, sẽ chữa khỏi thôi."
Lục Phỉ Nhiên chẳng hiểu ra sao, "Đương nhiên sẽ khỏi, cũng đâu phải giai đoạn cuối."
Thiệu Thành: "Ừm, đương nhiên sẽ khỏi."
Dù sao Thiệu Thành cũng có ý tốt, Lục Phỉ Nhiên cũng không phải kẻ xấu bụng xấu miệng. Cậu im lặng một lúc, "Tôi biết anh vẫn luôn quan tâm tôi, nhưng đại khái giống một người anh đi, như anh nói lúc trước, sẽ không phát triển ra loại tình cảm khác. Tôi lợi dụng điểm ấy tiếp cận anh, nhất định đã quấy rầy anh rất nhiều... Tôi nên xin lỗi sớm hơn. Anh cũng không cần mọi chuyện đều phải quan tâm tôi, cố làm cho tôi trở thành người bình thường trong xã hội. Tôi tự có lựa chọn của mình, đây là cuộc đời của tôi, cho dù tôi đi nhầm, cũng là trách nhiệm của tôi, sao anh lại áy náy?"
Thiệu Thành vô pháp nói rằng cậu từng chết ở trong lồng ngực mình một lần, sao anh có thể không áy náy? "Thời điểm này đừng cứng đầu nữa, nghe lời anh, anh thu xếp cho em."
"Chỉ là ung thư giai đoạn đầu, cần làm tiểu phẫu thôi. Không có gì đáng lo cả, chút tiền ấy tôi có, không cần anh giúp." Lục Phỉ Nhiên lạnh lùng nói.
Thiệu Thành vươn tay muốn nắm cổ tay cậu, còn chưa chạm tới đã bị cậu hung hăng gạt ra. Lục Phỉ Nhiên trợn tròn mắt nhìn anh, ngực nghẹn một cục tức không có chỗ phát tiết, nện một quyền trên cửa sắt, âm thanh ầm ầm vang lên, "Tôi nói anh không cần thương hại tôi! Đừng đối xử với tôi như thế nữa, không phải hi vọng tôi đừng quấn lấy anh sao?! Được, tôi đã nói tôi không quấn anh nữa. Sau đó tôi lặng lẽ thích anh, anh cũng không cho, còn cố tình đẩy người khác cho tôi. Tôi sẽ tự đi thật xa, anh cứ để tôi tự sinh tự diệt đi. Anh đừng chạm vào tôi. Anh tốt với tôi như vậy làm gì? Anh không cần ôn nhu thế đâu!"
Càng nói, âm thanh càng run rẩy mang theo tiếng nức nở. Cậu ngồi sụp xuống, cố kiềm nén không khóc thành tiếng, hít hít hai cái, "Anh đừng đối với tôi như vậy... Anh định tốt với tôi, chờ tôi hết bệnh rồi lại biến mất phải không? Nếu thế, ngay từ đầu đừng tốt với tôi nữa. Ý tốt của anh tôi xin nhận, nhưng với tôi mà nói, thật sự quá tàn nhẫn. Thiệu Thành à..."
"Tôi sẽ nhịn không được. Chỉ cần anh tốt với tôi một chút, tôi sẽ không cách ngừng thích anh được." Lục Phỉ Nhiên cảm thấy bản thân thật là bẽ mặt, lúc này không say, là một thằng đàn ông, thế nhưng lại khóc nhè.
Thiệu Thành cũng ngồi xổm xuống. Anh nâng tay lên, nhưng dừng ở giữa không trung thật lâu, cuối cùng cũng hạ xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, "Nếu anh nói sẽ không rời xa em thì sao? Anh biết sai rồi, còn kịp sửa lại không? Em có thể tha thứ cho anh chứ?"
Lục Phỉ Nhiên chấn động, hơi ngửa mặt lên, mắt ngấn nước nhìn Thiệu Thành, giọng điệu không mấy tin tưởng, "Anh không cần gạt tôi. Không cần chờ tôi khỏi bệnh rồi lại chạy mất."
Thiệu Thành nghiêm túc nói: "Anh thật không lừa em. Anh có thể thề."
Lục Phỉ Nhiên: "Anh thề rằng nếu anh gạt em, vậy anh vừa bỏ đi, em sẽ chết."
Thiệu Thành vốn tưởng cái gì đàng hoàng, vừa nghe Lục Phỉ Nhiên nói câu này liền tức giận, "Em không được nguyền rủa bản thân! Em còn có ông nội, đầu óc không thể chỉ biết yêu đương!"
Lục Phỉ Nhiên chột dạ, vừa nãy cũng chỉ là nhất thời xúc động, "Ai, quên đi. Bây giờ là thời đại khoa học, không thể mãi mê tín như vậy."
Thiệu Thành: "..."Anh kéo tay Lục Phỉ Nhiên, "Dậy nào, đừng ngồi chồm hổm trên đất nữa."
Đứng lên, cậu nói: "Em nghĩ lại rồi. Lời anh vừa nói quá mơ hồ, cái gì tới kịp, cái gì không bỏ đi, nghe rất là lừa gạt, thật ra anh chưa nói rõ bất kì điều gì cả. Anh nói rõ ràng cho em biết, anh rốt cuộc là có ý gì. Anh thích em không?"
Thiệu Thành đã là quân lính tan rã, tước vũ khí đầu hàng, "Thích."
Lục Phỉ Nhiên: "Có yêu em không?"
Thiệu Thành: "Yêu."
Lục Phỉ Nhiên hỏi lại: "Có phải là loại giữa người yêu với người yêu không?"
Thiệu Thành thở dài: "Phải". Kì thật không phải chỉ có vậy. Anh và Lục Phỉ Nhiên tra tấn nhau lại nương tựa nhau lúc hoạn nạn hơn hai mươi năm, sớm đã không dừng ở tình yêu, còn có tình thân cùng tình bạn, vốn không thể nói rõ hết được.
Lục Phỉ Nhiên dần dần đỏ mặt, ánh mắt còn ngấn nước, rồi lại nở nụ cười, "Em đồng ý. Em cũng yêu anh."
Kiểu tỏ yêu không chút che giấu này như là đánh thẳng vào đầu quả tim, khiến anh thoáng chốc sửng sốt. Anh những tưởng mình nhiều lần cự tuyệt Lục Phỉ Nhiên như vậy, khiến cậu mất hết tôn nghiêm, dằn vặt khôn nguôi, thì cậu sẽ không thể dễ dàng đồng ý, phải nổi giận, phải cự tuyệt anh như anh từng làm mới phải. Sau đó anh sẽ lần nữa thêm thành tâm thành ý, đeo bám cầu xin tha thứ.
Thiệu Thành hoàn toàn không ngờ tới Lục Phỉ Nhiên cứ thế đáp ứng, cái gì cũng không có làm.
"Anh đây làm mặt gì thế? Kì quái lắm sao?"
Thiệu Thành: "Không có gì... Anh đã chuẩn bị tinh thần bị em đánh mắng xả giận. Dù sao trước kia anh quá đáng như vậy, cũng phải trả giá một chút mới đúng."
Lục Phỉ Nhiên nói: "Nói thì nói như vậy. Nhưng nếu bây giờ biết được anh yêu em, em cũng yêu anh, còn gì để so đo nữa?"
Thiệu Thành nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu, thật muốn ôm lấy cậu.
Không đợi Thiệu Thành do dự, Lục Phỉ Nhiên đã tiến lên ôm anh. Cậu cảm giác mĩ mãn tựa vào bờ vai rộng lớn, "Em biết em rất chủ động, nhưng thật sự là không nhịn được, nên không thể không mặt dày... Em cũng không phải con gái. Hơn nữa, em thật sự thích anh. Em cũng không có cách nào khác. Em vui còn không kịp nữa là."
Thiệu Thành ôm lấy Lục Phỉ Nhiên, giờ này khắc này, trái tim trẻ trung nóng bỏng của cậu rốt cục cũng dán vào lồng ngực anh, tựa như thay máu mới cho trái tim bị tổn thương, khiến nó đập trở lại.
Lục Phỉ Nhiên thật sự không muốn buông ra, cậu vất vả lắm mới ôm được người mà mình hằng mong ước.
Nhưng chợt có người đi ngang qua, dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ, cậu mới ý thức, ở chỗ này khanh khanh ta ta rất ảnh hưởng thuần phong mỹ tục.
Thiệu Thành sờ sờ gáy và cổ cậu, giống như vuốt lông mèo, "Được rồi, trước tiên buông ra đã, chúng ta đứng ở chỗ này sẽ chắn đường người khác."
Lục Phỉ Nhiên ừ một tiếng, đi tới tra khóa vào ổ, nhưng còn chưa xoay, cậu mãnh liệt nhớ tới một chuyện chết người! Từ từ đã, cậu đã một tuần không quét dọn nhà cửa rồi!
Chậu quần áo bẩn trong nhà tắm còn đó, rác cũng chưa đổ, chén dĩa ngâm trong bồn đã hai ngày... Cái này sao có thể cho Thiệu Thành thấy được? Lục Phỉ Nhiên nhất thời ngượng ngùng không thôi.
"Sao vậy? Không mở được hả?" Thiệu Thành hỏi.
"Không phải... Hay là, hôm nay anh về trước đi." Lục Phỉ Nhiên nói.
Thiệu Thành: "..."
Xảy ra chuyện gì?
Sợ Thiệu Thành hiểu lầm, Lục Phỉ Nhiên vội vàng giải thích: "Em không có ý gì khác, chỉ là, chỉ là... Nếu không anh ở bên ngoài chờ đi, đợi lát nữa em sẽ gọi anh vào."
Thiệu Thành... Anh nháy mắt biết là vì cái gì. Anh còn không hiểu Lục Phỉ Nhiên hay sao? Bất quá cho dù ăn bơ làm biếng, nếu là Lục Phỉ Nhiên thì anh thấy vẫn đáng yêu. "Không sao."
Lục Phỉ Nhiên đỏ mặt, "Không được mà."
Bộ dáng khó coi nhất của em anh cũng đã nhìn thấy rồi. Thiệu Thành nghĩ thầm.
Lục Phỉ Nhiên vẫn do dự mở cửa.
Thiệu Thành cảm thấy tốt hơn nhiều so với tưởng tượng, nhà trọ này không phải là căn nhà thuê âm u chật chội trong quá khứ.
Mèo nhỏ không lập tức nhào về phía chủ nhân, mà cảnh giác nhìn chằm chằm Thiệu Thành, dựng dựng cái đuôi, không thân thiện kêu meo meo.
Lục Phỉ Nhiên ẵm nó lên, giới thiệu, "Thiếu Soái, đây là Thiệu Thành, ba mới của mày!"
Thiệu Thành cởi áo khoác, vén tay áo lên, "Đói bụng chưa, anh làm chút gì cho em ăn nhé?"
Lục Phỉ Nhiên gật gật đầu, tay nghề Thiệu Thành thì miễn bàn, có đầu bếp chứng nhận.
Nhìn tủ lạnh nhà cậu, không có gì nhiều, anh liền nhanh chóng làm cho cậu vài món bình thường. Ngồi xuống dùng cơm với Lục Phỉ Nhiên, lâu rồi anh không ăn qua mấy loại thức ăn giống thế này.
Thiệu Thành ăn xong trước, bắt đầu quét tước phòng ốc.
Lục Phỉ Nhiên ngại ngùng: "Sao có thể để anh làm được chứ?"
Thiệu Thành nói: "Bây giờ em là người bệnh, ngồi nhìn là được rồi. Tiểu thiếu gia của anh, nhà cửa đích thực chẳng ra sao!"
Anh mới là thật đại thiếu gia đó. Lục Phỉ Nhiên nghĩ. Rõ ràng điều kiện của Thiệu Thành tốt hơn mình nhiều, kết quả thằng nghèo như mình mới là kẻ mười ngón không dính nước mùa xuân, nấu cơm cũng không được, dọn nhà càng không xong.
Lúc này Lục Phỉ Nhiên mới hậu tri hậu giác cảm thấy phẩm vị có chút kì quái. Những người khác hẹn hò yêu đương là vậy ư? Không phải là anh nông em nông (dính như keo) sao? Hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của cậu tí nào, sao lại có cảm giác bọn họ trực tiếp tiến vào giai đoạn vợ chồng già nhỉ?
Thiệu Thành thu dọn tươm tất, grap giường cũng trải gọn gàng, còn thiếu điều không tự mình làm ấm giường cho cậu.
Lục Phỉ Nhiên sợ hãi than: "Anh là ốc đồng tiên sinh à?"
Thiệu Thành cười, "Được rồi, thời gian không còn sớm, anh về trước nhé."
Lục Phỉ Nhiên quấn anh: "Đã trễ thế này, nguy hiểm lắm, nghỉ ngơi ở đây đi. Sáng mai dậy em có thể nhìn thấy anh, anh xem, giường của em cũng rất lớn."
Thiệu Thành biết Lục Phỉ Nhiên không đặc biệt ám chỉ cái kia, nhưng anh nhịn không được suy diễn, máu mũi cũng muốn chảy ra, "Em có biết ý này có nghĩa là gì không?"
Mặt Lục Phỉ Nhiên lập tức đỏ lên. Anh ấy đang nói ý tứ kia? Nhưng bây giờ cậu không phải là người bệnh sao. Chỉ là muốn anh ở lại bồi mình thôi.
Thiệu Thành sờ sờ đầu của hắn, "... Anh ở với em, nhưng anh ngủ sô pha là được rồi."