Vì chương này xuất hiện nhiều nhân vật cùng giới nên mình không thay tên bằng đại từ xưng hô như bình thường được. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và không quên ủng hộ Phong Nguyệt Các tại danmei256.wordpress.com nha! ( ̄︶ ̄)/
Thiệu Thành xuất viện về nhà chưa đầy hai hôm, Tạ Khôn đã đến nhà rồi.
Lục Phỉ Nhiên ra mở cửa vừa nhìn thấy Tạ Khôn đã hơi ngẩn ra, "Sao cậu đến đây?" Lại nhìn người bên Tạ Khôn một cái, Cố Tư Viễn cũng đi cùng, "Có chuyện gì à?"
Tạ Khôn giận đến nhíu mày, hỏi lại cậu: "Có chuyện gì à? Cậu còn hỏi có chuyện gì? Cậu thấy sao hả? Sao cậu không nói với tớ chuyện Diệp Chí Khánh hả?"
Lục Phỉ Nhiên bị mắng đến rụt cổ, "Chỉ là tớ sợ cậu sẽ như vậy nên mới không dám nói. Sao cậu biết được?"
Tạ Khôn thở dài, "Bạn tớ nói. Diệp Chí Khánh đang tìm luật sư, tớ mới biết hắn ta vậy mà lại bám theo tập kích Thiệu tiên sinh. Haizz, ban đầu cứ tưởng hắn không để ý chuyện anh ấy nữa chứ."
Lục Phỉ Nhiên kéo cậu ta, "Cứ vào đây trước đã."
Thiệu Thành giả bộ mất trí nhớ, "Đây là ai? Bạn em à?"
Tạ Khôn giật mình, "Tôi là Tạ Khôn đây." Sau đó cảm thấy là lạ, bèn nhỏ giọng hỏi Lục Phỉ Nhiên, "Anh ấy bị làm sao vậy?"
Lục Phỉ Nhiên cau mày, "Coi như là mất trí nhớ đi, nhiều người nhiều chuyện anh ấy không nhớ được."
Tạ Khôn lại càng day dứt hổ thẹn, "Lúc đó rõ ràng là không liên quan đến Thiệu tiên sinh mà, anh ấy lại đứng ra đối phó với Diệp Chí Khánh, giờ còn bị hắn trả thù... Diệp Chí Khánh còn lấy được chứng cứ, nói việc năm đó do Thiệu tiên sinh đút lót luật sư của hắn thay đổi lời biện hộ, mới làm hắn chịu hình phạt nặng hơn. Hắn hình như còn muốn làm to chuyện lên truyền thông nữa cơ."
Lục Phỉ Nhiên: "..." Cậu không ngờ đằng sau còn có những việc này, lặng lẽ quay đầu nhìn Thiệu Thành.
Thiệu Thành không thể một tay đè ép được tất cả mọi chuyện, anh cũng đang đau đầu đây. Trong lòng trăn trở nghĩ cách ứng phó, trên mặt lại ngơ ngác như không biết gì, "Thật sao? Anh còn làm chuyện như vậy à? Ha ha."
Cố Tư Viễn lên tiếng, thành khẩn bày tỏ: "Dù hiện giờ anh có thể không nhớ, vả lại cũng hơi muộn, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh. Cảm ơn anh năm đó đã giúp Tạ Khôn."
Là tự cậu ta giúp cậu ta thôi. Thiệu Thành nghĩ thầm.
Cố Tư Viễn nắm tay Tạ Khôn, mười ngón đan xen. Chuyện anh tiếc nuối nhất đời này chính là lúc Tạ Khôn suy sụp nhất tuyệt vọng nhất, anh còn chưa quen biết cậu, không thể cứu giúp cậu. Mà Tạ Khôn cũng muốn tự tay trừng phạt kẻ đã gây ra bóng ma đáng sợ thời niên thiếu cho mình, hai người nhìn nhau, đều hiểu tâm ý đối phương.
Tạ Khôn đẩy cặp kính viền vàng trên sống mũi, thẳng lưng, trong con ngươi tràn ngập sắc thái tự tin, "Có điều anh không cần lo lắng chuyện ấy nữa. Mấy vấn đề cỏn con này vừa hay chính là công việc của chúng tôi. Để cảm ơn anh, xin hãy cứ để chúng tôi giúp đỡ giải quyết đi."
Chứng cứ tội cố ý giết người không thành rất xác thực, chỉ cần xử lí theo trình tự. Đợi đến khi hình phạt của Diệp Chí Khánh được định đoạt, vết thương của Thiệu Thành đã khỏi từ lâu, việc chuẩn bị hôn lễ cũng hòm hòm rồi.
Hai người đi kiểm tra sức khỏe trước khi cưới, Lục Phỉ Nhiên hỏi: "Tháng trước lúc anh kiểm tra lại không phải anh bảo em nhân tiện làm luôn kiểm tra tổng thể rồi sao? Sao lại kiểm tra nữa?"
Thiệu Thành đáp: "Có cơ hội thì cứ kiểm tra thôi, dù sao cũng không phải chuyện xấu, cẩn thận vẫn hơn."
Lục Phỉ Nhiên ngẫm nghĩ, nói cũng đúng, chỉ là... Thiệu Thành không phải là quá căng thẳng đấy chứ? Hay là do cậu nhạy cảm quá nên nghĩ nhiều thôi?
Lúc con trai vừa mất, bà Thiệu đã bệnh nặng một hồi suýt chút thì rời khỏi nhân gian, nhưng nghe tin cháu trai gặp chuyện không may bệnh tình lại chuyển biến tốt một cách thần kì. Nếu mà bà cũng đi nốt thì nhà họ Thiệu đúng là xong thật.
Bà nhớ đến mấy lời ông thông gia nói lúc đến thăm bà: "Ban đầu khi vợ tôi mất tôi cũng rất đau khổ, nhưng tôi lại nghĩ, tôi mà đi thì Nhiên Nhiên nhà tôi phải làm sao đây?"
Khi ấy bà cũng nghĩ: Đâu liên quan gì, cháu trai bà sớm đã thành gia lập nghiệp độc lập một phương, đâu cần bà già dở hơi này lo chứ.
Kết quả cháu trai lại xảy ra chuyện, may mà không sao.
Bà Thiệu còn định chăm sóc Thiệu Thành, bà bây giờ cũng sợ y tá các kiểu rồi, người nhà tự chăm vẫn hơn.
Có điều Lục Phỉ Nhiên đã một tay ôm hết chuyện chăm cháu trai cho bà rồi, "Bà cứ giúp chúng cháu chăm Thiệu Nhu đi. Bà bệnh nặng đã dọa con bé một trận chết khiếp đấy." Bà nhớ đến đứa cháu gái nhỏ, lại mềm lòng.
Lại đến lúc chuẩn bị đám cưới, bà cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo. Đám cưới đến rồi, cháu trai còn xa không?
Lục Phỉ Nhiên chỉ mời vài người bạn tham dự lễ cưới.
Viên Sở Sở hưng phấn bừng bừng đến hỏi: "Cậu cần phù rể hay phù dâu? Phù rể thì để Tạ Khôn, phù dâu thì để tớ ra tay."
Lục Phỉ Nhiên đã mặt dày hơn xưa nhiều rồi, không hề đỏ mặt, "Phù rể. Tớ tìm Tạ Khôn."
Viên Sở Sở tiếp: "Thế đến lúc đó cậu có ném hoa cưới không?"
Lục Phỉ Nhiên: "Im miệng!"
Cô không dám chọc nữa, chọc tiếp lại thẹn quá hóa giận, bèn cảm thán: "Trong tất cả bạn bè của tớ, người đầu tiên về nhà chồng không ngờ lại là trai. Cũng là người duy nhất tu thành chính quả với tình đầu."
Phong Nguyệt Các tại địa chỉ danmei256.wordpress.com nhe! ○(∩_∩)○
Tết năm thứ hai, Thiệu Thành bao cả máy bay đưa toàn bộ thân thích bạn bè đến New Zealand, cử hành hôn lễ dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Do không muốn gây náo động nên cũng không mời nhiều.
Nhiêu Tinh Châu gảy gảy bó hoa tươi bày trên bàn, ở giữa là một nhành mẫu đơn trắng, "Thiệu Thành coi như cưới được đóa mẫu đơn trắng bé nhỏ của cậu ta rồi."
Phương Úy Nhiên ngưỡng mộ nhìn cặp đôi Thiệu Thành và Lục Phỉ Nhiên. Hôm nay Lục Phỉ Nhiên mặc bộ comple trắng, dáng dấp cao ráo, trên gương mặt thanh tú mĩ lệ do hơi men mà vương sắc hồng nhàn nhạt. Dẫu biết rõ là trai đã có chồng... Cơ mà nhìn vài lần thì có sao chứ?
Nhiêu Tinh Châu khó chịu, lấy tay quơ quơ trước mặt người kia, cười nhạo, "Nhìn gì say mê thế? Người ta đã kết hôn rồi, anh còn dám nhìn à?"
Phương Úy Nhiên lưu luyến không nỡ thu mắt, chẳng thèm cãi nhau với Nhiêu Tinh Châu, lòng đầy cảm khái, "Thì ra giữa đàn ông với nhau cũng có thể như những cặp vợ chồng khác trên đời, tự nhiên mà yêu nhau ở bên nhau. Sao mình mãi không gặp được nhỉ?"
Nhiêu Tinh Châu: "Anh coi tôi chết rồi đấy à?"
Phương Úy Nhiên liếc hắn một cái, "Chính là vì gặp cái loại trẻ ranh làm người ta bực mình như cậu nên tôi mới càng cảm khái."
Anh cãi lại vài câu rồi cầm li rượu hớp một ngụm. Từ xa Lục Phỉ Nhiên đã để ý thấy Phương Úy Nhiên đang nhìn mình, bèn mỉm cười nâng li nhìn lại.
Nhiêu Tinh Châu sờ sờ chiếc nhẫn không biết đã để trong túi bao lâu, rốt cuộc vẫn không lấy ra.
Lúc tiệc tan, Tạ Khôn hỏi Lục Phỉ Nhiên: "Chính thức làm đám cưới rồi, cậu có cảm nhận gì đặc biệt không?"
Lục Phỉ Nhiên ngẫm nghĩ, "Hôm nay là ngày mệt nhất trong đời tớ. Nhưng cũng rất thỏa mãn, cảm giác rất thoải mái."
"Phỉ Nhiên?" Thiệu Thành đi tới.
Lục Phỉ Nhiên quay đầu. Mặt trời đằng tây đã lặn xuống đường chân trời. Những tia sáng ấm áp còn sót lại phủ lên màn trời một sắc thái mĩ lệ, từ sau lưng Thiệu Thành chiếu qua, tô lên bóng hình anh một tầng ánh vàng lóng lánh. Cảnh vật quanh người như bị hoàng hôn làm mờ đi, chỉ còn người ấy hiện lên rõ nét như phát sáng vậy. Lục Phỉ Nhiên bước qua.
Thiệu Thành tự nhiên dắt tay cậu, cùng đi vào trong ánh sáng dần tàn lụi.
Sau đám cưới, Thiệu Thành bắt đầu liên lạc với tổ chức mang thai hộ ở nước ngoài. Họ mua trứng của một người phụ nữ Hoa Kiều để tiến hành thụ tinh nhân tạo, sau đó chọn lựa, thỏa thuận, phẫu thuật nhiều lần, hơn một năm mới thành công, lại thêm mười tháng nữa, một đôi song sinh cùng trứng cất tiếng khóc chào đời.
Lấy họ mỗi người đặt cho một bé, đứa lớn tên Thiệu Ung, đứa nhỏ tên Lục Húc, cả hai đều giống hệt Lục Phỉ Nhiên.
Haizz, đến đây thì rõ chú Thiệu thương yêu đóa mẫu đơn của chú ấy cỡ nào!