Ngục Giam: Ổ Sói

Chương 6-4: Vực sâu [làm nhục / thận nhập] 4



Đau đớn bên ngoài, sợi mỏng khoái cảm từ làn da lỏa lồ dần dần dâng lên, tiếng kêu thảm của Bạch Chỉ từ từ trộn lẫn rên rỉ.

Người đàn ông hơi híp mắt, dừng quất. Hắn bang một cái lại tát cô.

Mặt Bạch Chỉ lệch sang bên kia, nước mắt từ khóe mắt không tiếng động rơi xuống.

"Sướng đến thế à? Tôi cho phép em sướng sao?"

"... Ô... Triệu Tử Huân..." cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm kêu gọi, âm thanh mỏng manh khó có thể nghe thấy.

Nghe được cô gọi, người đàn thô bạo nâng cằm cô, bức bách cô nhìn về phía mặt hắn. Bạch Chỉ kháng cự vặn vẹo, hắn bóp cằm cô thành tiếng. Hai mắt mơ màng của cô rốt cuộc lần đầu tiên đối mặt người đàn ông.

Người đàn ông này rất gầy, có làn da trắng nõn đến bệnh, làn da cơ hồ là trong suốt, mạch máu và gân xanh lá từ cổ hắn bò lên trên gương mặt, ngũ quan tổ hợp cho người ta cảm giác mười phần thuận mắt, lại bởi vì khí chất khiến cho người ta sinh một loại cảm giác âm lãnh dữ tợn.

Bạch Chỉ đối chọi ánh mắt hắn, nhớ tới vừa rồi đôi tay kia gắt gao bóp chặt cổ mình, thân thể bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy,

Người đàn ông đột nhiên cười. Hắn bỗng dưng buông cằm cô, làm đầu cô dí trên mặt đất, bóp chặt hai luồng nhũ thịt của cô, dùng sức lắc lư, dưới thân cũng dùng vật lớn cậy mạnh hung hăng thao cô, bức cô lui ra sau từng chút từng chút.

Bạch Chỉ nhẹ nghiêng đầu, dựa lưng vào đá cẩm thạch lạnh lẽo, khổ sở cắn môi, lại ức chế không được tiếng rên rỉ tuyệt vọng thống khổ, nước mắt không ngừng tuôn ra, người đàn ông chỉ hưng phấn mà nhìn.

Qua một hồi lâu, vật lớn chôn thật sâu trong thân thể cô hưng phấn mà kịch liệt run rẩy, bắt đầu phun ra chất lỏng --

Hắn... Hắn muốn bắn bên trong...

Cả người Bạch Chỉ cứng đờ, cô không quản nhiều, liều mạng đẩy hắn: "Đi ra ngoài, đi ra ngoài, không cần bắn ở bên trong, cút đi..."

Tiểu huyệt lại trái với ý chí của mình, tham lam xoắn chặt nam căn thô dài.

Người đàn ông tà tà cười, mạch máu xanh lá trên mặt nổi lên. Hắn dùng sức đẩy, trực tiếp ấn vào cửa tử cung, chất lỏng nóng rực phun tận sâu tử cung cô.

Bạch Chỉ chỉ có thể vô lực kẹp chặt hai chân, ô ô ô mà khóc thút thít: "Hỗn đản..."

"Có thể tắm sạch sẽ." Đôi mắt người đàn ông đột nhiên sáng một chút, hắn vừa bắn xong, đột nhiên rút ra hạ thể cô, gỡ súng bắn nước, lấy nước rồi bắn nó ra.

Súng bắn nước phun ra một cột nước làm cho người ta sợ hãi, trên mặt đất bắn nổi lên bọt nước cao cao.

Hắn hưng phấntách hai chân cô ra, đem súng bắn nước nhắm ngay tiểu huyệt cô, cột nước như lợi kiếm lạnh băng đột nhiên đập hoa hạch, đâm vào thân thể cô.

"Ô a a a a a..." Cô chịu không nổi kích thích mãnh liệt như vậy, thảm thiết thét chói tai.

Người đàn ông cố định hai chân cô, không cho cô né tránh, nhìn dòng nước hung mãnh mà rót vào hoa huy*t, đùi nhỏ Bạch Chỉ bị dòng nước đập đến sưng đỏ, bụng nhỏ mềm mại phồng lên.

Hắn biến thái mà thưởng thức một màn này, điều chỉnh vị trí súng bắn nước, ngược lại công kích hai vú cô, làm hai luồng thịt buộc áp vào nhau, sau đó là đầu v*.

Bạch Chỉ vô lực ngửa đầu rên rỉ, tóc ướt dính trên mặt, bộ dáng có vẻ chật vật lại dâm mĩ.

Ẩm ướt bế tắc trong phòng tắm, cô gái ướt sũng nằm ngửa mặt đất, đôi tay bị vải dệt trói lên đỉnh đầu, đầu tóc ướt rũ xuống thân thể trần trụi trắng nõn, da thịt trắng đầy vết máu, người đàn ông giơ súng bắn nước tà ác công kích vú trắng nõn và hạ thể sưng đỏ của cô, tàn nhẫn nhìn bụng nhỏ cô gái dần dần căng phồng, trong miệng không được mà khóc kêu xin tha, vẻ mặt của hắn vẫn cứ hưng phấn, thờ ơ với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.