Ngược Ái Chi Luyến

Chương 30



Trương Phong Dương lái xe chở Tôn Ngữ dừng lại ở một cửa hàng phi thường lớn, Tôn Ngữ nhìn hội sở sa hoa thời thượng trước mặt, cảnh vật xung quanh cửa hàng thật sự hảo tráng lệ, không khí tản ra hơn hẳn những nơi khác vừa thấy chỉ biết nơi này không phải dành cho tiểu dân chúng như mình, miệng kinh hách đến nỗi không thể khép lại, giật mình hỏi Trương Phong Dương; “Ngươi vì cái gì muốn dẫn ta tới nơi này?”

“Đương nhiên mua quần áo cho đại thúc! Ngươi nhìn xem có nam nhân nào đã 30 tuổi, còn mặc quần áo màu phấn hồng hình vẽ phim hoạt hình nữa không?” Trương Phong Dương nhìn y phục trên người Tôn Ngữ không hài lòng nói.

“Chính là, tại sao tới nơi này, nơi sa hoa như vậy, ta không có tiền!” Tôn Ngữ lắc đầu cự tuyệt. Tôn Ngữ cũng không ngốc, nói ở trong này mua quần áo không phải nói giỡn a! Chính mình vốn rầu rĩ vì mắc nợ! Hơn nữa chỉ sợ mình đời này cũng còn không trả xong nợ, Tôn Ngữ sống chết cũng không muốn đi vào.

“Ngươi phiền chết đi được! Nhanh lên theo ta đi vào!” Trương Phong Dương không vui kéo tay Tôn Ngữ hướng vào trong, nghĩ thầm đại thúc này tại sao lại nói liên miên cằn nhằn như thế.

Tôn Ngữ thấy thế vội vàng cắn răng gắt gao ôm lấy cột điện bên cạnh nói cái gì cũng không đi vào.

“Hắc, ngươi lại ở nơi này kì quái cái gì! Mẹ kiếp thật sự là ta muốn mua quần áo cho ngươi, cũng không phải muốn bán ngươi! Ngươi sợ cái gì vậy!” Trương Phong Dương cảm thấy mụ nội nó lần sau mang Tôn Ngữ ra đường phố, sẽ đeo thiết liên cho đại thúc không biết nghe lời này liền trực tiếp kéo đi.

“Mấy thứ kia! Ta cám ơn ngươi, nhưng ta không muốn!” Tôn Ngữ gắt gao ôm cột điện chết cũng không buông tay.

“Nếu như ta nói nhất định phải mua cho ngươi! Ta không thích người ở bên cạnh ta mặc đồ ngu xuẫn lại còn hèn nhát giống như con gái!” Trương Phong Dương không vui nhìn Tôn Ngữ nghĩ, yêu a! đại thúc này lá gan to lên, dám không nghe mệnh lệnh của chủ nhân.

“Nếu ngươi nhất định phải mua cho ta! Chỗ đó cũng không thể đến, qua bên kia mua cho ta nha!” Tôn Ngữ khiếp đảm sợ sệt chỉ chỉ xa xa cái chợ bán quần áo sỉ bên khu đất bỏ hoang nói;” Ta cảm thấy bên đó thích hợp với ta hơn!”

Tôn Ngữ đời này chưa từng đến cái gì cửa hàng sa hoa, càng thêm không có mặc qua cái gì hàng hiệu, lúc trước hắn ở cô nhi viện, trong trí nhớ của hắn, chưa từng có được một bộ quần áo chân chính thuộc về mình, hắn mặc trên người, cho tới bây giờ đều là lòng hảo tâm của người trong xã hội tặng, từ bỏ quần áo cũ. Tuy rằng không đẹp, nhưng cũng không phải là không đủ che thân, chính mình ăn mặc cũng hết sức thoải mái.

Có thời gian rất lâu, ở trong trí nhớ Tôn Ngữ mình vẫn mặc một bộ đồ thể thao cũ cũ thâm màu lam có kí hiệu của cô nhi viện, bộ quần áo kia quá lớn, quá dài, mặc vào cả người tựa như cái túi lớn hình chữ nhật. Bởi vậy hắn ở cô nhi viện mới có cái ngoại hiệu chính là đại chuột túi…

Trương Phong Dương trong nháy mắt tức giận, hắn cảm thấy thật sự không cần cùng đại thúc này nói nhãm, nếu cứ ở đây dài dòng chính mình sẽ bị phiền đến chết!

Cho nên, Trương Phong Dương lập tức, ôm Tôn Ngữ, khiêng trên vai, tựa như tiểu Thẩm Dương vậy, ‘Đoàng, đoàng’ hướng cửa hàng sa hoa kia đi đến, Tôn Ngữ bị đại ma đầu khiêng, cảm giác có rất nhiều quần chúng không rõ chân tướng ở khắp nơi vây lại xem, liền không được tự nhiên vỗ phía sau lưng Trương Phong Dương nói; “Nhanh thả ta xuống dưới! Rất nhiều người đều nhìn kìa!”

Trương Phong Dương vỗ mông Tôn Ngữ một cái nói; “Đại thúc ngoan ngoãn một chút!”

“Tổng tài, mời ngài vào.”

Ở cửa của cửa hàng, có nhiều mỹ nữ nhân viên xinh đẹp, vì Trương Phong Dương vào cửa mà cúi đầu chào. Tuy rằng bọn họ phi thường muốn cười, chính là cảm giác Trương Phong Dương Trương Đại lão bản lãnh khốc luôn luôn tây trang chỉnh tề phong độ khiêng một nam nhân gầy yếu mặc áo sơ mi màu phấn hồng thật sự kỳ quái, hảo thú vị.

“Đều đã chuẩn bị xong rồi chứ!” Trương Phong Dương phi thường chán ghét náo nhiệt, có người quấy rầy.

Đúng vậy tổng tài! Hết thảy đều an bài tốt lắm!” Đi đầu là quản lí bộ dạng cung kính nói.

Trương Phong Dương hơi hơi gật đầu một cái, đặt Tôn Ngữ ở dưới đất, Tôn Ngữ nhìn bầu không khí bốn phía sa hoa đại khí kia, cũng có chút giống như bà già đi đến công viên lộng lẫy chân tay luống cuống, Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ bộ dáng chân tay hoảng sợ liền vươn tay nói; “Không phải sợ, đưa tay cho ta, đi theo ta!”

Tôn Ngữ khiếp đảm vươn tay đặt ở trong bàn tay thật to của Trương Phong Dương, Trương Phong Dương vừa lòng nắm tay nhỏ bé của Tôn Ngữ hướng khu quần áo nam đi đến.

Tới khu quần áo nam, Trương Phong Dương trước nhìn nhìn quần áo, bắt đầu lựa chọn quần áo cho Tôn Ngữ thay, từ trên xuống dưới đánh giá, Tôn Ngữ lo lắng bất an đứng ở nơi đó.

“Cái này, cái đó, lựa cái nhỏ một chút lấy lại đây!” Trương Phong Dương chỉ huy nhân viên cửa hàng vội đến vội đi lấy quần áo, từ quần áo trong tay nhân viên cửa hàng cầm qua, toàn bộ nhét vào trong lòng ngực của Tôn Ngữ.

“Đại thúc đi thử đi.”

“Nhiều quá!” Tôn Ngữ ôm một đống quần áo, sợ hãi than một chút.

“Bớt nói nhãm, nhanh đi thử.” Trương Phong Dương không kiên nhẫn đẩy Tôn Ngữ vào bên trong phòng thử đồ, đóng cửa lại, an vị ngồi trên ghế salon ở bên ngoài đợi.

Tôn Ngữ bất đắc dĩ đứng ở trong phòng thay đồ, cởi y phục trên người của mình, thay quần áo mà Trương Phong Dương vì mình chọn lựa, nhìn hình thức cùng sắc thái đống quần áo trong tay, Tôn Ngữ không thể không bội phục Trương Phong Dương có mắt thưởng thức, quần áo này thật sự hảo mới, thật khá, Tôn Ngữ trộm nhìn nhìn nhãn trên quần áo, con số bên trên khiến cho Tôn Ngữ bị dọa đến khiếp đảm, đắt tiền hù chết người, tận mấy vạn! Lỡ may mình mặc vào bị hỏng thì cũng không có tiền bồi thường! Tôn Ngữ sợ tới mức vồi vàng bỏ đi quần áo.

“Tốt lắm sao? Như thế nào còn ngơ ngác, mau đi ra! Không đi ra ta liền đi vào bắt ngươi đi ra!” Trương Phong Dương ở bên ngoài chờ không kiên nhẫn, không ngừng thúc giục.

“Hảo… Tốt lắm! Ta lập tức đi ra” nghe được thanh âm của Trương Phong Dương, Tôn Ngữ sợ hãi Trương Phong Dương không vui, lại vội vàng luống cuống tay chân mặc vào bộ quần áo, nhắm mắt đánh liều đẩy ra cửa phòng thử đồ đi ra.

Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ ánh mắt không khỏi sáng lên. Nước miếng thiếu chút nữa còn chưa chảy xuống, Tôn Ngữ nguyên lai ăn mặc một chút thì có thể trở nên đẹp trai, tuấn tú như vậy.

Bộ quần áo màu lam nhàn nhạt làm cho Tôn Ngữ càng thêm trắng nõn, quần áo vừa vặn làm cho Tôn Ngữ càng thêm tinh tế, cái quần có chút phong cách nước Anh càng tôn lên đôi chân thẳng tắp thon dài của Tôn Ngữ, rất hợp với tiểu biểu tình sợ sệt ngượng ngùng của Tôn Ngữ, thực sự có chút mùi hương hoa sen mới nở.

Từ trong đến ngoài đều rực rỡ hẳn lên Tôn Ngữ thực không quen với hình tượng mới của mình, tay chân cũng không biết đặt ở đâu.

Tôn Ngữ ngượng ngùng đứng ở trước mặt Trương Phong Dương, ngẩng đầu muốn hỏi thế nào! Lại phát hiện Trương Phong Dương hai mắt sáng lên thẳng nhìn mình chằm chằm.

“Tổng tài người xem, vị tiên sinh này thoạt nhìn, thật sự hảo đẹp trai! Tổng tài ánh mắt ngài chính là không tồi” tiểu thư nhân viên cửa hàng sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói và nét mặt) nịnh hót Trương Phong Dương.

Trương Phong Dương mỉm cười từ trên ghế sa lon đứng lên, đi đến bên cạnh Tôn Ngữ, nhìn không chớp mắt, biểu tình trên mặt không chỉ là vừa lòng, còn có kinh diễm, cùng với biểu tình thích thú như người này chính là đồ vật độc chiếm của ta.

“Đẹp sao? Có phải rất kỳ quái hay không! Nếu không đẹp ta liền đi đồi!” Nhìn thấy bộ dáng Trương Phong Dương không nói một lời, Tôn Ngữ cho là bộ dáng của mình nhất định rất kỳ quái, liền bối rối xoay người định đi đổi y phục!

“Không cần, đổi cái gì mà đổi!” cổ tay Tôn Ngữ bị Trương Phong Dương giữ chặt, tán thưởng nói;

“Không tồi, không tồi! Thật sự là tục ngữ nói người đẹp dựa vào ăn mặc phật dựa vào kim trang nha! Chính là đạo lý này, không nghĩ tới đại thúc ngươi bộ dáng chỉnh tề thật là đẹp, ” Trương Phong Dương cảm thấy mỹ mãn nói, nhưng trong lòng lại tà ác nghĩ muốn tự tay lột bỏ từng món từng món quần áo từ trên người Tôn Ngữ xuống…

Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương thần tình ánh mắt phát ra thú tính, Tôn Ngữ cả người cứng đờ, Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ biểu tình sợ hãi liền cười ha ha, xoay người đối vị tiểu thư kia nói: “Hảo! Gói lại bộ này đi.

Trương Phong Dương kéo Tôn Ngữ đến mấy nơi vớ vẩn đi dạo, khi hắn đi ngang qua khu đồ chơi đột nhiên bị một món đồ chơi lông nhung thật lớn hấp dẫn, món đồ chơi lông nhung lớn bằng tiểu hài tử sáu bảy tuổi, là một con đại thỏ cả người lông nhung tuyết trắng, cái lỗ tai cụp thật dài, cánh tay béo, chân béo, bộ dáng êm ái mềm mại cảm giác ôm thực thoải mái, biểu tình ngơ ngác ngây ngốc, còn mặc một cái váy hoa buồn cười cùng đeo nơ con bướm.

Trương Phong Dương chính là cảm thấy con thỏ này phi thường thích hợp với Tôn Ngữ nên không khỏi phân trần cầm con thỏ lên, Trương Phong Dương đem con thỏ kia cùng mặt Tôn Ngữ so sánh, tuy rằng mặt con thỏ so với mặt của Tôn Ngữ muốn tốt hơn vài lần, nhưng Trương Phong Dương vẫn cảm thấy biểu tình của nó cùng Tôn Ngữ quả thực giống nhau như đúc, giống nhau ngốc ngu ngốc một cách đáng yêu, làm cho người ta xúc động muốn cắn một cái! Sau đó vui vẻ nói; “Ta nói như thế nào vừa nhìn thấy con thỏ này, ta đã cảm thấy giống như đại thúc ngươi, đối chiếu thật là quá giống!” Kiên quyết đưa cho Tôn Ngữ nói; “Về sau không có việc gì thì ôm nó cho ta, các ngươi thật sự hảo xứng!”

Tôn Ngữ ôm con thỏ lớn mềm mại êm ái trong lòng ngực không hiểu nên nhìn Trương Phong Dương, cảm thấy người này vì cái gì có đôi khi giống như tiểu hài tử nhưng cũng có đôi khi lại giống như ác ma!

“Đại thúc ngươi phải ăn nhiều một chút, ngươi rất gầy, phải nuôi phì một chút mới tốt nha! Trương Phong Dương bóp bóp mặt Tôn Ngữ, cảm thấy không có mấy lượng thịt, cảm giác nếu đại thúc béo hơn ôm sẽ càng thêm thoải mái!

Vì cái gì muốn dưỡng ta phì, ta cũng không phải heo, dưỡng phì, hay là hảo có thể làm thịt ăn thịt sao? Chẳng lẽ hắn muốn chặt mình làm bánh bao ăn sao? Tôn Ngữ nghe lời nói của Trương Phong Dương, sợ hãi phỏng đoán suy nghĩ của hắn.

“Mau theo ta!” Trương Phong Dương không kiên nhẫn thúc giục.

Tôn Ngữ chỉ ôm con thỏ lớn đi theo phía sau Trương Phong Dương.

Khi bọn hắn đi ngang qua khu nội y, Trương Phong Dương nhìn tình thú bày ra mặc nội y chữ “T”, thẳng nuốt nước miếng. Vội vàng cầm mấy cái ở trên người Tôn Ngữ không ngừng khoa tay múa chân. Nói đến quần lót của Tôn Ngữ Trương Phong Dương liền nổi giận trong bụng, thực con mẹ nó, cái quần lót lớn đại thúc mặc kia hình dáng chính là cái tứ giác bỏ đi một đỉnh, cái gì cũng nhìn không thấy!

Tôn Ngữ làn da đặc biệt trắng, nhất là nơi đùi, quả thực non đến nỗi có thể bóp ra nước, mà cái hình dáng đồ chơi kia cũng phi thường chính điểm, không lớn không nhỏ, mượt mà đáng yêu, hình dung non non nhỏ nhỏ, nếu mặc vào loại quần lót chữ “T” mất hồn này, bó lại tiểu mông mượt mà của đại thúc, thì thật câu nhân, quan trọng nhất là cái quần lót chữ “T” kia mặt sau còn có một cái đuôi thỏ lông xù thành một đoàn, thật sự làm cho người ta nổi lên thú tính muốn phạm tội…

Hơn nữa cái đồ trang sức lổ tai thỏ này thật sự là… Trương Phong Dương lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, miệng khô lưỡi khô, mẹ nó, về sau sẽ không để cho đại thúc ở nhà mặc cái gì, chỉ mặc mấy cái quần lót này cho mình xem.

Trương Phong Dương lại nuốt nước bọt, trực tiếp mua một chồng quần lót hình chữ “T”.

About these ads

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.