Ngược Ái Chi Luyến

Chương 20



“Tiểu Miêu ngươi không bẩn…” Tôn Ngữ ôm Tiểu Miêu đang thất thanh khóc rống.

“Ngươi ở trong lòng ta chính là thiên sứ trong sáng nhất, còn nữa hãy yêu người ngươi yêu không cần quan tâm lời đồn đãi nhảm nhí của người khác, dùng tấm lòng yêu thương hắn, ta cảm giác nam hài kia là một người đáng để phó thác cả đời, ta thấy trong lòng hắn đều là ngươi, ngươi cũng thích hắn không phải sao? Ngươi đối xử với hắn như vậy, hắn vẫn không oán không hối hận còn rất tốt với ngươi, ngươi yêu người đó, bỏ lỡ thật sự sẽ hối hận cả đời… Ta muốn nhìn thấy Tiểu Miêu hạnh phúc mà không phải rơi lệ…” Tôn Ngữ vươn tay lau đi nước mắt đọng trên khóe mắt của Tiểu Miêu.

“Đại thúc người thật hảo giống thần hộ mệnh của ta, đối với ta thật tốt, ngươi không còn ở trong này làm, về sau ta muốn gặp ngươi, phải đi đâu tìm ngươi đây?”

Tiểu Miêu ngẩng đầu lên hai mắt thật to toàn là nước mắt, ưu thương hỏi.

“Ngươi có thể đến biệt thự tại bờ biển của Trương Phong Dương tìm ta…”

“Đại thúc ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta…” Ôm Tôn Ngữ vui vẻ nói

“Tiểu Miêu ngươi mau đi xuống đi, có khách nhân chỉ định ngươi lên sân khấu…” Tiêu Mặc nghe Tôn Ngữ trở lại Tiêu Dao đường tìm hắn, nhưng lại nhìn thấy Tôn Ngữ thần tình mỉm cười ôm Tiểu Miêu, liền cảm thấy trong lòng có chút không vui, hắn nhìn Tiểu Miêu nằm ở trong lòng ngực Tôn Ngữ lạnh lùng nói

“Đại thúc ta đi đây, ta muốn thời điểm ta đi phải thấy ngươi…” Tiểu Miêu kéo ống tay áo của Tôn Ngữ, cảm nhận được Tiêu Mặc kia khí tràng lạnh như băng, không tự giác có chút khiếp đảm, nghĩ thầm Tiêu quản lí ngày thường bên ngoài ôn nhu hôm nay như thế nào lại băng giá như vậy?

“Quản lí ta đi đây…” Tiểu Miêu nói xong liền yên lặng rời khỏi

Tiêu Mặc cái gì cũng không nói chính là từng bước dài từ phía sau ôm chặt Tôn Ngữ, Tôn Ngữ cả kinh nghĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng lại đẩy không ra, Tiêu Mặc hai tay gắt gao ôm thắt lưng hắn nói;” đại thúc ngươi… Ngươi biết không, nhìn thấy ngươi bị người khác khinh thường thành như vậy, ta đau lòng biết bao nhiêu… Ta thật sự muốn đánh cái tên xấu xa kia… Ta thật lo lắng cho ngươi, may mà ngươi không có chuyện gì…”

Tôn Ngữ thấy Tiêu Mặc đối với mình từ đáy lòng quan tâm lo lắng, chính là cảm giác trong lòng thực ấm áp…

Tiêu Mặc đặt đầu ở trên vai Tôn Ngữ có chút mùi hương cọ cọ nói; “Đại thúc ngươi thích Tiểu Miêu sao?

“Không có… Làm sao có thể! Ta chỉ là cảm thấy Tiểu Miêu hảo khiến cho người khác đau lòng, giống như một đứa nhỏ không ai yêu thương…” Tôn Ngữ cứng còng để Tiêu Mặc tùy ý ôm, chính là cảm thấy nam hài này ngày thường tao nhã như vậy hôm nay lại thật kỳ quái.

“Nếu, Tiểu Miêu là hài tử của ngươi, như vậy ta cũng muốn làm hài tử của ngươi, được ngươi yêu thương…” Tiêu Mặc hôn Tôn Ngữ một cái, từ trong túi tiền xuất ra một chiếc di động mới tinh, đặt tới trong tay Tôn Ngữ.

“Đây là…” Tôn Ngữ nghi hoặc nhìn Tiêu Mặc.

“Cho ngươi! Đại Thúc.”

“Nhưng mà… Vì cái gì?” Tôn Ngữ ngẩn ra, vẻ mặt nghi vấn nhìn Tiêu Mặc đang mỉm cười.

“Ta đã lưu số điện thoại di động của ta ở trong, bởi vì ta muốn cùng đại thúc nói chuyện “

“Cái này ta không thể nhận!” Tôn Ngữ vội vàng cầm cái máy trả lại cho Tiêu Mặc.

“Không được là ta cho đại thúc! Ngươi phải nhận lấy! Bằng không ta sẽ tức giận” Tiêu Mặc cầm cái máy cứng rắn nhét vào trong túi du lịch của Tôn Ngữ, cong miệng nhìn hắn, làm nũng nói.

“Nhưng mà…”

“Không cần nhưng mà! Còn như thế nữa ta sẽ tức giận!”

Tôn Ngữ nhìn Tiêu Mặc cong miệng, cảm thấy hắn thật đáng yêu, liền sờ sờ đầu Tiêu Mặc nhận.

“Đại thúc ngươi về sau làm việc cho Trương Phong Dương phải cẩn thận, cái tên kia phi thường xoi mói cùng cổ quái không được chọc giận hắn nha!” Tiêu Mặc lo lắng nhìn Tôn Ngữ nói

“Ân…” Về tính cổ quái cùng xói mói của Trương Phong Dương Tôn Ngữ đã hoàn toàn lĩnh hội.

“Đại thúc ta đưa ngươi trở về!”

Tôn Ngữ nhìn nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện sắc trời đã tối liền đơn giản thu gom một chút hành lý trong túi, đi theo phía sau Tiêu Mặc… Tới bãi đỗ xe, ngồi trên xe của Tiêu Mặc…

Dọc theo đường đi Tiêu Mặc vừa lái xe vừa cùng Tôn Ngữ nói chuyện, nghĩ cách giúp Tôn Ngữ vui vẻ, bọn họ cười nói đùa giỡn…

Chỉ chốc lát sau, tới trước cửa biệt thự Trương Phong Dương, Tiêu Mặc dừng xe lại, liền ôm lấy Tôn Ngữ xúc động nói: “Đại thúc ta phát hiện ngươi cười rộ lên thật là xinh đẹp, ta… Có muốn nói với ngươi nói, ta…” Vốn Tiêu Mặc nghĩ muốn đối Tôn Ngữ nói, ta thích đại thúc, ta yêu ngươi, ta muốn đại thúc làm người yêu của ta… Chính là nhìn thấy Tôn Ngữ có chút biểu tình giật mình nên không nói tiếp, nhìn Tôn Ngữ sợ hãi kinh hách, Tiêu Mặc nghĩ phải đi từng bước chậm rãi chiếm lấy trái tim của Tôn Ngữ, phải theo đuổi hắn, phải làm tình nhân trong lòng của hắn…

“Đại thúc ngươi bảo trọng, buổi tối ta gọi điện thoại cho ngươi!!!” Tiêu Mặc buông tay ra lưu luyến nói.

“Hảo… Được rồi” Tôn Ngữ không được tự nhiên từ trên xe Tiêu Mặc bước ra, hướng biệt thự của Trương Phong Dương đi vào…

Thẳng đến khi nhìn Tôn Ngữ vào nhà, Tiêu Mặc mới lái xe rời đi… Kỳ thật Tiêu Mặc cảm thấy đại thúc làm việc cho Trương Phong Dương không phải là một chuyện không tốt, bởi vì ít nhất người mình thích cũng không bị người khác nhìn trộm, hơn nữa Tiêu Mặc biết rõ biểu đệ Trương Phong Dương của mình là người không thích nam nhân, đại thúc có thể an toàn… Hiện tại Trương Phong Dương chỉ là đối đại thúc cảm thấy hứng thú mà thôi, chờ Trương Phong Dương hứng thú qua đi, sẽ giúp đại thúc chuộc thân… Mình đi từng bước theo đuổi đại thúc, dùng thực tâm của mình, chân tình yêu đại thúc, khiến đại thúc chỉ thuộc về riêng mình, cảm thấy đại thúc tốt đẹp như vậy phải được tình yêu hảo nhất của mình theo đuổi… Ta yêu ngươi đại thúc…

Tôn Ngữ mang theo túi hành lý lo lắng bất an đi vào trong biệt thự, đẩy mở cửa phòng phát hiện trong phòng to như vậy không có bật đèn, một mảnh đen nghìn nghịt, trong phòng khách thật to trên ghế sa lon mơ hồ có thể thấy có một bóng đen thật lớn ngồi ở đó.

“Trương Phong Dương là ngươi sao?” Tôn Ngữ khiếp đảm hướng cái bóng đen kia hỏi.

Người trên ghế sa lon không trả lời hắn, giờ phút này không khí phi thường trầm trọng.

Tôn Ngữ cảm thấy Trương Phong Dương đang tức giận, hắn có thể tưởng tượng đến lúc Trương Phong Dương tức giận hung thần ác sát, không khỏi sợ hãi toàn thân dâng lên…

Tay run rẩy mở đèn, toàn bộ trở nên sáng ngời. Tôn Ngữ thấy Trương Phong Dương, không khỏi sợ tới mức lui ra phía sau từng bước.

Tôn Ngữ nhìn thấy Trương Phong Dương ánh mắt hung ác tàn bạo thẳng ngoắc ngoắc nhìn mình chằm chằm, vừa rồi Trương Phong Dương trong bóng đêm chính là dùng ánh mắt như thế nhìn mình chằm chằm… Thật đáng sợ

Trương Phong Dương là lãnh đạo cấp cao của công ti, sau khi tan việc đều phải đi xả giao rất nhiều, nhưng hắn hôm nay từ chối toàn bộ xã giao. Chỉ là muốn nhìn thấy Tôn Ngữ, cảm thấy trong nhà lạnh như băng của mình, rốt cục có người ở nhà chờ mình… Trương Phong Dương cảm thấy hảo ấm áp, cái loại cảm giác này tựa như lúc còn nhỏ biết có người nhà đợi chờ mình trở về.

Cho nên lái xe bay nhanh về nhà, luôn cảm thấy căn nhà lạnh tanh không muốn trở về này, hôm nay lại khiến cho hắn chờ mong —— chỉ muốn nhìn thấy thân ảnh gầy gầy nho nhỏ kia.

Trương Phong Dương chưa bao giờ để cho người khác tới căn nhà tràn ngập kí ức tuổi thơ của mình, bởi vì hắn cảm thấy căn nhà này là thánh địa kí ức của riêng mình, người khác không thể làm bẩn nó, nhưng trừ đại thức kia ra…

Đó chính là nguyên nhân để đại thúc lưu lại, hắn cũng có chút nghĩ không rõ… Chỉ theo bản năng muốn đại thúc ở lại bên cạnh mình.

Nhưng sau khi hắn mở cửa phòng ra, lại phát hiện trong phòng không có người nào… Cái loại mất mác này giống như vốn phi thường chờ mong gì đó, nháy mắt đã không có… Thật là đau đớn… Tức giận căm phẫn… Giống như muốn hung hăng chỉnh đốn cái tên không nghe lời này, cho hắn biết phải phục tùng hết thảy mệnh lệnh của mình.

Tôn Ngữ sợ hãi mở to hai mắt nhìn Trương Phong Dương từ trên ghế sa lon đứng lên, sau đó đi từng bước tới gần mình.

Tôn Ngữ lúc bị Trương Phong Dương ánh mắt khủng bố dọa đến nỗi nghĩ muốn bật cửa mà chạy, Trương Phong Dương thân ảnh thật lớn đã đem hắn bức lui đến chỗ góc tường…

“Ngươi chạy đi nơi nào, ta không phải nói cho ngươi phải quét dọn trong trong ngoài ngoài toàn bộ căn nhà này tỉ mỉ một lần sao?”

Trương Phong Dương hung hăng bắt lấy Tôn Ngữ, không để ý đến phản kháng của Tôn Ngữ hung hăng cởi quần Tôn Ngữ xuống, vươn bàn tay to không lưu tình chút nào quật thật mạnh vào mông của Tôn Ngữ…

“Đoàng… Đoàng… Đoàng…” Mông của Tôn Ngữ đều bị đánh cho sưng đỏ lên…

“Ân… Không được đánh… Đau quá” Tôn Ngữ hai tay gắt gao che mông của mình, cảm thấy đau đớn nóng bừng, rưng rưng nói.

“Ta… Ta sau khi đã hảo quét dọn toàn bộ mới đi đến Tiêu Dao đường…” Tôn Ngữ dùng thanh âm phát run nói

“Vì cái gì đến Tiêu Dao đường? Ta không phải đã nói với ngươi! Không được sự cho phép của ta, không thể xuất môn sao?” Trương Phong Dương hung hăng cầm lấy cổ tay của Tôn Ngữ chất vấn.

Tôn Ngữ nghe Trương Phong Dương tức giận trách móc trong lòng cả kinh, hắn muốn làm gì, giam cầm mình sao? Ngay cả cửa cũng không để cho mình ra!

“Nói cho ta biết, vừa rồi ta nghe được tiếng của ô tô, ai đưa ngươi trở về?” Trương Phong Dương tay kẹp ở cổ Tôn Ngữ, thanh sắc bất động hỏi.

“Tiêu… Tiêu Mặc” Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương e ngại nói.

“A? Sao lại là hắn?”

Trương Phong Dương ánh mắt trong phút chốc trở nên hung ác, hắn cười lạnh một cái, chau mày cùng một chỗ, hai tay ở trên cổ Tôn Ngữ phi thường dùng sức bóp.

“Ta thấy ngươi chính là nghĩ muốn thông đồng cái tên mặt trắng nhỏ Tiêu Mặc kia! Trách không được năm lần bảy lượt muốn đến Tiêu Dao đường… Ngươi thật thấp hèn” Trương Phong Dương phẫn nộ nói xong, gắt gao bóp cổ Tôn Ngữ.

“Không có… Ta không phải như ngươi nghĩ…” Tôn Ngữ bị bóp đến nỗi yết hầu đau đớn, cũng có chút không thể hô hấp…

“Không phải như ta nghĩ? Hừ! Tiêu Mặc tốt lắm sao? Rốt cuộc hảo như thế nào, ngươi thích hắn sao? Ngươi nói a!”

Trương Phong Dương đối Tôn Ngữ rống giận. Hắn hiện tại thật sự hận không thể giết chết Tôn Ngữ, đại thúc này là đồ vật của mình, là sủng vật của mình, cho dù chết cũng là vật phẩm của mình. Như thế nào có thể không được hắn cho phép liền đi ra ngoài, còn thích người khác, không cho phép! Chỉ vì chủ nhân của đại thúc này là mình tuyệt đối không cho phép sũng vật của mình không nghe theo mệnh lệnh của mình, có lẽ ta phải làm cho sủng vật không nghe lời này một cái thiết liên (xích sắt), khóa ở nhà, như vậy sủng vật không nghe lời này sẽ không hội chạy loạn, càng thêm sẽ không đi gặp những người khác…

About these ads

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.