Ngược Ái Chi Luyến

Chương 14



Tôn Ngữ sợ hãi nhìn nam nhân hung ác trước mắt, liều mạng muốn đẩy nam nhân kia ra, nhưng hắn thật sự quá cao quá cường tráng, thế này trốn cũng không ra, chỉ có thể ngăn chận nam nhân hung hăng kia, giống như dã thú gặm cắn da thịt của mình…

Cũng không biết Tôn Ngữ khí lực tuôn ra từ nơi nào, bất chấp mọi thứ hung hăng cắn cánh tay của nam nhân hung ác đang áp chế mình một cái…

Trương Cuồng đau đến “Ân” một tiếng, Tôn Ngữ nhân cơ hội liều mạng song chưởng đẩy ra, Trương Cuồng không hề phòng bị hắn trực tiếp đẩy qua một bên. Tôn Ngữ dùng răng cắn mở áo sơmi buộc chặt ở trên cổ tay…

Sau đó Tôn Ngữ thuận tay từ trên bàn trà lấy một chai bia lớn, đập bể cái chai hướng về năm sáu nam nhân kia có chút bất hoãn quá thần lai (không bình tĩnh)…

Tôn Ngữ bỏ chạy té nhào bên cạnh cửa trước…

“Bắt hắn trở về cho lão tử… Con mẹ nó ngươi dám bỏ chạy, thật sự tại thành thị này chỉ cần là ta muốn thì sẽ không thể không chiếm được… Dám cắn ta mẹ kiếp ngươi không muốn sống chăng?” Trương Cuồng tức giận nhìn chằm chằm Tôn Ngữ nói.

Mấy nam nhân kia hung ác giữ chặt Tôn Ngữ liều mạng phản kháng ở cửa, bắt lấy Tôn Ngữ hung hăng ném trên mặt đất…

Trương Cuồng ngồi xổm xuống, cười lạnh một chút kéo tóc Tôn Ngữ, một cái tát quất tới.

“Ngoan ngoãn một chút cho ta! Mẹ nó… Tiện nhân bán thân, còn giả bộ thanh thuần cái gì?” Trương Cuồng đè Tôn Ngữ không ngừng vặn vẹo, Tôn Ngữ liều mạng phản kháng đẩy Trương Cuồng ra…

“Buông… Ngươi biến thái…” Tôn Ngữ sợ hãi phản kháng

“Thật sự bực bội! Vốn nghĩ muốn đối với ngươi ôn nhu, nhưng mà ngươi lại chai mặt không biết xấu hổ… Thế nào cũng phải bức ta đánh! Bắt hắn đè lại cho ta ” Trương Cuồng đứng lên từ phía sau đối mấy nam nhân cao tráng nói.

Mấy nam tử cao lớn cười xấu xa tới gần Tôn Ngữ, hung hăng ngăn chận Tôn Ngữ, đem Tôn Ngữ áp xuống ở trên sàn nhà…

“Các ngươi muốn làm gì… Buông… Buông ra!!!!” Tôn Ngữ lớn tiếng hô to giãy dụa.

Có mấy nam nhân hung hăng bắt lấy hai tay Tôn Ngữ không ngừng vặn vẹo, những người khác đè Tôn Ngữ lại… Dùng dây thừng thô thô đã chuẩn bị trước trong bao sương, đem Tôn Ngữ chặt chẽ cột vào góc bàn…

Tôn Ngữ giống như con mồi, tứ chi trình ra thật to hình chữ ‘Đại’ (大), Tôn Ngữ sợ hãi nhìn nam nhân trước mặt ánh mắt lộ ra hung quang…

“Ca mấy người chúng ta hôm nay liền cùng nhau thao tiện nhân không an phận này! Mẹ nó! Thế nhưng phản kháng!!!” Trương Cuồng nói xong thân thủ cỡi đai lưng quần của Tôn Ngữ ra…

“Không được đụng vào ta, ngươi rốt cuộc muốn… muốn làm gì…” Cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp loại tình huống này Tôn Ngữ hoảng sợ mở to hai mắt, nghĩ muốn phản kháng nhưng tứ chi lại bị buộc chặt chẽ liên tục vùng vẫy cũng đều không thể động…

“Ngươi cứ nói đi! Ta muốn làm gì?” Trương Cuồng cười xấu xa ở bên tai Tôn Ngữ nói

“Không được… Buông ta ra! Buông ta ra!!!” Tôn Ngữ hoảng sợ lắc đầu liều mạng tuyệt vọng la lên.

“Lạp…” Một tiếng xé rách, Trương Cuồng không kiên nhẫn vừa đè Tôn Ngữ không ngừng phản kháng vặn vẹo, bàn tay to lớn vừa xé, đem quần Tôn Ngữ xé mở, vứt trên mặt đất…

“Đừng… Không được… Không được” Tôn Ngữ cảm thấy quần bị kéo xuống, hạ thân lạnh như băng sợ hãi thẳng khởi nổi da gà…

“Yêu… Cái này vuốt thật đúng là thoải mái!!!” Trương Cuồng trêu đùa vươn bàn tay to ở trên người Tôn Ngữ sờ tới sờ lui, mặt khác mấy nam nhân cũng không có hảo ý ở ngực, bộ vị trong điểm trên người Tôn Ngữ sờ tới sờ lui, loạn bóp… Miệng cũng bất lão liều mạng gặm cắn trên da thịt tinh tế của Tôn Ngữ, lưu lại từng mãnh dấu răng đỏ tươi…

“Không được… Buông tha ta… Có ai có thể cứu cứu ta…” Tôn Ngữ kịch liệt giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng tứ chi bị trói buộc chặt chẽ, giãy dụa như thế nào cũng giãy dụa không xong… Tôn Ngữ tuyệt vọng lắc đầu khuất nhục nước mắt chảy xuôi xuống dưới…

Tâm hảo chán ghét… Thật sự tâm hảo chán ghét, hảo biến thái… Tôn Ngữ bị nam nhân đối xử cưỡng bức như thế, từ sâu trong nội tâm tuôn ra cảm giác muốn nôn mửa.

“Thiết… Ngươi kêu! Kêu lớn tiếng một chút… Dù sao cũng không có ai hội cứu ngươi, nhưng đừng kêu khàn cổ họng, lát nữa ta còn muốn nghe tiếng gọi khóc tiêu hồn của ngươi!” Trương Cuồng cười lạnh…

Tôn Ngữ thanh âm khống chế không được mà run rẩy nghẹn ngào, “Không được... Không được…”Thần a! Phật tổ a! Ai tới cứu cứu mình đi! Tôn Ngữ đại não trống rỗng, thân thể run rẩy không ngừng sợ hãi.

Lúc Trương Cuồng thô bạo đối xử, Tôn Ngữ toàn thân hoàn hoàn toàn toàn bại lộ ra ngoài… Còn có năm sáu nam nhân ánh mắt của mỗi người không có hảo ý nhìn xuống…

“Oa! Thật sự là không tồi hảo non, hảo trơn… Ngay cả nơi đó cũng suông nồn nộn… Thật sự không tồi… Không tồi nha…” Tay của Trương Cuồng ở trên bộ vị trọng điểm của Tôn Ngữ trêu đùa nói

“Buông tha ta… Buông tha ta…” Đã bị khuất nhục như vậy Tôn Ngữ tái cũng vô pháp nhẫn nại, tuyệt vọng kêu to, khóc…

“Khóc cái gì khóc… Yên tâm đi, nhìn ngươi phần trên da thịt non tinh tế như vậy! Ta sẽ đối với ngươi thương hương tiếc ngọc…” Trương Cuồng trêu đùa nói xong…

“Không được… Không được… Không được…”

“Ngoan ngoãn chút! Đừng lộn xộn!”

Tôn Ngữ hoảng loạn muốn khép hai chân lại, nhưng mấy nam nhân bên cạnh dùng sức bài khai. Áp chế ở vị trí ngực của Tôn Ngữ… Lộ ra bộ vị trọng điểm phía sau…

“Hừ! Người bộ dạng xinh đẹp,ngay cả phía sau cũng phấn phấn non non, nho nhỏ, chặt chẽ, thật sự là mê người nha!” Trương Cuồng tay sờ sờ phía sau Tôn Ngữ, ý xấu bóp bóp…”

” Không được… Không được như vậy… Ai có thể tới cứu cứu ta…” Tôn Ngữ cảm thấy hảo khuất nhục kêu to,

“Hừ! Kêu la cái gì! Phiền chết đi được” Trương Cuồng hung hăng đè ép lên

“Không được…” Tôn Ngữ phía sau cảm giác kinh hách bị cái gì đó nóng bỏng trên người Trương Cuồng gắt gao đứng lên… Tôn Ngữ nước mắt hàng loạt chảy ra, vì cái gì chính mình bị đối xử như vậy,phải rơi vào chuyện biến thái như vậy… Làm sao bây giờ ta về sau như thế nào còn có mặt mũi gặp hài tử của ta, như thế nào còn mặt làm người, như thế nào làm phụ thân của một đứa nhỏ… Tôn Ngữ biết mình chạy trời không khỏi nắng, tuyệt vọng nhắm mắt lại…

Trương Phong Dương ở nơi kia tả đẳng hữu đẳng (chờ đông chờ tây – ý nói chờ đợi lâu) rốt cuộc đợi không được Tôn Ngữ, Trương Phong Dương phi thường tức giận, quyết định đi trên lầu bắt Tôn Ngữ xuống dưới, chính là thời điểm đi ngang qua thang lầu vừa đi đến bên cạnh hành lang bao sương VIP hắn nghe thấy Tôn Ngữ gọi tuyệt vọng…

“Thùng thùng…” Trương Cuồng lúc đang muốn hung hăng chi phối thân thể của Tôn Ngữ, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.

“Đừng… Cứu cứu ta” Tôn Ngữ giống như rơm rạ thấy có người đến lớn tiếng kêu cứu, hy vọng người ở phía ngoài mau tới cứu mình.

“Người nào??” Trương Cuồng đang cao hứng bị chen ngang bực tức hỏi.

“Mở cửa… Ta là người phụ trách của Tiêu Dao đường Trương Phong Dương” Trương Phong Dương thanh âm nôn nóng ở ngoài cửa vang lên.

“Trương tiên sinh… Cứu cứu ta…” Tôn Ngữ lớn tiếng hô, hy vọng Trương Phong Dương chạy nhanh tới cứu mình… Tuy rằng Tôn Ngữ biết Trương Phong Dương cũng không phải loại người tốt gì, nhưng ít nhất sẽ không đối xử với mình biến thái như vậy…

“Trương Phong Dương là ngươi! Có chuyện gì sao? Ta đang tiêu khiển, tốt nhất không nên xen vào hứng thú của ta…” Trương Cuồng hung hăng đè ở trên người Tôn Ngữ, lấy tay bịt kín miệng Tôn Ngữ, nhìn đến Tôn Ngữ dưới thân còn tinh thần phản kháng liền trở tay đánh vào sau cổ Tôn Ngữ, “Ân…” Tôn Ngữ hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh…

“Bính….” Một tiếng vang thật lớn, Trương Phong Dương một cước hung hăng đá văng cửa bao sương… Nhìn đến bên trong bao sương, năm sáu nam nhân hung hãn đè trên tứ chi Tôn Ngữ, mà Tôn Ngữ còn bị cởi hết quần áo… Cái tên kêu Trương Cuồng thích đến chỗ tầm hoa vấn liễu kia đang gắt gao ngăn chận Tôn Ngữ, muốn xâm phạm đã đánh Tôn Ngữ đến hôn mê… Nhìn tình cảnh này Trương Phong Dương tức giận phát cuồng… Tựa như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm nam nhân quần áo không chỉnh kia phẫn nộ

“Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi trên người hắn ra…”

About these ads

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.