Ngừng Nhớ Về Em

Chương 20: Môi anh dán lên đôi môi mềm mại của



Giấu diếm chuyện kết hôn khó khăn đến thế nào?

Nhiếp Thanh Anh như muốn ngừng thở, cô cảm giác bây giờ ngoại trừ ba mẹ ra thì người xung quanh biết chuyện cô đã kết hôn ngày càng nhiều...Nhờ bàn tay thần của ông chồng Chu Minh nhà cô ngoài cửa mà bây giờ cô phải đối mặt với chất vất của cô bạn thân, Nhiếp Thanh Anh không thể không khai ra chuyện mình cưới chui với Lộ Khê.

Lộ Khê kinh ngạc đến nỗi không thể khép miệng lại được, đến bây giờ cô vẫn không thể tin rằng, một Nhiếp Thanh Anh lạnh lùng, hờ hững thế này mà lại đi cưới chui với một người xa lạ. Mà khoan, Chu Minh...có thật là người xa lạ không?

Lúc Nhiếp Thanh Anh đang giải thích chuyện của Chu Minh cho bạn thân nghe thì trên màn hình tối đen lại hiện thêm mấy dòng chữ.

"Chị gái nhỏ* ơi, chồng em làm việc cả ngày, mệt đến nỗi hai đều chân nhũn ra rồi đây này."

*小姐姐: từ ngữ phổ biến trên mạng. Đối với trạch nam, bọn họ chỉ dùng xưng hô này với những cô gái dịu dàng, đáng yêu, xinh đẹp và hào phóng. (Baike.baidu)

"Anh đau đầu quá, lại còn đói nữa, anh muốn ăn cơm vợ ơi."

"Đói đến choáng váng mặt mày, chị bé mau mở cửa nào. Chồng em đói chết tới nơi rồi mà em không đau lòng à?"

"Ball ball you."

Những kí tự như mang theo nhiệt độ, Nhiếp Thanh Anh bị anh chàng gọi là "chị bé" thì đỏ hết cả tai, cả người vô cùng mất tự nhiên. Tính tình cô yên tĩnh như vậy nhưng cũng không nhịn được mà mắng anh với Lộ Khê, "Anh ấy đánh chữ còn nhanh hơn mình nói, ở đâu ra mà đói đến choáng váng mặt mày chứ?"

Lộ Khê, "..."

Trời đất, rốt cục Nhiếp Thanh Anh đã gả cho một thằng cha tâm thần nào vậy?

Cô bật cười nói, "Mình đang lo không biết có phải cậu bị lừa cưới hay không, nhưng giờ nhìn lại...hai vợ chồng nhà cậu cũng xứng đôi phết."

Vẻ mặt Nhiếp Thanh Anh không chút biểu tình, nghe bạn mình khích lệ thì trong lòng cũng vui lây. Cô vuốt vuốt màn hình điện thoại vài cái, kéo Chu Minh ra khỏi danh sách đen. Lộ Khê đang rất tò mò, nên liền bảo Nhiếp Thanh Anh cầm điện thoại theo ra mở cửa cho Chu Minh, rồi giả vờ xoay điện thoại một cái. Lộ Khê muốn nhìn xem chồng của Nhiếp Thanh Anh là thần thánh phương nào, Anh Anh nhà cô ngây thơ như thế, nếu bị lừa thật cô sẽ không thể nào ngồi yên mà bay từ thủ đô sang đây tìm Nhiếp Thanh Anh ngay.

Nhiếp Thanh Anh đứng dậy đi mở cửa, cô cầm điện thoại đi tới huyền quan, lúc mở cửa ra thì thấy một người đàn ông anh tuấn đang loay hoay với cái laptop, sau khi đóng laptop lại thì nhìn cô cười một cái. Anh đang dùng laptop điều khiển máy tính trong nhà, đùa cô đến quên trời.

Nhiếp Thanh Anh hoảng hốt, dù bình thường không nhìn ra nhưng Chu Minh đúng là nhân tài, khác xa so với những người thuộc khoa xã hội như cô.

Chu Minh tưởng cô tức giận, ngờ đâu Nhiếp Thanh Anh trầm ngâm một lúc rồi hỏi, "Ball ball you nghĩa là gì?"

Chu Minh giả vờ kinh ngạc, "Nghĩa là xin em đấy. "Chị bé à, em đúng là lạc hậu, nào nào, để anh giúp em tải "3000 thuật ngữ trên mạng thời đại mới" để tham khảo nhé, chúng ta cùng nghiên cứu nào."

Nhiếp Thanh Anh bị anh ôm vai, còn bị anh lấy mất điện thoại, cô la lên một tiếng, Chu Minh thoáng nhìn sang, nhạy cảm phát hiện cô đang nói chuyện video với ai đó. Anh mỉm cười, im lặng trả điện thoại lại cho cô, trước mặt cô ra vẻ dịu dàng không quan tâm đến đời sống cá nhân của vợ.

Qủa nhiên, Nhiếp Thanh Anh lại bị lừa, cô cảm thấy có hơi áy náy với anh. Chu Minh đứng ở huyền quan đổi giày thì nghe cô hỏi, "Anh đói không, muốn ăn gì tôi làm cho anh..."

Chu Minh giật mình, sau đó lại cười nói, "Nói gì vậy, sao anh lại để em nấu cơm được."

Anh nắm tay Nhiếp Thanh Anh, cúi đầu hôn lên những ngón tay thon dài ấy. Tay cô run lên, Chu Minh thâm tình nhìn đôi tay cô, "Chị bé đây là nghệ thuật gia, tay em phục vụ vì nghệ thuật, mấy chuyện nấu cơm nặng nhọc này cứ để cho người thô kệch như anh làm là được."

Chu Minh thực sự đẩy Nhiếp Thanh Anh ra phòng khách ngồi chơi máy tính, còn giúp cô chỉnh máy tính lại, rót nước cho vợ, rồi mở máy điều hòa, ân cần hỏi han cả buổi trời, nhân lúc đó, anh vờ như lơ đãng nhìn vào màn hình máy tính của cô, thấy cô đang tra tài liệu múa thì thái độ với cô càng thêm nhiệt tình. Chăm sóc cho vợ xong xuôi rồi, Chu Minh mới quay trở lại phòng bếp nấu cơm. Lộ Khê chứng kiến hết tất cả chỉ biết than thở.

Lúc trước Từ Bạch Dương đối xử rất tốt với Nhiếp Thanh Anh, nhưng chưa đến mức này. Ông chồng này của cô bạn thân...Nhiếp Thanh Anh gả đúng người rồi.

Nhưng hai cô không hề hay biết, cửa phòng bếp vừa đóng lại, nụ cười dịu dàng của anh biến mất ngay lập tức. Anh lấy điện thoại ra, lạnh lùng nói, "Tra giúp tôi, ai đang nói chuyện với vợ tôi vậy, là nam hay nữ, có quan hệ gì với vợ tôi."

Nhiếp Thanh Anh đang ở phòng khách tiếp nhận thẩm vấn từ Lộ Khê. Nhịp tim của cô đập nhanh không thể tưởng, có hơi khẩn trương, chờ Lộ Khê đánh giá Chu Minh.

Lộ Khê im lặng hồi lâu, không nói Chu Minh thế nào, ngược lại lại hỏi Nhiếp Thanh Anh, "Cậu có nhớ sinh nhật 16 tuổi của mình không?"

Nhiếp Thanh Anh run lên, sóng lưng thẳng tấp, "Nhớ chứ."

Đâu chỉ nhớ kỹ, mà là ấn tượng khắc sâu đến tận xương tủy.

Nhiếp Thanh Anh trải qua sinh nhật 16 tuổi tại trường học.

Bạn bè đều đến dự sinh nhận của cô, tất cả quà tặng chỉ là thứ yếu, chuyện khiến Nhiếp Thanh Anh ấn tượng khóquên chính là lúc cô tập múa thì nhìn thấy trên bảng đen xuất hiện dòng chữ đủ sắc màu, "Anh Anh yên tâm bay, Minh Minh mãi theo em!"

Hàng chữ ấy chiếm hơn nửa cái bảng, những lời chúc của các bạn học khác bị dồn vào một góc, trông vô cùng đáng thương.

Bị lời chúc hào hùng này kích động, Nhiếp Thanh Anh nhìn hàng chữ trên bảng như muốn ngạt thở, hoa mắt chóng mặt. Sau đó có một chàng trai mặt mũi bầm tím đẩy một xe bánh kem đến, mấy bạn học bắt đầu tụm lại mặc sức vui vẻ.

...

Lộ Khê cười khẽ, "Hàng chữ đó chính là do chồng của cậu viết đó."

Nhiếp Thanh Anh không kịp trở tay, "...Hả? Mình nhớ không lầm thì người viết hàng chữ đó mặt mày bầm tím mà?"

Cách màn hình di động, Lộ Khê thở dài, cảm thấy thông cảm sâu sắc với cô bạn mù mặt của mình, "Nhưng cậu trai mặt mũi sưng tím đó chính là Chu Minh đấy." Lộ Khê lặp lại lần nữa, "Đúng vậy, chính là ông chồng hiện tại của cậu đó. Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng anh ấy đẹp trai như vậy, ngoại trừ cậu ra thì không ai mà không nhận ra cả."

Nhiếp Thanh Anh cảm thấy đầu mình như đang đặc sánh lại, "Nhưng mà mặt mày người đó bầm tím...mà anh ấy là bạn học của Từ Bạch Dương mà."

Lộ Khê rốt cục cũng hiểu.

Cô im lặng một lúc, rồi dịu dàng nói, "Thanh Anh, cậu có biết hồi cấp 3 có bao nhiêu người theo đuổi cậu không? Cậu có biết nếu như nam sinh ngoài trường theo đuổi cậu thì nam sinh toàn trường chúng ta sẽ ra tay chặn lại hết không?"

Nam sinh toàn trường cùng nhau bảo vệ một nữ sinh, rất điên cuồng. Là bạn thân của Nhiếp Thanh Anh, Lộ Khê đã may mắn được chứng kiến cảnh tượng điên cuồng đó.

"Năm đó, Chu Minh vì viết mấy chữ đó lên bảng mà đánh nhau với nam sinh trường chúng ta. Thế thì mặt mày sao lại không bầm dập cho được? Nữ sinh xinh đẹp chỉ biết cắm đầu vào học như cậu không hề biết ở sau lưng mình, nữ sinh và nam sinh khác đã vì cậu mà ầm ĩ thế nào."

Nhiếp Thanh Anh không thể suy nghĩ được gì, hô hấp bỗng trở nên gấp gáp.

Cô nghe Lộ Khê thở dài, "Bây giờ cậu đã đoán ra chưa? Chồng cậu vốn dĩ không phải là người xa lạ, hồi cấp 3 mặc dù không chung trường với tụi mình nhưng lúc ấy, anh ấy thích cậu đó."

"Trong tất cả những người theo đuổi cậu thì anh ấy giỏi nhất đó, nhờ thế mà mình mới nhớ rõ. Mình đã nói rồi mà, bảo sao lại thấy Chu Minh nghe quen quen."

...

Lòng Nhiếp Thanh Anh loạn hết cả lên, buổi tối ăn cơm cứ nhìn Chu Minh chằm chằm, sau đó như người mất hồn. Hồi cấp 3 anh thích cô? Nếu vậy thì bây giờ anh kết hôn với cô có mục đích gì? Không phải anh bảo là anh muốn cắt đuôi với tiểu minh tinh kia ư?

Nhưng mà, đó cũng là chuyện từ 10 năm trước...Cứ coi như là thích đi, thì anh cũng không thích cô nhiều đâu nhỉ?

Hơn nữa, sau đó cô lại cùng Từ Bạch Dương yêu nhau, cũng không có gì gút mắt với Chu Minh. Có lẽ anh đã từ bỏ từ lâu rồi? Bây giờ chỉ đơn thuần hợp tác với cô mà thôi?

Nhưng nếu như anh vẫn chưa từ bỏ...vậy thì anh đến bên cô với tâm trạng gì?

Bị Nhiếp Thanh Anh dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mình cả đêm, Chu Minh có hơi chột dạ, nghĩ rằng cô đã phát hiện ra chuyện mình điều tra quan hệ bạn bè của cô. Thế là cả một đêm, Chu Minh càng thêm dịu dàng mỗi khi nói chuyện với cô, ngay cả khi đi ngủ cũng không dám đùa cô để ngủ chung giường nữa.

Nhiếp Thanh Anh suy nghĩ thật lâu, cô vẫn cảm thấy xấu hổ, cũng không dám hỏi Chu Minh rằng "Cấp 3 có phải anh thích tôi không?". Anh nói phải, cô không nhớ; anh nói không phải, cô cũng không nhớ gì. Cô cứ như là một người đi đùa giỡn tình cảm của người khác...Thôi, không hỏi nữa.

Ban ngày Nhiếp Thanh Anh vắt nát óc để nhớ lại chuyện từ thời cấp 3 của mình, buổi chiều khi tan làm đã nhìn thấy Từ Bạch Dương từ phía xa bước tới tìm cô, tâm trạng của cô bỗng chốc trầm xuống. Những gì nên nói đã nói hết rồi, cô cũng đã kết hôn mà anh ta cũng không chịu buông tha cô là sao?

Từ Bạch Dương nhìn thấy Nhiếp Thanh Anh từ xa đã nở nụ cười rồi bước đến chỗ cô. Mà Nhiếp Thanh Anh lại quay đầu né tránh ánh mắt của anh ta, sau đó quay người đi về hướng ngược lại. lhb ở phía sau vừa đi ra, thấy cảnh này thì khẽ cắn môi, trong lòng trở nên chua chát. Cô ta bây giờ đã nhận ra Từ Bạch Dương yêu Nhiếp Thanh Anh nhiều bao nhiêu, tình cảm của cô ta đối với Từ Bạch Dương lại trở nên phức tạp, chính bản thân mình cũng không rõ mình đến với anh ta rốt cục là vì tiền hay là vì yêu.

Nhiếp Thanh Anh đi ngược với dòng người ra khỏi nhà hát, lúc đang tìm taxi thì có tiếng còi xe vang lên. Cô nhìn sang, hai mắt bừng sáng, trong dòng xe cộ tấp nập, cô nhìn thấy chiếc Lexus quen thuộc. Nhiếp Thanh Anh bước nhanh tới, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ.

Cô vội vàng giục anh, "Đi nhanh, đi nhanh."

Chu Minh, "Hả, em làm gì mà gấp thế? Ai đuổi theo em hả?"

Không chờ Nhiếp Thanh Anh trả lời, nụ cười Chu Minh bỗng trở nên lạnh lùng. Dưới hàng cây xanh mát, anh nhìn thấy Từ Bạch Dương đi về phía này liền hiểu rõ Nhiếp Thanh Anh đang trốn cái gì. Từ Bạch Dương này...vẫn chưa chịu hết hy vọng.

Chu Minh ngừng một chút, sau đó quay sang nhìn vợ mình, "Em cứ tránh mãi thế thì cũng vô dụng thôi."

"Muốn làm một mẻ khỏe cả đời không?"

Nhiếp Thanh Anh dựa lưng vào ghế, thắt dây an toàn, dáng người mảnh khảnh lung linh. Đôi mắt đen lay láy hiện lên sự tò mò, mong đợi nhìn về phía Chu Minh. Anh nhìn Từ Bạch Dương đang đi đến rồi cười một tiếng, tháo dây an toàn ra, rướn người sang Nhiếp Thanh Anh bên cạnh. Anh ôm lấy cổ cô, chóp mũi lành lạnh của anh sượt qua má cô. Nhiếp Thanh Anh rụt người lại, nghe thấy anh nói, "Cậu ta đang nhìn kìa, đừng nhúc nhích."

Một giây sau, môi anh dán lên đôi môi mềm mại của cô. Một tay anh ôm cổ cô, một tay nâng má của cô, trán kề trán, mũi kề mũi, nụ hôn vô cùng triền miên, càng thêm sâu...

"Ưm." Trong đầu Nhiếp Thanh Anh như có pháo hoa bùng nổ, trong nháy mắt như có hàng ngàn luồng ánh sáng dịch chuyển.

Cô nắm chặt tay, cả người cứng ngắc tựa vào ghế, bỗng chốc nhớ lại những lời Lộ Khê từng nói.

"Vậy giờ cậu đã đoán ra chưa? Chồng của cậu không phải là người xa lạ, mặc dù cấp 3 anh ấy không học cùng trường với bọn mình, nhưng lúc ấy anh ấy đã thích cậu rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.