Ngược Ái Chi Luyến

Chương 13



“Ta nói có đúng không… Các ngươi đã làm… Thế nào cảm giác ăn nằm với nam nhân được không?”

Trương Phong Dương hung ác kéo Tôn Ngữ lại, vươn tay hung hăng nắm cằm Tôn Ngữ… Trương Phong Dương cảm thấy chính mình thật kỳ quái hắn càng nhìn Tôn Ngữ càng có một loại cảm giác quen thuộc kì lạ đau lòng đến nói không nên lời… Cảm giác kia tựa như cảm giác đau lòng mỗi lần nghĩ đến ca ca cùng mẫu thân, thật là khổ sở, tâm hảo chua xót…

Theo bản năng cảm giác nam nhân tên gọi Tôn Ngữ này là đồ vật của mình, thời điểm Trương Phong Dương nhìn thấy Tiêu Mặc cùng Tôn Ngữ thân mật như vậy, hắn liền cảm thấy phi thường tức giận, vô cùng căm tức… Như thế nào chi phối người nam nhân này chỉ có chính mình quyết định… Không cho phép người khác đối với hắn có một chút gọt giũa móng tay (đụng chạm), một chút vọng tưởng… Người nam nhân này là đồ vật của mình…

“Ngươi… Ngươi không nên nói bậy, Tiêu Mặc là người tốt, là bằng hữu của ta, không được nói xấu hắn, ta cùng hắn không hề có cái loại quan hệ này…” Chỗ cằm truyền đến đau đớn làm cho Tôn Ngữ cắn răng chịu đựng, nhưng nghe Trương Phong Dương vũ nhục Tiêu Mặc như thế, Tiêu Mặc là nam hài tử thanh tú bằng hữu của mình ôn nhu như thủy, nên có chút phẫn nộ phản kháng lớn tiếng nói.

“Bằng hữu?” Trương Phong Dương tức giận nhìn Tôn Ngữ

Tôn Ngữ bỗng nhiên cảm thấy mình bị đánh nhào trên mặt đất, tóc cũng bị Trương Phong Dương hung hăng kéo lên, đầu bị bắt hướng về phía trước ngẩng đối diện cùng tầm mắt phẫn nộ kia, ánh mắt kia cực kỳ hung ác. Dữ tợn nhìn chằm chằm trước mắt giống như muốn đem mình cắn xé nát vụn.

“Tiêu Mặc… Tiêu Mặc… Kêu cũng thật thân mật nha! Bằng hữu! Cái gì bằng hữu trên thân thể? Trên giường?” Trương Phong Dương biểu tình trên mặt dữ tợn vặn vẹo “Ngươi thật thấp hèn!”

” Thình thịch… Thình thịch… Thình thịch…” Trương Phong Dương nói xong liền dùng chân tức giận loạn đá Tôn Ngữ, một cái một cái điên cuồng đá!

“Oa… Ô… Ô… Ô… Không được… Không được… Đánh mặt của ta!” Tôn Ngữ thống khổ ghé vào bên chân của Trương Phong Dương thở hổn hển, bản năng dùng hai tay bảo vệ mặt mình, bởi vì Tôn Ngữ chuẩn bị đi thăm Phỉ Nhi, sợ Phỉ Nhi nhìn thấy mặt mũi bầm dập của mình…

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!” Trương Phong Dương tức giận đánh thêm vài cái vào miệng Tôn Ngữ… Tôn Ngữ chỉ cảm thấy hai mắt phát mộng, cả người đau đớn…

“Đừng…”

Trương Phong Dương hung hăng bắt lấy Tôn Ngữ, vươn đôi bàn tay to lớn hung hăng bóp cái cổ mảnh khảnh của Tôn Ngữ, hung ác xiết chặt.

Giờ phút này Trương Phong Dương chỉ có một suy nghĩ; nam nhân tên gọi Tôn Ngữ này, là đồ vật của mình, người khác không thể đụng vào! Không thể… Có một loại suy nghĩ cố chấp cực kỳ kì quái mãnh liệt xuất hiện trong óc của Trương Phong Dương chính là —— thật sự muốn giết chết người nam nhân này, sau đó giấu ở nơi nào đó chỉ có mình có thể nhìn thấy, như vậy người khác liền không có cơ hội tiếp xúc hắn, người nam nhân này vĩnh viễn cũng không nhìn thấy người khác, như vậy hắn là đồ vật của ta, vĩnh viễn thuộc về một mình ta…

“Đừng… Buông ra… Đừng… Buông…” Tôn Ngữ bị Trương Phong Dương bóp ngạt thở đến tức giận, chỉ cảm thấy hai mắt biến thành màu đen, không thể hô hấp cảm thấy cổ cũng nhanh chóng bị bẻ gãy.

Tôn Ngữ hai tay vô lực thúc Trương Phong Dương thân thể cao lớn, nghĩ muốn giãy dụa nhưng lại đẩy không ra, Tôn Ngữ mặt đều phát xanh, trong lòng của hắn rất sợ hãi, mình sẽ chết như vậy, mình chết thì không sao cả nhưng mà Phỉ Nhi phải làm sao bây giờ, có ai bảo vệ nó, chiếu cố nó? Không… Không thể… Ta không thể chết như vậy…

Tôn Ngữ liều mạng vặn vẹo, giãy dụa… Nước mắt không ngăn được ào ào rơi xuống, một giọt một giọt tích ở mu bàn tay của Trương Phong Dương…

Trương Phong Dương cảm thấy chất lỏng ấm ấm kia, thấy Tôn Ngữ bị chính mình bóp cổ hô hấp không được môi phát tím có chút choáng váng… Mạnh mẽ buông tay ra; ta đang làm gì vậy? Ta thiếu chút nữa giết chết hắn…

Trương Phong Dương cho tới bây giờ là người kiềm chế rất tốt, từng đi với nữ nhân nhưng hắn chĩ gặp dịp thì chơi, vui đùa một chút coi như xong, chưa từng đối một người có cảm giác như thế, nghĩ muốn quên không thể quên được, nghĩ muốn thả lại thả không ra, cảm thấy mình phát điên nên mới như thế ——không nghĩ người khác đụng vào nam nhân kia, liền tức giận cảm giác phẫn nộ muốn giết chết người…

Trương Phong Dương nhìn chằm chằm Tôn Ngữ trên lông mi thật dài rung rung tích giọt lệ châu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vẻ mặt thống khổ… Trương Phong Dương buông lỏng Tôn Ngữ ra.

Tôn Ngữ lập tức co quắp ngồi trên mặt đất; “Khụ… Khụ… Khụ…” Tôn Ngữ che cổ liều mạng ho khan.

“Ta cảnh cáo ngươi tốt nhất không được cùng Tiêu Mặc quá thân cận! Bằng không, không có chuyện gì tốt đâu! Biết chưa? Còn nữa không cần ở Tiêu Dao đường này làm, ngươi bộ dạng vừa già lại xấu thực là mất mặt xấu hổ! Nhìn khiến cho lòng ta phiền toái, ngươi lập tức đi thu dọn hành lý theo ta!” Trương Phong Dương từ trên cao nhìn xuống Tôn Ngữ nói.

Đến nơi nào? Tôn Ngữ có chút lo lắng bởi vì ở Tiêu Dao đường tốt xấu còn có Tiêu Mặc cùng Tiểu Miêu bảo hộ, ít nhất mình vẫn an toàn! Ác ma kia muốn đem mình bán ở nơi nào khác sao?

“Ta… Ta không muốn đi… Ta không cần đi…” Tôn Ngữ hai mắt đẫm lệ lắc đầu nhìn Trương Phong Dương.

“Như thế nào ngươi làm ngưu lang còn làm nghiện? Tiện nhân! Thích bị nam nhân sờ tới sờ lui như vậy sao?” Trương Phong Dương nghiến răng nghiến lợi nói

“Tốt lắm câm miệng! Cút đi… Ta ở chỗ này chờ ngươi! Lập tức cút trở về cho ta…”

Tôn Ngữ sợ hãi rụt rè rời phòng nghỉ …

Thời điểm Tôn Ngữ đang đi qua hành lang dài dài u ám chuẩn bị lên lầu, đột nhiên bị năm sáu nam nhân cao lớn hung thần ác sát ngăn chận đường đi,

” Mỹ nhân tự nhiên đến bồi các ca ca, làm cho các ca ca hảo hảo yêu thương ngươi một chút!” Mấy nam nhân tà ác cười.

“Ta… Ta không một mình tiếp khách! Còn có ta… Ta không ở trong Tiêu Dao đường làm nữa… Thỉnh… Các ngươi tránh ra! Ta muốn đi…” Tôn Ngữ nặng đầu nhìn năm sáu nam nhân cao lớn từng bước một hướng tới mình bao vây, sợ hãi lắc đầu khiếp đảm lui về phía sau.

“Như vậy sao được, hắc hắc hắc… Ngươi đi rồi chúng ta sẽ không có chuyện vui… Mỹ nhân theo chúng ta đi đi!”

Trong đó một người vạm vỡ mạnh mẽ tiến về phía trước hung hăng kéo Tôn Ngữ đến bên cạnh một bao sương…

“Không… Không cần… Thỉnh ngươi buông tay. Nếu còn như vậy ta sẽ gọi người” Tôn Ngữ đột nhiên bị người bắt lấy cổ tay cảm thấy thực sợ hãi.

“Tiêu Mặc… Cứu ta… Đừng…” Kẻ vạm vỡ vươn bàn tay to hung hăng che miệng Tôn Ngữ, kéo tới trong bao sương…

Tôn Ngữ cảm thấy chính mình bị đẩy vào một bao sương xa hoa, nghe được thanh âm “Răng rắc” cửa bị khóa trái, Tôn Ngữ nhất thời cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng.

“Trương ca! Mỹ nhân đến đây” mấy nam nhân không có hảo ý kéo Tôn Ngữ giống như con gà con tới trước mặt một vị nam nhân cao tráng, nam nhân cao tráng kia cúi đầu xuống nhìn Tôn Ngữ. Cái người nam nhân được gọi Trương ca kia tên là Trương Cuồng, đứa con của thị trưởng, hắn là người có địa vị cao ở thành phố, hắn ngày thường không coi ai ra gì, ngang ngược, thích làm một chút việc phong nguyệt hái hoa ngắt cỏ …

“A… Là ngươi! Là tiểu tử ngươi… Ngày đó, cái tên phá hư tốt sự của ta cùng tiểu yêu tinh Tiểu Miêu! Thiết… Ngươi chính là mỹ nhân tự nhiên mấy ngày này trong Tiêu Dao đường truyền miệng ồn ào huyên náo… Ân! Bất quá ngày đó ngọn đèn buồng vệ sinh quá mờ không thấy rõ ràng, mỹ nhân như vậy vừa thấy quả nhiên có vài phần tư sắc nga… A… Là ai không thương hương tiếc ngọc như vậy đánh đập mỹ nhân của chúng ta mặt đều tím… Không phải sợ để cho ca ca ta hảo hảo yêu thương ngươi nha!”

Tay của Trương Cuồng sờ mó đùi Tôn Ngữ, ngăn chận tứ chi Tôn Ngữ phản kháng, thân thể cao lớn hung hăng nhào về Tôn Ngữ, cản thân thể Tôn Ngữ sợ hãi phát run, cúi đầu miệng trên mặt trên cổ trắng nõn của Tôn Ngữ đang không ngừng né tránh, hôn gặm cắn…

“Không được đụng vào ta, ngươi muốn làm gì?” Tôn Ngữ hoảng sợ mở to hai mắt, dùng hết khí lực muốn đẩy Trương Cuồng ra.

Trương Cuồng kia bắt đầu từ cổ Tôn Ngữ, một đường liếm hôn xuống thẳng đến thắt lưng… Khiến Tôn Ngữ ghê tởm chịu không được, khả vô luận như thế nào cũng đẩy không ra nam nhân cao tráng kia, Tôn Ngữ vừa sợ hãi vừa lo lắng…

“Tê…” Trương Cuồng vươn tay hung hăng trong quần áo đơn bạc của Tôn Ngữ xé rách, ngực Tôn Ngữ lộ ra non mịn, Trương Cuồng nhịn không được cắn xé hồng nhuận bên trên…

“Không được… Không được…” Tôn Ngữ tuyệt vọng vặn vẹo xung quanh.

Một nam tử khác mê đắm nhìn Tôn Ngữ dưới thân Trương Cuồng “Ân… Quả nhiên là mỹ nhân tự nhiên nha! Làn da thật hảo! da thịt non tinh tế quả nhiên làm cho người ta tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía nha!” Trương Cuồng hung hăng ngăn chận Tôn Ngữ không ngừng phản kháng, ở trên người Tôn Ngữ không ngừng sờ soạng, Tôn Ngữ sợ hãi cảm thấy bộ vị trọng điểm của ngươi trên người mình cực kì nóng bỏng… Tôn Ngữ làm nam nhân biết đây có hàm nghĩa gì… Thật không ngờ đối tượng lại là mình

“Ngươi… Buông… Ngươi muốn làm gì! Cứu mạng… Cứu cứu ta…” Tôn Ngữ dùng hết toàn bộ khí lực kêu cứu, sợ hãi nhìn nam nhân đáng khinh ở trên người mình.

“Kêu lớn tiếng như vậy làm gì? Nói cho ngươi biết! Đừng nghĩ có người tiến tới cứu ngươi. Bên ngoài rất ầm ĩ, sẽ không ai đến cứu ngươi đâu! Đúng rồi! Tiêu Mặc thân thiết của ngươi! Đang ở bị ta cố ý phái người ở bên ngoài nháo sự vướng víu! Hắn cũng không rãnh cứu ngươi, thật sự vừa nói đến cái tên Tiêu Mặc kia liền nháo tâm, như thế nào có thể đem tiểu mỹ nhân hảo như vậy cất giấu không để cho ta nếm thử món ngon này vài cái…” Trương Cuồng không hề gì nhìn Tôn Ngữ dưới thân nói.

“Ngươi… Ngươi biến thái buông tha ta!” Tôn Ngữ phản kháng.

“Bớt nói nhảm!”

Trương Cuồng không vui bắt lấy cổ tay Tôn Ngữ không ngừng điên cuồng phản kháng, dùng áo sơmi bị xé rách trói chặt chẽ

“Ân…” Tôn Ngữ vặn vẹo phản kháng.

“Đừng con mẹ nó lộn xộn!” Trương Cuồng đứng dậy, cởi quần ra, hung khí tà ác của hạ thân dựng đứng, Tôn Ngữ nhìn cái vật thể đáng ghê tởm kia, sợ hãi quay chỗ khác, mặt đỏ nhắm mắt lại…

“Thật đúng là tiểu mỹ nhân tiêu hồn, ngượng ngùng, Trương ca ngươi rất mạnh,nhưng đừng chơi đùa phá hủy tiểu mỹ nhân gầy yếu này! Lưu lại cho ca một chút…”

Năm sáu nam tử cao cao to lớn hùng tráng đứng ở trước mặt Tôn Ngữ, vuốt khuôn mặt nhỏ xinh của Tôn Ngữ cười xấu xa…

About these ads

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.