Ngừng Nhớ Về Em

Chương 17: Vợ ơi! Em chạy sai hướng rồi! Anh mới là chồng em nè!



Đêm hôm khuya khoắt, ông chồng trên danh nghĩa lại chạy đến phòng, ôm cô run lẩy bẩy nói mình sợ ma nên muốn ngủ với cô.

Sáng mai còn phải dậy đi làm. Nhiếp Thanh Anh có hơi bực bội, "Đây không phải là nhà anh sao? Trước kia sao anh ngủ được?"

Chu Minh ngẩng đầu buồn bã nhìn cô rồi thở dài. Anh cao to thế mà lại ra giả vờ hoảng hốt như chú nai con, Nhiếp Thanh Anh nhìn mà thấy ớn lạnh.

Chu tam thiếu u sầu đáp, "Đêm dài đằng đẵng mà không có ai ở bên, một mình anh cô độc đành cố nén nỗi sợ hãi vào lòng. Nhưng bây giờ anh đã có em rồi, vợ ơi, em sẽ không bỏ mặc anh chứ?"

Nhiếp Thanh Anh và Chu Minh mặt đối mặt với nhau, vai bị anh ôm chặt, cô cố giãy dụa nhưng không thành. Chỉ cần cô dùng sức một tí là anh lại gào lên "Anh sợ quá!". Nhiếp Thanh Anh chật vật đưa tay lên xem giờ, đã 1 giờ 10 rồi.

Cô bất lực hỏi, "Có đúng là anh chỉ ngủ chứ không làm chuyện khác?"

Chu Minh, "Dĩ nhiên."

Nhiếp Thanh Anh, "Vậy vào ngủ đi."

Nhiếp Thanh Anh quay người đi về phía giường, bảo Chu Minh lấy thêm gối. Chu Minh nhìn bóng lưng cô, vừa gật đầu đồng ý vừa nở nụ cười khó hiểu -- cô vẫn dễ lừa như xưa.

Giống như năm đó, cô không biết anh là ai, nhưng khi anh giả vờ đáng thương mượn tiền cô, cô lại dốc túi cho anh mượn.

Anh biết cô đã lâu, bao năm trôi qua mà cô vẫn không hề thay đổi, nhưng anh đã không còn là chàng trai chỉ biết theo đuổi cô năm đó.

Anh đã thay đổi rất nhiều, thời gian thấm thoát thôi đưa, thiếu niên đã từng cầu mà không được, nản lòng rút lui ấy đã sớm biến mất rồi. Bây giờ chỉ còn lại người đàn ông không từ thủ đoạn, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua mà thôi.

Với mánh khóe của mình, Chu thiếu cuối cùng đã được ngủ cùng giường với vợ, cứ từ từ mà tới, tạm thời anh không muốn thăm dò ranh giới của Nhiếp Thanh Anh. Sau khi dịu dàng chúc vợ ngủ ngon xong, tắt đèn, đôi vợ chồng mới cưới bắt đầu đêm cùng giường đầu tiên.

...

Bóng đêm dần buông xuống, sau khi bị Chu Minh hành một trận, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chu Minh nằm bên cạnh nhìn cô chăm chú, lúc tỉnh lúc mơ, bị nhấn chìm trong cơn ác mộng không chân thật.

Anh mơ đến thời cấp 3, vào mùa đông năm lớp 12, chuyện ba anh giấu diếm bao năm trời cuối cùng đã bị lộ. Vợ của ông dẫn theo 2 đứa con gái từ quê lên tìm ông, chỉ trong một đêm, người mẹ cao quý của anh lại trở thành kẻ thứ ba. Ba và mẹ đều là những người nổi tiếng trong giới, ba là ông trùm trên thương trường, mẹ là nhà dương cầm nổi tiếng. Sau khi mọi chuyện xảy ra, không chỉ cổ phiếu của công ty ba bị giảm, ngay cả sự nghiệp của mẹ cũng bị người ta chỉ trỏ. Sau đó mẹ anh bị bị, quay về nhà ông ngoại ngay trong đêm.

Trong khoảng thời gian ấy, chàng trai Chu Minh luôn được ba mẹ cưng chiều kia bỗng chốc không biết phải làm thế nào.

Anh hận ba mình, cũng hận vợ của ba và hai người chị gái, anh còn hận mẹ mình trở thành kẻ thứ ba bị mọi người thóa mạ. Lúc ấy trong nhà rất loạn, địa vị của anh lung lay sắp đổ, Chu Minh không muốn về nhà đối mặt với những lời kiện cáo của bà vợ lớn với ba mình, anh chỉ muốn về nhà ngoại thăm mẹ.

Chu Minh ghét ba mình, cảm thấy tất cả mọi thứ trên người mình đều do ông ấy cho, anh muốn đi thăm mẹ nhưng lại không muốn dùng tiền của ông.

Mùa đông năm ấy, anh chỉ đi loanh quanh trong trường, không biết phải đi đâu. Anh me theo con đường quen thuộc đi đến sân trường bên cạnh, nhưng lúc ấy mọi người đã nghỉ học, lúc bấy giờ anh cũng không còn tâm trạng theo đuổi Nhiếp Thanh Anh. Đi đến trường học bên cạnh, ngồi ngẩn người trên bậc thang, trong lòng như muốn bùng nổ, anh muốn giết hết những người xa lạ đang ở trong căn nhà kia, lại mịt mờ chỉ hận muốn trốn khỏi căn nhà đó.

Đúng lúc ấy, bỗng nhiên thấp thoáng dáng người thon gầy, với cái eo nhỏ xinh và đôi chân dài cùng làn da trắng như tuyết nổi bật. Cô từ trên lầu bước xuống thì nhìn thấy chàng trai đang ngồi trên bậc thang.

Chu Minh ngồi dưới ánh chiều tà, khắp sân trường không còn một bóng người, cô bước đến gần, nhìn bóng lưng gầy gò cô độc của anh trông rất lạnh lẽo, đìu hiu.

Anh nở nụ cười hờ hững, "Em sắp về nhà hả? Ai cũng muốn về nhà, nhưng anh phải đi nơi nào đây...Anh có một chuyện đè nén ở trong lòng sắp điên rồi, nhưng anh không muốn nói cho người quen biết. Em có muốn nghe không?"

Nhiếp Thanh Anh liền đáp, "Được."

Chàng trai khiếp sợ ngẩng đầu, lần đầu tiên được cô đáp lại. Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, anh khẩn trương một lát rồi mở miệng, "Ba mẹ anh sắp li hôn."

Vừa nói ra thì những lời tiếp theo cũng dễ dàng hơn. Anh không muốn tâm sự với bạn bè để tìm kiếm sự đồng tình, chỉ muốn nói với một mình cô. Chu Minh kể hết những chuyện vừa qua trong nhà mình, nói mình ghét ba mẹ con nhà kia thế nào, hận ba mình ra sao. Có lẽ vì cảm xúc của anh quá bất ổn, ánh mắt ngập tràn thù hận khiến cô lo lắng hỏi anh, "Vậy anh định làm gì?"

Lúc đầu Chu Minh định mướn người dằn mặt ba mẹ con nhà kia. Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của cô, anh chần chờ một lát, tự kéo bản thân từ ranh giới nguy hiểm quay trở về, "...Vay tiền, anh muốn về quê thăm mẹ."

Nhiếp Thanh Anh, "À."

Thế là cô đem hết tiền của mình đưa cho anh, ngay cả tiền mua vé xe về nhà của mình cũng đưa luôn cho anh. Nhiếp Thanh Anh, "Tôi múa rất giỏi, chỉ cần nhận một vở múa là đủ tiền mua vé xe rồi, anh cầm tiền mua vé về nhà trước đi."

Chu Minh ngạc nhiên, "Vậy...học kỳ sau anh sẽ trả tiền lại cho em nhé."

Nhiếp Thanh Anh lắc đầu, "Không cần đâu."

Bây giờ nghĩ lại, Nhiếp Thanh Anh nói không cần có lẽ là vì từ đầu đến cuối cô không biết mình là ai. Lúc cô cho anh mượn tiền đã không trông mong anh sẽ trả lại. Dù sao cô cũng không nhớ nổi.

Sau đó Chu Minh không trả tiền lại. Học kỳ hai lớp 12 anh không đi học thường xuyên, chuyện theo đuổi nữ thần cũng bị anh cho vào quên lãng, so với mấy chuyện nhà phức tạp của nhà mình, Nhiếp Thanh Anh không quan trọng bằng. Về sau anh thi rớt đại học, học lại, mẹ ly hôn rồi xuất ngoại, ba mẹ bắt đầu kiện tụng, cả thế giới đều biết đến chuyện bê bối của nhà bọn họ...Đương nhiên, Chu Minh cũng đã bỏ lỡ Nhiếp Thanh Anh.

Cô là ánh trăng sáng trong cuộc đời của anh, trong lúc vô tình cô đã kéo anh ra khỏi ranh giới phạm tội. Sau này, anh cũng gặp qua rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng vẫn không thể thoát khỏi hình bóng cô. Anh luôn nhớ đến cô, nhớ đến buổi chiều hôm ấy, lần đầu tiên cô dịu dàng với anh như thế. Nhiều năm sau, anh học lại, xuất ngoại, đi làm, lúc quay về vẫn muốn tìm cô...

...

Nhưng âm kém dương sai, lúc đó Nhiếp Thanh Anh được bạn thân Lộ Khê giới thiệu quen biết Từ Bạch Dương. Sau lại cùng anh ta yêu nhau, biết mùa đông năm ấy ba mẹ Từ Bạch Dương cũng ầm ĩ muốn li hôn. Cô tưởng chàng trai năm đó vay tiền mình chính là Từ Bạch Dương, khi nghe cô nói, Từ Bạch Dương chỉ im lặng, anh ta đoán được là ai nhưng lại không nói gì.

Mọi chuyện đã qua không cần phải truy cứu, có truy cũng không làm được gì, chỉ càng thêm phiền. Chỉ khi Nhiếp Thanh Anh và Chu Minh tiếp tục đoạn tiền duyên kia thì quá khứ đã qua mới càng thêm ý nghĩa.

...

Nhiếp Thanh Anh ngủ cả đêm luôn có cảm giác bị bóng đè. Ngay lúc cô sắp tắt thở thì cuối cùng chuông báo thức đã vang lên báo hiệu trời đã sáng. Cô mở mắt ra, đưa tay định tắt báo thức thì cảm giác có gì đó đang đè nặng lên người mình, trên cổ cũng bị vắt ngang khiến cô không ngồi dậy được.

Cô cố gắng xoay người lại, dưới ánh sớm mai xuyên qua ô cửa sổ, cô nhìn thấy người đàn ông đang quấn chặt lấy người mình như bạch tuộc, đầu tóc thì bù xù như tổ quạ.

Nhiếp Thanh Anh giật cả mình.

Sau đó mới nhớ ra đây là chồng mình, cô im lặng đánh giá: Tướng ngủ của Chu thiếu...đúng là...

Cô giãy hoài mà không ra, đành phải đẩy đẩy anh, "Anh mau dậy đi! Đừng ngủ nữa, nặng muốn chết đây này, tôi không thở được...lát nữa tôi còn phải đi làm nữa!"

Chu Minh bị đẩy một hồi lâu mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô vợ nhà mình. Tóc dài bị chặn dưới cánh tay, làn da trắng nõn mềm mại vô cùng, gương mặt toát lên vẻ xinh đẹp, mỹ nhân đang nhíu mày nhìn anh, ngay cả khi giận dỗi mà còn đẹp như thế. Anh gần như đã quên mất mình và cô đã ngủ chung một giường, quên mất anh và cô đã là vợ chồng, anh mơ màng cảm thấy chỉ có Nhiếp Thanh Anh trong mơ mới có thể ngủ cùng với anh.

Chắc chắn là mơ rồi.

Thế nên Chu Minh vô cùng tự nhiên ôm lấy cổ cô, đè nữ thần lòng mình xuống giường, triền miên quấn lấy môi cô.

Nhiếp Thanh Anh, "...!!!!!"

Một giây sau, trong phòng ngủ vang lên tiếng "ầm ầm", người đàn ông thảm thiết kêu lên, Chu Minh bị cô Nhiếp đạp xuống giường.

Chu Minh đã hoàn toàn tỉnh táo.

...

Vợ mang theo vẻ mặt hầm hầm đi làm, Chu Minh xin lỗi thế nào cô cũng không thèm để ý. Anh khổ muốn chết, nhìn đồng hồ cũng đã trễ rồi nên chỉ có thể đi làm trước rồi tính. Chuyến công tác của anh đã hủy đột xuất, trong thời gian này không có chuyện gì làm nên muốn ở nhà với vợ, nhưng cũng phải đến trả lời với công ty về chuyện kia. Sáng nay Nhiếp Thanh Anh quá độc ác, không hổ danh là vũ công, lực ở chân rất mạnh mẽ...Chu tam thiếu đến công ty với cái chân cà nhắc hấp dẫn vô số ánh mắt vây xem.

Đến giờ ăn trưa, Chu Minh đọc tin nhắn của đám bạn trên Wechat, "Tam thiếu, mới mở một hội sở cao cấp, tối nay đi không?"

Tối qua Nhiếp Thanh Anh mới nhắc anh không được nhiều chuyện bô lô khắp nơi mình đã kết hôn.

Chu Minh nhịn hồi lâu, ra vẻ lơ đãng khoe khoang, "Ây da, chắc tôi không đi được đâu, eo đau quá."

Bạn bè, "Đau ở đâu? Cậu làm gì mà đau?"

Anh hờ hững trả lời, "Bị vợ đạp."

Cả đám: "..."

Mọi người chấn kinh, "Cậu lấy vợ khi nào vậy?"

...

Thế là xế chiều hôm đó, trước cửa nhà hát, hàng loạt xe thể thao của đám con nhà giàu chắn hết lối. Chu Minh vuốt vuốt áo, để bạn bè chiêm ngưỡng cái eo của mình. Anh đắc ý nói, "Vợ của tôi rất lợi hại, sức đạp vừa mạnh vừa ác khiến tôi không cần lo lắng vợ đẹp bị đám du côn ăn hiếp..."

Bạn bè nghe cả buổi trời, nghe đến phiền, trợn trắng mắt nhìn anh, "Cả ngày nay cậu cứ khoe vợ cậu đánh, sao cô ấy không đối xử tốt với cậu một tí hả?"

Chu Minh khịt mũi coi thường, "Một đám độc thân các cậu làm sao hiểu được tình thú của người đã kết hôn chứ. Tình cảm vợ chồng tôi rất tốt, chỉ cần nhìn thấy tôi là cười, tối qua vợ tôi còn chủ động cho tôi vào phòng ngủ cùng đấy, mấy cậu có hiểu không? Vợ tôi còn hẹn tôi đi đăng ký kết hôn đấy! Qúa đáng yêu..."

Chu tam thiếu khoe khoang một hồi, nhìn sang cửa chính thấy Nhiếp Thanh Anh đang đi ra. Anh vội vàng kêu đám bạn nhìn sang, Nhiếp Thanh Anh nhìn thoáng về phía anh, Chu Minh bèn nở nụ cười. Anh quay đầu nói với đám bạn của mình, "Vợ tôi vừa thấy tôi liền vui vẻ tung tăng chạy đến, không gì ngăn cản được..."

Bạn bè, "Này..."

Chu Minh quay đầu, bỗng nhiên nhìn thấy Nhiếp Thanh Anh chỉ nhìn sang đây một cái rồi quay đầu đi ngược hướng với bọn họ. Chu Minh lập tức luống cuống, không thèm để ý nữa mà vội vàng hô to, "Vợ ơi! Em chạy sai hướng rồi! Anh mới là chồng em nè! Không phải người kia đâu! Chồng em ở đây! Ở đây nè!"

Tất cả mọi người đều câm nín nhìn Chu tam thiếu điên cuồng vẫy tay với Nhiếp Thanh Anh, "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.