“Em đúng là không sánh bằng cô ta, vì cô ta, không ngờ trái tim anh lại sắt đá máu lạnh đến thế?”
Lời Chu Nham muốn nói cũng đã nói xong, không còn gì đáng nói nữa, không thèm quay lại nhìn cô ta một lần, sải bước rời đi.
Tay mới chạm vào then cửa, lòng bàng tay bỗng toát ra một chút mồ hôi lạnh, còn hưa kịp phản ứng lại, Cố Thất Thất đã chạy ào đến ôm lấy anh từ phía sau.
“Chu Nham, đừng đi mà! Em biết em sai rồi, anh có thể nghe em giải thích được không, em biết là em không nên hôn anh ta, anh giận em là đúng rồi, nhưng anh đã từng yêu em mà, đúng không?”
“Buông ra.”
“Không…em không buông… Anh…anh mau quay đầu lại nhìn em đi, trái tim em luôn bùng cháy vì anh, không tin anh cứ sờ thử xem…”
Cô ta cố gắng bắt lấy tay của Chu Nham, giây sau bị anh trở tay đẩy mạnh ra.
“Cút!”
Chu Nham bóp bóp lòng bàn tay mình, mang vẻ giận dữ mở cửa ra, chợt phát hiện cửa đã bị khoá chặt, hoàn toàn không mở được.
Cố Thất Thất bị đẩy xuống dưới sàn lập tức đứng lên, lại chạy tới chặn cửa thêm lần nữa, liều mạng ngăn cản anh.
Chu Nham bóp mạnh cổ cô ta, đột nhiên phát hiện khuôn mặt đó là Vu Nhiễm.
Nhất định là bị điên rồi, anh cởi kính ra, nhìn lại lần nữa vẫn là Vu Nhiễm…
Anh lùi lại hai bước, hét lớn lên: “Cô Thất Thất! Cô làm cái trò quỷ quái gì vậy, mau mở cửa ra!”
“Chu Nham, anh đừng có như thế mà, em là Vu Nhiễm mà…”
Hình ảnh trước mắt chợt lóe lên, Chu Nham cảm thấy không ổn lùi bước về phía gốc bàn, nhìn thấy phía bên kia có tách trà nóng bay hơi, hơn nữa còn có chút chất lỏng trong suốt dính trong lòng bàn tay anh.
Mẹ nó!
Anh phẫn nộ đấm vào mép bàn, chiếc tách thuỷ tinh dưới tay lập tức bị nứt ra. Anh cầm một vỡ mảnh thủy tinh rồi khoét một lỗ trên lòng bàn tay, nhân tiện cạo sạch thứ đồ trên tay.
Tranh thủ trong thời gian ngắn nhất, mặt anh âm u, lập tức giang tay ra siết cổ của bóng người nào đó.
“Nếu trước đây tôi đã từng có ý với cô, cho dù đã trôi qua đi chăng nữa thì vẫn còn chút thiện cảm, nhưng bây giờ, ông đây thật sự con mẹ nó cảm thấy kinh tởm phát ớn vì cô! Đến từ chỗ nào thì cút về nơi đó, đừng để tôi nhìn thấy cô lần nào nữa!”
Khuôn mặt tái xanh của Cố Thất Thất cuối cùng cũng tan rã, cô ta bị Chu Nham đẩy té xuống dưới sàn, vừa tê tái và run rẩy khắp người.
Cho dù cô ta hạ thấp mình xuống nói tới bước này, anh vẫn không chịu nghe cô ta giải thích, trong mắt anh chỉ có cô gái nhỏ kia, dù anh bị mắc bẫy, mà trong bẫy anh cũng không có nửa hình bóng về cô ta, tim anh vẫn luôn trung thành đối với người đó!
Nhưng, dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng là họ quen biết nhau chưa bao lâu, tại sao ở trong tim anh cô gái đó trở nên quan trọng đến vậy, còn cô ta dành cả mười mấy năm cuộc đời lại chỉ đổi lấy vỏn vẹn chút thiện cảm từ anh?
Thật là nực cười!
Cánh cửa sau lưng bị anh đá một cái liền mở ra, Cố Thất Thất không còn muốn níu kéo nữa, cô ta hết sức để thay đổi anh rồi, chỉ hy vọng là bên kia có thể thuận lợi một chút.
Anh loạng choạng tìm đến phòng của Uông Bân.
Mới đi vào đã té ngã xuống sàn, Uông Bân bị anh đè lên không đứng lên được, rất lo lắng anh sẽ bị cưỡng hôn mình.
“Chu…Chu Nham, cậu bình tĩnh chút, tôi là đàn ông mà, là anh em của cậu, cậu mà dám làm gì tôi, tôi…tôi sẽ…!”
“Tôi biết …mau ngậm miệng lại, tối hôm qua cậu ăn tỏi đúng không…” Định mệnh!!
Uông Bân tức giận đẩy anh ra, dùng sức sờ soạng hai vết dầu mỡ bên miệng, không phải anh vừa ăn hàu tỏi đấy chứ, nếu không tại sao anh lại xông tới đây, có cần phải chán ngấy đến vậy không!
“Muốn chết thì chết trong phòng cậu đi, chết trong phòng tôi, ông đây còn ngại xui xẻo nữa đấy!” Anh ấy dùng sức rút một tờ khăn ướt lau thử dầu trên tay, còn không quên quay đầu chì chiết Chu Nham.
Chu Nham xuất thần nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, màu sắc dưới đáy mắt vẫn lắc lư choáng váng, lồng ngực phập phồng một hồi lâu mới bình phục lại.
“Không biết sao vừa rồi nhìn mặt cậu tôi lại thấy rất giống Nhiễm Nhiễm nhà tôi, thiếu chút nữa nhịn không được muốn hôn cậu…”
“Cút cút cút…”
Uông Bân đỡ anh đến sô pha ngồi xuống, còn chưa ngồi vững đối phương đã nói muốn đến phòng vệ sinh.
“Muốn nôn hay tè?” “Rửa tay!”
Nhìn chất lỏng trộn tơ máu bị nước cuốn vào cống thoát nước, lúc này Chu Nham mới thở ra một hơi.
“Có phải Cố Thất Thất có vấn đề về thần kinh giống như mẹ cô ta không?”
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Ngày mai cậu sẽ biết, hiện tại tôi cũng không thể nói rõ ràng, Nhiễm Nhiễm còn đang chờ tôi, về trước đã.”
Uông Bân lo lắng cho anh, dứt khoát cùng anh đến cửa phòng.
Trong hành lang im ắng không nghe thấy chút động tĩnh. Anh ấy còn chưa đi xa, Chu Nham trong phòng đột nhiên lao ra, sắc mặt tối tăm gọi anh ấy lại.
“Cô ấy không thấy đâu nữa?”
“Vu Nhiễm ư? Hơn nửa đêm rồi sao lại không thấy, cậu… cậu tìm lại cẩn thận xem.” Uông Bân bị anh dọa sợ.
Phòng chỉ lớn như vậy, tìm một người có thể khó khăn bao nhiêu, mất tích chính là mất tích. Hơn nữa điện thoại Vu Nhiễm còn báo tắt máy.
Đêm đó, hệ thống an ninh của khách sạn đánh thức mọi người dậy, nhân viên an ninh trên đảo cũng bắt đầu lục soát từng phòng của mọi người.
Kết quả là không thấy hai người, Trầm Liệt và Vu Nhiễm, điện thoại di động của bọn họ đều đã tắt máy.
Trong đám đông có người than phiền.
“Hai người này không phải cùng bỏ trốn đấy chứ, chỉ chút chuyện này mà cũng đánh thức chúng tôi dậy, đúng là phiền phức mà.”
“Đừng nói nữa, không phải người ta đã bồi thường phí tổn thất tinh thần rồi sao!”
Vẫn là phòng khách nhỏ vừa rồi, Chu Nham, Uông Bân, Vạn Vân, còn có Cố Thất Thất. Bọn họ nhìn chằm chằm vào máy ghi chép giám sát trước mặt, thấy rõ Vu Nhiễm và Trầm Liệt nói vài câu trong đại sảnh rồi tách ra. Sau đó Vu Nhiễm một mình trở về phòng. Một lát sau, cô từ trong phòng đi ra, mặt không chút thay đổi đi tới bãi đỗ xe bên ngoài khách sạn, cùng Trầm Liệt chờ bên cạnh xe lên xe.
Tính theo thời gian thì họ đã đi được vài giờ.
“Đây là ý gì? Bọn họ bỏ chúng ta về trước?” Vạn Vân nhịn không được đặt câu hỏi.
Cố Thất Thất khinh miệt cười cười, vừa ngẩng đầu thì thấy Chu Nham đang nhìn chằm chằm mình, một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân vọt lên, cô ta làm bộ không thèm để ý sờ móng tay, ho nhẹ một tiếng rồi xoay người định rời đi.
“Bản lĩnh của cô thật đúng là không nhỏ, nói cho tôi biết, bọn họ đã đi đâu rồi?”
“Anh đang nói gì vậy?” Cố Thất Thất đưa lưng về phía bọn họ nên không thấy rõ thần sắc trên mặt.
Chu Nham đẩy Vạn Vân ra, từng bước từng bước đi tới cửa mới chậm rãi dừng lại.
“Đừng hối hận.”
Chu Nham suốt đêm trở về thành phố Hâm Hải, chờ tới giữa trưa ngày hôm sau tìm ra được Trầm Liệt thì cơn tức giận của anh rốt cục cũng bộc phát.
Trong một khu chung cư mới phát triển, Vu Nhiễm đang ăn trưa với Trầm Liệt.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Trầm Liệt gắp tôm cho cô, nhẹ nhàng nói với cô, “Em ngồi trước đi, anh đi mở cửa.”
“Dạ.”
Cửa vừa mở ra, Chu Nham nhấc chân đi vào, trực tiếp cho Trầm Liệt một đấm.
Trầm Liệt không có lực đánh trả, lại bị một cú đấm khác quật ngã xuống đất.
Trong phòng có người vội vàng chạy ra.
“Trầm Liệt, xảy ra chuyện gì vậy? Anh đang ở đâu? Bị thương rồi sao?”
“Anh… anh không sao,” Trầm Liệt muốn nhắc nhở cô đề phòng cái ghế dưới chân, Chu Nham đã chạy tới trước một bước đá văng cái ghế kia đi, ôm lấy Vu Nhiễm.
“A! Anh là ai, buông tôi ra!” Vu Nhiễm đánh vào ngực người nọ, nhíu mày dùng sức đẩy anh ra.