Ngứa

Chương 14



61.

Hai người dính trong xe nửa ngày, thiếu chút nữa xách súng ra trận. Đáng tiếc thời cơ không hợp, trường hợp không đúng, hiện tại tình trạng thân thể của Lục Bán cũng không thích hợp làm chuyện khác, tâm trí Đường Nhận nhanh chóng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đẩy người ra.

“Tiểu yêu tinh —— giữ khoảng cách cho em.”

Nói xong hắn lại cho xe chạy trên đường.

Lục Bán bị câu “Tiểu yêu tinh” kia của hắn kích thích quá độ, lắc đầu một cái, nghe lời kéo khoảng cách, dựa vào cửa xe.

Trên đường bọn họ thương lượng, hai ngày này trước tiên ngủ lại nhà giáo sư Lục, thời điểm này đặc biệt, để ông lão lại một mình dù sao cũng không quá yên tâm, chờ qua mấy ngày sẽ từ từ làm công tác tư tưởng với ông, xem ông có chịu dọn đến ở cùng bọn họ hay không.

Sau khi quyết định chủ ý bọn họ về phòng làm việc của Lục Bán trước, sau đó lại về này hai người lấy ít đồ dùng hằng ngày.

Xe vừa chạy khỏi cổng tiểu khu, Đường Nhận mới nhớ có phần văn kiện quan lấy, vả lại mấy ngày nay mưa nhiều nhiệt độ thì đột ngột giảm xuống, cũng nên chuẩn bị hai cái áo khoác dày, vì vậy hắn đậu xe cạnh giao lộ rồi quay về lấy, Lục Bán thở dài kéo hắn lại.

“Anh đi cho, em cũng không biết quần áo để ở đâu.”

“…” Đường Nhận hết cách phản bác, hắn cũng không biết ở đâu thật.

Hắn là một người chồng chỉ biết vung tay, mấy năm nay mặc quần áo gì đều do Lục Bán chuẩn bị sẵn, nhưng hắn nhìn Lục Bán trước mặt sắc mặt không tốt, không muốn dày vò anh, khăng khăng nói: “Anh nói cho em biết ở đâu, em tìm xem.”

“Thôi, hay là anh đi cho, em chờ đó.” Lục Bán nói xong cũng mở cửa xuống xe.

Anh về nhà nhanh chóng cầm quần áo cùng tìm văn kiện rồi sắp xếp lại, lúc mang ra khỏi nhà trong đầu thầm nghĩ, nếu để cho Đường Nhận quay về tìm, cho hắn nửa tiếng chắc hắn cũng không tìm được.

Nhớ lại mỗi buổi tuổi nằm trên giường người kia hỏi anh —— ngày mai muốn em mặc cái gì —— dáng vẻ đó anh chỉ muốn cười. Anh bước nhanh về phía cổng tiểu khu, ra khỏi cổng liền nhìn về phía Đường Nhận đậu xe.

Nụ cười thản nhiên trên mặt nhất thời đông cứng, trước mặt xuất hiện hình ảnh mà cả đời này anh không thể nào quên được ——

Thời gian tựa như dừng lại, chiếc xe hàng chở đầy cát đá kia dường như đang chầm chậm chạy tới, chậm rãi cán qua thần kinh nặng nề của anh, cán qua tim anh, nghiền nát thân thể và lý trí của anh, ngã lật sang đường bên cạnh.

Sau tiếng vang ầm lớn khói bụi bay cao hai tầng lầu, thân xe cát đá lật sang một bên hoàn toàn chôn vùi đỉnh chiếc xe Bentley màu xám bạc đậu ở bên đường.

Trong nháy mắt Lục Bán cảm thấy bản thân anh như bị vùi lấp, nếu không tại sao tay chân anh cũng mất đi cảm giác chứ? Anh cảm thấy huyết mạch toàn thân đã đông thành băng, rất khó khôi phục lại bình thường.

Anh thấy có người chạy tới từ bốn phương tám hướng, lướt qua anh, chạy nhanh đến nơi xảy ra chuyện. Có người đang gọi điện, có người ồn ào rêu rao, có người đi xem tình trạng vết thương của tài xế xe hàng, cũng không ai để ý đến thứ bị chôn dưới cát đá kia…

Đường Nhận?

Đó là Đường Nhận của anh… Là anh kêu hắn chờ ở trên xe…

Đám người vây xem náo nhiệt trông thấy một người đàn ông tuấn tú bất chợt đẩy đám người đang bao vây ra xông vào, như nổi điên tay không bới đống cát đá kia…

—— ôi ôi, đừng bới không có tác dụng đâu, xe cũng đè dẹp rồi!

—— cậu thế này không bới được đâu, chờ cảnh sát giao thông phòng cháy chữa cháy tới đi chàng trai…

—— anh biết người nào trong đây sao? Xe đã hỏng thành thế này thì người chắc chắn không được, mau thông báo cho thân nhân tới đi đừng đào nữa!

—— ôi người này, cái tay này anh không cần nữa sao?

—— mẹ, chú ấy đang khóc…

62.

Đây là thời khắc anh chật vật nhất trong đời.

Thế nhưng không sao cả.

Anh sống hơn ba mươi năm thận trọng khắc kỷ (yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân), chưa bao giờ từng thất lễ trước mặt người khác, chỉ riêng chuyện khác người chính là mặc cho mình và người đàn ông khuấy chung một chỗ, còn vọng tưởng sẽ dây dưa cả đời.

Nhưng một đời vốn ngắn như thế, chỉ xoay người đã thấy kết thúc.

Nếu đã đến đường cùng mạt lộ, dứt khoát cho người ta xem náo nhiệt thì đã sao, không sao cả.

Anh máy móc lặp lại cùng một động tác, mặc cho hòn đá nhọn rạch trúng da, cắt vỡ cơ thịt, cát đá dần nhuộm huyết sắc, anh không có cảm giác đau, có lẽ là máu người đã trở nên lạnh, nên cảm giác không đau.

Chỉ có lạnh.

Chưa từng lạnh đến như vậy, ngực như là lủng một lỗ, trống không, gió thổi tới cũng có thể xuyên qua. Thế nhưng bức từng người chồng chất ngăn cản anh ở một góc đến cả gió cũng không thể thổi vào, nơi khiếm khuyết kia rốt cuộc không chịu nổi lạnh lẽo, từng đoạn từng tấc, lâu ngày khó khăn hóa thành kết đầy băng cứng.  

Như vậy còn kiềm chế lý trí làm gì chứ?

Mới vừa rồi câu “Vĩnh viễn” kia anh còn chưa nói ra, bây giờ có nói, người kia còn nghe được sao?

Đường Nhận?

Tại sao đối với anh như vậy?

Sao em có thể…

Ở trong lớp trong cùng của vòng vây, quần chúng vây xem Giáp nam đang tận tình khuyên bảo anh đẹp trai đừng nên làm chuyện bỗng bị một cánh tay đẩy lảo đảo vài bước, không khỏi chửi ầm lên: “Má nó, chen gì đó, chen cái… Chen —— ớ?”

Quần chúng vây xem Ất nữ kêu lên một tiếng rồi che miệng.

Đằng sau nội dung vở kịch nhanh chóng chuyển sang hướng tám giờ, quần chúng vây xem dồn dập trợn mắt ngoác mồm ——

Hiện trường tai nạn lần nữa lao tới một người đàn ông mặt mũi tuấn nhã quần áo đẹp đẽ.

Người đàn ông này ban đầu chỉ có một bản mặt, vẻ mặt như bị ai mắc nợ mấy triệu, sau khi đợi hắn đẩy đám người ra chen lên tuyến đầu để nhìn rõ tình hình bên trong, sắc mặt lập tức biến lớn.

Hình ảnh trước mắt trái lại khiến Đường Nhận hít một hơi khí lạnh, đau đến nỗi khóe mắt hắn không ngừng nhảy lên.

Hắn vội cuối người ôm lấy Lục Bán từ sau lưng, bắt lấy hai cánh tay ngăn lại hành vi tự ngược của anh.

“Lục Bán, Lục Bán? Tay anh… Tay anh làm sao vậy? Xe chôn thì chôn đi anh quản nó làm gì?!”

Người trong ngực tựa như không nghe thấy lời hắn, không đáp lại chút nào, thân thể kia lạnh lẽo cứng rắn như chạm khắc từ băng tuyết, máu trên hai tay lần lượt chảy xuống, Đường Nhận thật sự bị dọa sợ rồi.

“Lục Bán?” Đột nhiên hắn như hiểu ra cái gì, cánh tay chặt chẽ vòng quanh eo Lục Bán kéo ra sau, đồng thời kề sát lỗ tai anh nhẹ giọng nói, “…Em ở đây này, em không sao, anh nhìn em chút đi! Nhìn em đi!”

Hắn cảm thấy giọng mình cũng nhanh chóng vỡ vụn: “Em ôm anh nhé, đại ca… Anh quay đầu nhìn em chút đi, có được không?”

Bên cạnh nhìn người đang nhìn như vậy, bây giờ có mất mặt hay không hắn cũng chẳng quan tâm, ở bên tai Lục Bán vừa hôn vừa dụ dỗ nói: “Đại ca, không sao, em rất ổn, anh đừng như vậy.”

“…”

Người trong ngực như thế đột nhiên thức tỉnh, chầm chậm nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

Đường Nhận ngơ ngác, lập tức đưa bàn che trên mặt Lục Bán —— dưới tay một mảnh ướt đẫm.

Hắn vừa đau lòng, vừa tức giận, chỉ muốn toàn bộ người từng trông thấy nước mắt của Lục Bán biến mất trên thế giới.

Một tay hắn vẫn che mặt Lục Bán, cánh tay khác thì ôm eo kéo người lên, trầm giọng nói: “Tránh ra.”

Quần chúng vây xem không biết là bị tiết mục lường trước đầy máu chó này dọa sợ ngây người hay là bị hơi thở đột nhiên xuất hiện áp suất thấp của người đàn ông làm kinh sợ, đương nhiên tự giác nhường ra một con đường.

Đường Nhận ôm Lục Bán rời khỏi hiện trường tai nạn, ngăn một chiếc xe taxi rồi lập tức nhét người vào, mình cũng đi theo lên xe, chỉ chỉ cổng tiểu khu: “Lái vào trong.”

Tài xế taxi có lẽ không ngờ rằng sẽ có người ngay cả hai bước đường cũng lười đi như thế, tinh thần thoáng sửng sốt, lúc này người ở phía sau mới móc ra một tờ tiền giấy trăm nguyên đưa tới, lạnh lùng nói: “Lái xe.”

“…”

Lái thì lái, hung dữ cái gì…

63.

Phương Minh Việt nhìn thấy tên Đường Nhận nhảy ra trên điện thoại gọi tới thì cũng biết chắc chắn không phải chuyện tốt.

Chẳng qua là gần đây y đã biết chuyện trong nhà Lục Bán, tang lễ y cũng đi, lúc không bình thường, muốn y chịu khó đi chút cũng có thể hiểu. Vì vậy trên đường chở con trai đến sân chơi y đã đổi hướng đi, con trai lên tiếng kháng nghị thì lừa đến nhà Đường tổng.

Y làm sao cũng không ngờ sẽ là tình huống thế này.

“Các cậu… Cái này, đây là cái gì đây?”

Y nhìn tay Lục Bán, trợn mắt ngoác mồm.

Đường Nhận chỉ đơn giản giải thích một chút nguyên do tay Lục Bán bị thương với y.

“Tôi ——” Bác sĩ Phương vừa định bạo phát tỏ vẻ khiếp sợ, nhưng liếc thấy con trai đang ăn quà vặt chơi đồ chơi ở bên cạnh, thì nuốt chữ “Đệt” xuống, “…Kính bạo[1] rồi, phim thần tượng cũng không đùa giỡn các cậu như thế!”

[1]  Kính bạo [劲爆]: Thuật ngữ này thường là một cái gì đó vừa mát mẻ vừa rực rỡ, vừa phong cách và tiên phong, thường được sử dụng để mô tả nhạc dance điện tử (Theo baidu).

Y lại nhớ tới báo hỏng[2] là chiếc mà y đặc biệt thèm khát chạy như bay, nhất thời thương yêu không dứt: “Xe thì vứt đó?”

Đường Nhận đang ngồi cạnh con nuôi chơi với nhóc, nghe vậy ngẩng đầu lên: “Gọi người đến xử lý rồi, anh mau xem tay anh ấy đi.”

Lúc này Lục Bán nói với Đường Nhận: “Em dẫn Tiểu Trọng lên lầu chơi chút đi, dưới tủ sách có hộp Lego xe lửa nhỏ, em tìm xem.”

Tay anh quả thật có chút máu, sợ dọa đến đứa bé, Đường Nhận gật đầu, dẫn Phương Tri Trọng lên lầu.

Nhìn một lớn một nhỏ biến mất ở chỗ rẽ, Lục Bán hỏi: “Chị dâu tăng ca à?”

“Đúng vậy.” Phương Minh Việt gật đầu, vợ y là cảnh sát, hai người họ tăng ca là chuyện thường như cơm bữa, đứa con trai năm tuổi ngày thường đều do cha mẹ y chăm hộ, do đó hiếm khi có ngày nghỉ y cũng sẽ thường dẫn đứa bé ra ngoài chơi.

Y mở hòm thuốc, nhanh chóng tìm cái kẹp bông cồn bắt đầu xử lý vết thương trên tay Lục Bán, vừa bận bịu vừa nói: “Cái này không được rồi, chỉ có thể qua loa khử trùng, lát nữa các cậu vẫn phải đến bệnh viện, vết thương phải rửa sạch một chút, lây nhiễm thì rất phiền toái, cũng phải tiêm uốn ván càng sớm càng tốt.”

“Ừm.” Mặt Lục Bán có chút ngượng, “Lần nào cũng làm phiền anh.”

Phương Minh Việt nhấc mí mắt lên nhìn anh, “Mà thôi đi, chỉ toàn nói lời khách sáo.”

Y vừa khử trùng vừa hỏi: “Có đau không?”

Lục Bán thầm nghĩ đương nhiên đau rồi, ai bị bôi cồn lên chỗ vết thương mà không đau, nhưng anh vẫn theo thói quen nói: “Tàm tạm.”

“Tàm tạm?” Phương Minh Việt thoáng cau mày, “Không tổn thương thần kinh sao…”

Lục Bán động động ngón tay: “Chắc là không, chỉ bị thương ngoài da.”

Phương Minh Việt thấy vẻ mặt tê liệt nghiêm trọng của Lục Bán, chưa từ bỏ ý định mà chọc vào lớp bên trong vết thương, cuối cùng cũng thấy thương binh khẽ nhíu mày.

Y yên tâm.

“Đau thì phải nói đau, nói cho tôi biết phải nhẹ một chút, cậu không nói, người ta làm sao biết.”

Nghe thấy thâm ý rõ ràng trong lời nói của y, Lục Bán thoáng cười khẽ: “Ừ, tôi biết rồi.”

Phương Minh Việt thở dài một tiếng, yên lặng xử lý vết thương.

Một lát sau y nói: “Nhận thiếu cuối cùng cũng thủ đắc vân khai[2], mặt trăng lớn cậu đây chịu phát cho cậu ta chút ánh sáng hả?”

[2] “Thủ đắc vân khai” được trích trong câu thơ “Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh” 守得云开见月明 – Đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh. Đại ý  là “mây tan trăng sáng”.

Lục Bán nghe mà khó hiểu: “Lời này nói thế nào?”

“Cậu hỏi tôi?” Phương Minh Việt khẽ liếc anh, “Không phải cậu không biết đấy chứ? Mấy năm nay cậu ta đều cho rằng cậu là quá bận rộn, lười thay người, nên mới tạm ở bên cậu ta như thế.”

Biểu tình Lục Bán có chút cứng ngắt.

Sau khi anh biết chuyện chia tay rồi, hóa ra nhiều năm như thế Đường Nhận cũng không hiểu được tâm ý của anh đối với hắn, vẫn luôn rất không có cảm giác an toàn. Anh cũng đã từng xem lại bản thân mình, trước kia không phải là thận trọng quá mức, mà là ít biểu đạt. Nhưng anh nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mình đối với Đường Nhận rõ ràng rất để ý, sao lại không nhìn ra chứ?

Sau khi hai người bên nhau anh vốn đã không giao trái tim cùng ánh mắt cho người thứ hai, hơn nữa từ lâu đã đưa hắn về nhà gặp cha mẹ, mỗi lần muốn đổi nhà cũng trưng cầu ý kiến Đường Nhận trước tiên, dựa theo sở thích của hắn… Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi hắn, như vậy còn chưa đủ?

Đường Nhận và cha ruột của hắn đều cho rằng anh chỉ là bởi vì “Thói quen”, bây giờ ngay cả người đứng xem như Phương Minh Việt đây cũng nói như thế, thật khiến trong lòng anh có phần bức rức không chỗ nói.

“Tôi đối xử em ấy không tốt sao?” Anh hỏi.

“Cái này…” Phương Minh Việt có chút khó khăn, y nào biết tốt hay không, y lại không thể mỗi ngày nghe góc tường nhà bọn họ, “ Ai, đàn ông mà, phải học cách biết sử dụng cái miệng!”

Lời này có nghĩa khác, ánh mắt Lục Bán cũng thay đổi.

May mà Phương Minh Việt đang cúi đầu nên không nhìn thấy.

Bác sĩ Phương cảm thân bản thân mình là người đã kết hôn, cần phải chỉ điểm chút sai lầm cho chú em vô tri này: “Là thế này, nếu muốn duy trì, không phải chỉ trong hành động mà còn phải đúng thời điểm, khẩu hiệu cũng phải lớn hơn! Miệng cậu phải ngọt một chút.”

Lục Bán thầm nghĩ, hai người đàn ông, cả ngày toàn nói chuyện yêu đương với nhau… thú vị ở đâu chứ? Nhưng mà nghĩ lại thì, có vẻ như Đường Nhận lại thấy thích thú ấy, chẳng phải em ấy là một tên thích yêu đương sến sẩm sao.

“Tôi biết rồi.”

“Cậu biết cái gì.”

Phương Minh Việt lại thở dài một hơi, động tác trên tay chậm lại, y ngẩng đầu nhìn Lục Bán, ánh mắt vừa như xuyên thấu anh để nhìn thấy nơi rất xa.

“Nhận thiếu đối với cậu, không giống nhau, thật đúng là không giống.”

“Tôi và cậu ta quen nhau từ khi mặc tã. Từ nhỏ đến đến, chưa từng thấy cậu ta đối với người nào, đối chuyện gì mà nghiêm túc, cho đến khi cậu ta quen biết cậu.”

“Ban đầu tôi cũng cho là cậu ta chỉ đùa giỡn với cậu một chút, mãi đến lúc đó,” Y dừng lại, tiếp tục nói, “Lúc cha cậu ta đi.”

“Cậu biết nhà bọn họ phô trương, tới làm cái hậu sự thì đều là những người gì? Muốn ứng phó người cùng những việc này thôi cũng có thể tróc cả lớp da của cậu ta! Làm việc xong thì tôi cùng cậu ta uống rượu, tôi không yên tâm, bảo cậu ta đến nhà tôi, cậu ta cũng đồng ý, nhưng thằng nhóc này ——” Đến bây giờ y nhớ đến mà lòng vẫn còn sợ, vô cùng nhức đầu mắng: “Thằng nhóc này, lúc tôi chỉ đi vệ sinh về thì người đã biến mất!”

“Dọa chết tôi, thời điểm đó nếu như cậu ta xảy ra chuyện gì, tôi làm sao giải thích với mẹ và em trai cậu ta?”

“Tôi con mẹ nó huy động đủ loại người đi tìm cậu ta, kết quả cậu cũng biết rồi đó, cậu ta chạy đi tìm cậu!”

“Sau đó cậu ta đã nói với tôi, chính cậu ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, ngồi lên xe thì thuận miệng báo cái địa chỉ, tỉnh dậy mới phát hiện cậu ta ở nhà cậu…”

“Khi đó tôi cũng biết, đời này cậu ta và cậu sẽ tách ra không được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.