Tôn Ngữ mơ rất kỳ quái, trong mơ mình ôm lấy một đứa trẻ phấn điêu ngọc mài (cực kì xinh đẹp), đứa trẻ kia có ngón tay thật đáng yêu, hai mắt to ngập nước nhìn mình, cười ngọt ngào, còn ôm một bảo bối gấu bông lông xù, không biết vì cái gì Tôn Ngữ nhìn đứa trẻ trong lòng ngực chính là cảm thấy rất quen thuộc tâm hảo đau nhưng nghĩ không ra nó là ai.
Ôm thân thể nho nhỏ mềm mại kia, Tôn Ngữ cảm thấy chính mình thực hạnh phúc, rất vui vẻ…
Nhưng chỉ chốc lát, đứa trẻ trọng lòng ngực của mình không thấy, chính mình nhìn thấy một cái thi thể khác người đầy máu, còn có ác ma khủng bố đang gặm ăn cái thi thể kia, mà ác ma đột nhiên nhào về phía mình, giương mồm to đầy máu. Nhe răng nanh, hướng mình cắn tới…
“A…”
Tôn Ngữ bị ác mộng dọa mồ hôi lạnh chảy ròng, kêu lớn, Tôn Ngữ tỉnh lại, mới biết mình đang nằm mơ…
Nghĩ lại bị thân thể thật lớn đè nặng trên người đến thở không nổi, hai tay dùng sức nghĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng đẩy cũng bất động.
Tôn Ngữ muốn đẩy Trương Phong Dương đang gắt gao quấn quít lấy mình xuống, nhưng càng dùng sức, Trương Phong Dương càng ôm chặt, hai cánh tay gắt gao giam cầm mình, còn không ngừng ở trên người mình cọ đến cọ đi, cắn tới táp lui… Tôn Ngữ bị cắn thật là hảo đau.
Thật sự không có biện pháp, Tôn Ngữ ở bên tai Trương Phong Dương lớn tiếng kêu to hy vọng có thể đánh thức Trương Phong Dương, còn chưa kêu vài tiếng, Trương Phong Dương liền tức giận, Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ ở trong tay, không vui hung hăng đánh Tôn Ngữ, còn bịt kín miệng Tôn Ngữ, Tôn Ngữ bị đánh đau đến nước mắt đều chảy xuống.
Trương Phong Dương ngủ thật sự ngon, thực thoải mái, đã lâu cũng chưa ngủ thư thái như vậy, hắn càng thêm ôm chặt cái gì đó trong lòng ngực… Bởi vì Trương Phong Dương từ sau khi phụ thân qua đời cơ hồ mỗi ngày đều mơ thấy ác mộng, tràn đầy huyết tinh, ác mộng thi thể đáng sợ, mỗi ngày đều bị ác ma kia làm bừng tỉnh rồi sau đó rốt cuộc ngủ không được, chỉ có thể trợn tròn mắt chờ đợi sáng sớm…
Hiện tại hắn ôm cái gì đó ấm ấm áp áp, ôn nhu mềm mại, mùi hương nghe thấy cũng thực thoải mái. Hắn cảm thấy mỹ mãn ôm, thật sự muốn ôm đồ vật này ngủ thẳng đến khi thiên hôn địa ám (trời đất mù mịt)…
Chính là chờ đến khi Trương Phong Dương phát hiện trong lòng ngực của mình ôm một cái gối đầu, Tôn Ngữ cũng không ở bên cạnh mình, hay là đại thúc kia chạy trốn? Thật sớm biết như thế đã đóng cửa, mẹ nó nếu hắn bỏ trốn, ta nhất định phải đánh gãy chân của hắn, Trương Phong Dương lập tức đứng dậy đi tìm.
Trương Phong Dương rời phòng ngủ, trong phòng khách nhìn đến, Tôn Ngữ mặc áo sơ mi màu trắng thật to của mình, lộ ra xương quai xanh tuyệt đẹp cùng đôi chân tinh tế non non, tựa như một làn không khí tươi mát, Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ như vậy tim không tự chủ đập liên hồi.
Tôn Ngữ thẳng ngoắc ngoắc nhìn bức tranh thật lớn trước mặt treo ở trên tường phòng khách, bức tranh hạnh phúc này, chính là một nhà tứ khẩu, nam chủ nhân bên trong bức tranh ôm đứa nhỏ vừa mới sinh, mà nữ chủ nhân xinh đẹp thần tình hạnh phúc tựa vào trên người của y cũng ôm một tiểu nam hài hơi lớn tuổi một chút, một nhà tứ khẩu này, vẻ mặt hạnh phúc, tươi cười sáng lạn…
Tôn Ngữ nhìn một nhà tứ khẩu cảm thấy rất quen thuộc nhưng nhớ không ra, luôn cảm thấy ở nơi nào đó đã gặp qua, đầu đau quá… Tôn Ngữ kỳ thật là ngươi khi còn nhỏ đã bị mất trí nhớ, hắn chỉ nghe viện trưởng của cô nhi viện nói với mình thời điểm đến nhà trẻ toàn thân đều là máu cùng vết thương, hỏi cái gì cũng không nhớ rõ, ngay cả mình gọi là gì từ nơi nào đến cũng không biết, chỉ có khóc, một người không có trí nhớ, duy nhất nhớ rõ, chính là thê tử Lý Bình giống như dòng sông ấm áp trong suốt cùng nhau lớn lên với mình, luôn bảo vệ mình, nhớ lại thật ấm áp, bất quá hiện tại ngay cả Bình Nhi cũng mất, chính mình thủy chung cô độc một mình…
“Đại thúc ngươi đang làm gì đó?” Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ thở dài nhẹ nhõm một hơi hoàn hảo đại thúc không có đi, vội vàng bắt lấy Tôn Ngữ không vui hỏi.
“Buổi sáng tốt lành, Trương tiên sinh, đến ăn điểm tâm đi!”
Trương Phong Dương thấy Tôn Ngữ đứng ở trước bàn ăn mỉm cười, trên bàn cơm đã dọn xong bữa sáng —— chỉ có một cái bát màu trắng đựng cháo, cháo này bên trong tất cả đều là tôm tươi bóc vỏ phấn hồng, mặt trên bày một cái trứng ốp la màu vàng cam cam, còn có hành thái xanh biếc, cải bẹ phối phía trên trông thật ngon miệng thật sự phi thường khiến cho người ta miệng rất muốn ăn…
“Là ngươi làm sao?” Trương Phong Dương sắc mặt có chút hòa hoãn đến trước bàn ăn ngồi xuống, nhìn cháo tôm tươi trên bàn nghĩ đến chính mình đã thật lâu không có nếm qua bữa sáng. Phòng bếp gì đó đều là trang trí, bản thân không nấu cơm, bình thường mình cũng ở bên ngoài ăn, mấy thứ kia căn bản vô ích cho qua bữa…
“Vô luận như thế nào cám ơn ngươi đã cứu ta! Ta cái gì cũng không, chỉ biết nấu cơm! Hy vọng ngươi sẽ thích!” Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương nói.
“Còn nữa bởi vì tủ lạnh cái gì cũng không có chỉ có một chút tôm bóc vỏ cùng trứng gà, chỉ có thể làm cháo, không biết hợp khẩu vị của ngươi không.” Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương cảm ơn nói.
Trương Phong Dương không nói gì, chính là cầm cái thìa ăn cháo tôm tươi một hơi, cảm thấy hương vị của tôm tươi phối với gạo nấu cháo mềm nhẵn lại trứng ốp la xốp giòn, cảm giác ấm áp nói không nên lời, ăn thật ngon, tựa như cảm giác của người nhà.
“Tốt lắm!” Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ nói.
“Thật tốt quá! Trương tiên sinh thích thì tốt rồi.”
“Không cần gọi ta là Trương tiên sinh! Ngươi gọi Tiêu Mặc thân thiết như vậy, lại không gọi ta như thế, kêu tên của ta! Trương Phong Dương biết không?”
“Hảo! Trương… Trương Phong Dương” Tôn Ngữ có chút không được tự nhiên nhìn thoáng qua Trương Phong Dương nói.
“Ân! Ngoan! Nhanh ăn đi.” Trương Phong Dương bắt đầu ăn như lang thôn hổ yết (ăn ngấu nghiến), Tôn Ngữ dùng cái thìa khuấy chút cháo trước mặt, phi thường lo lắng cho tình trạng tiểu Phỉ Nhi của mình, cũng không biết Tiểu Phỉ Nhi thế nào, có ăn cơm hay không… Nhìn Trương Phong Dương trước mắt ăn giống như tiểu hài tử, khóe miệng còn dính một hạt cơm, Tôn Ngữ nhìn như vậy chính là cảm thấy, nam tử bề ngoài hung hãn này kỳ thật còn là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, không tự chủ vươn tay, nghĩ muốn lấy hạt cơm xuống cho Trương Phong Dương, Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ cảm thấy tim đập lợi hại hơn…
“Ta… Ta ăn no rồi, đến công ty.” Trương Phong Dương buông chiếc đũa từ ghế đứng lên có chút không tự nhiên nói.
“Phải rồi! Đại thúc ngươi ở tại chỗ này đi! Tiêu Dao đường nơi đó không cần đến nữa, về sau ngươi ở tại chỗ này, ngươi nấu cơm ăn thật ngon, ngươi mỗi ngày nấu cơm giặt quần áo cho ta, quét dọn phòng! Làm người giúp việc của ta!”
“Ân… Được rồi! Cám ơn “
Ở tại chỗ này tuy rằng phải nhìn thấy nam nhân hung ác kia, nhưng chung quy so với đến trong Tiêu Dao đường bị vô lễ thì tốt hơn… Dù sao cũng muốn ở nơi này làm việc trả tiền lại! Tôn Ngữ âm thầm nghĩ.
“Nếu không có việc gì! Ta đi đây!”
Trương Phong Dương nói xong xoay người rời khỏi.
“Xin hỏi một chút… Ta xế chiều đến Tiêu Dao đường một chút không?” Tôn Ngữ mặc kệ mà đi như vậy cũng phải nói lời từ biệt với Tiêu Mặc cùng Tiểu Miêu đã chiếu cố mình mấy ngày qua, Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương sợ sệt nói.
“Không thể! Ngươi nhớ kỹ mỗi ngày ngươi phải quét dọn phòng ở, hoa viên bên ngoài, không được nhiễm một hạt bụi ta mỗi ngày đều sẽ kiểm tra biết không! Nếu ngươi làm không được ta sẽ hung hăng đánh vào mông ngươi biết chưa?”
Trương Phong Dương bắt lấy Tôn Ngữ, vươn tay ở trên mông của Tôn Ngữ hung hăng đánh một cái, bởi vì Tôn Ngữ thức dậy phát hiện mình không có quần áo chỉ lấy cái áo rộng thùng thình của Trương Phong Dương mặc tạm thời, Tôn Ngữ bên trong cái gì cũng không có mặc, Trương Phong Dương lúc đánh ở mông Tôn Ngữ một cái mặt trên in lại một chưởng ấn năm ngón tay hồng hồng…
“Về sau chỉ khi ta cho phép ngươi mới có thể xuất môn biết không? Đừng dài dòng về sau ta nói ngươi làm gì thì làm đó! Không được phản kháng!”
Trương Phong Dương hung hăng ôm lấy Tôn Ngữ, Tôn Ngữ cả kinh trợn to hai mắt, hôn một cái vào má Tôn Ngữ…
“Tốt lắm ta đi đây! Ta tan tầm trở về muốn kiểm tra công việc của ngươi! Ngươi tốt nhất phải làm tốt! Bằng không ta sẽ thật sự hung hăng đánh mông ngươi!”
Trương Phong Dương khóe miệng mỉm cười ly khai khỏi phòng, hắn thật sự cảm thấy căn phòng có Tôn Ngữ trở nên ấm áp, mà chính mình không hề cô tịch một mình nữa, chỉ có một mình cô độc cùng không khí lạnh lẽo, Tôn Ngữ đại thúc tựa như ánh mặt trời, là dương quang của Trương Phong Dương ta…