Trương Phong Dương phát cuồng nhìn Tôn Ngữ thống khổ bị chính mình gắt gao đặt ở dưới thân, cảm thấy lửa giận ngút trời, Trương Phong Dương ghét nhất ngày hôm nay, hắn chán ghét và căm thù đến tận xương tuỷ ngày hôm nay, bởi vì ngày hôm nay chính là ngày ca ca vĩnh viễn rời khỏi, biến mất không thấy đâu, mười mấy năm nay ngày hôm nay chính là ngày mà ca ca rời khỏi ta, hắn mỗi khi đến ngày này sẽ tâm tình không yên, lòng như dao cắt.
Không nghĩ tới ngay người bầu bạn với mình —— thế thân của ca ca cũng muốn đi khỏi ta, Tôn Ngữ chính là thế thân của ca ca, sẽ giống ca ca muốn đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh ta, không thể đi khỏi, càng thêm không thể thích người khác, không thể, tuyệt đối không thể…
Tôn Ngữ sợ hãi nhìn trên người Trương Phong Dương,nhìn thấy trên mặt hắn biểu vô cùng vặn vẹo và dữ tợn, hắn sợ hãi muốn đẩy Trương Phong Dương ra, muốn tránh ra, nhưng mà lại bị hung hăng ngăn chặn lại.
Trương Phong Dương hung hăng cố định Tôn Ngữ, đè đầu Tôn Ngữ lại, mạnh mẽ hôn xuống. Tôn Ngữ căn bản ngay cả khí lực kháng cự đều không có, chỉ có thể bị hắn nắm cằm, bị bắt mở miệng ra, lộ ra đầu lưỡi hồng nhạt, Trương Phong Dương gắt gao cắn cái lưỡi đinh hương của Tôn Ngữ…
“Ân…” Tôn Ngữ chịu đựng giống như bị cưỡng ép xâm phạm mãnh liệt, bất lực theo lưỡi Trương Phong Dương trằn trọc, Trương Phong Dương bá đạo đảo qua tất cả các ngóc ngách trong khoang miệng Tôn Ngữ, mạnh mẽ cắn xé cái lưỡi Tôn Ngữ, Tôn Ngữ chỉ cảm thấy miệng bị Trương Phong Dương hôn có chút đau đến khó chịu, thân thể không tự chủ được co rút nhanh, trốn tránh.
Tôn Ngữ muốn dùng lưỡi ngăn cản cái hôn môi tựa như ăn thịt người của Trương Phong Dương, nhưng kết quả lại bị hung hăng cuốn lấy, lặp đi lặp lại, quấy rối đầu lưỡi của mình gần như mất đi tri giác…
Trương Phong Dương chỉ cảm thấy toàn thân chuyển động khó khăn, cũng kiềm nén không được chính mình, một bên hôn, một tay không an phận vuốt ve Tôn Ngữ…
Tôn Ngữ cảm giác cái tay kia của Trương Phong Dương không có hảo ý vuốt ve, rốt cuộc chịu không nổi nụ hôn thắm thiết cực nóng của Trương Phong Dương, trong lòng chán ghét tới cực điểm, muốn liều mạng đẩy Trương Phong Dương ra, nhưng mà đầu lưỡi lại bị Trương Phong Dương hung hăng cắn…
“Ân! Đau quá…” Tôn Ngữ quát to một tiếng đẩy Trương Phong Dương, cảm thấy đầu lưỡi của mình đều bị cắn đến xuất huyết, Trương Phong Dương lại dùng lực kéo Tôn Ngữ liều mạng cắn môi hắn, thẳng đến khi trên môi hai người đều nổi lên một mảnh đỏ sẫm…
Trương Phong Dương mạnh mẽ mút không khí trong phổi của Tôn Ngữ, ngay cả để cơ hội cho hắn thở dốc cũng không, đã lâu, cái hôn này tựa như mút hết toàn bộ khí lực của hắn mới ngừng.
Mà Tôn Ngữ đem hết toàn lực liều chết giãy giụa chống cự nhưng đều trốn không thoát, Trương Phong Dương tựa như dã thú ăn thịt người giam cầm áp chế hắn… Trương Phong Dương hung hăng cưỡi trên người Tôn Ngữ, cởi quần áo, để lộ ra dương cương của bản thân, cùng thân hình hùng tráng…
Trương Phong Dương hung hăng đè về phía Tôn Ngữ, bàn tay thật lớn nắm chặt Tôn Ngữ không ngừng giãy giụa tay, kéo tới của khố hạ (=dưới thân) mình, cảm thấy người ở dưới thân sợ hãi run rẩy.
“Ngươi… Ngươi… Buông tha ta!” Khi tay Tôn Ngữ bị bắt đặt tại phía trên lửa nóng của Trương Phong Dương, mặt đỏ rần lên, tay bị hù dọa đến không ngừng muốn đào thoát …
“Hôm nay ta khiến cho ngươi biết, ta là gì của ngươi!”Trương Phong Dương hung ác nói.
” Ta không biết ngươi là gì của ta, ta chỉ biết ta là thiếu nợ tiền của ngươi, ngươi chỉ là chủ nợ của ta, van cầu ngươi buông tha ta…”Tôn Ngữ ở dưới thân Trương Phong Dương phản kháng.
“Ba!!”Trương Phong Dương một cái tát đánh lên Tôn Ngữ cắn răng tàn bạo nói; “Không! Ngươi sai lầm rồi, ta cho ngươi biết, ta là gì của ngươi —— ta chính là nam nhân của ngươi, ngươi là công cụ phát tiết của ta!”(Bạch thố thố:yêu em nó đến điên rồi lại con ngụy biện….) Nói xong liền gắt gao áp chế thân hình Tôn Ngữ muốn chạy trốn.
Trương Phong Dương cúi đầu nhìn thân thể trắng nõn như ngọc của Tôn Ngữ, cánh tay tinh tế, đùi ngọc thon dài… Trương Phong Dương chân chính cảm nhận được cả người huyết mạch sôi trào.(bạch thố thố:ăn đi….ăn đi…)
Trương Phong Dương dùng y phục của mình buộc tay cùng chân Tôn Ngữ thành hình chữ’ đại’ (大) ở đầu giường và cuối giường, Tôn Ngữ toàn thân run lên muốn thoát khỏi, nhưng mà như thế nào cũng trốn không thoát khỏi sự trói buộc đáng sợ này…
“Buông ta ra… Buông ta ra! Van cầu ngươi” Tôn Ngữ bị trói, tuyệt vọng lắc đầu nhìn Trương Phong Dương
” Không có khả năng… Đêm nay ta sẽ làm nam nhân của ngươi”! Trương Phong Dương hung ác ở bên tai Tôn Ngữ nói.
Tôn Ngữ cảm thấy Trương Phong Dương bắt đầu điên cuồng cắn toàn thân của mình, tựa như một con dã thú đói khát đã lâu đang cắn xé, cắn nuốt con mồi của mình, mỗi một nhát đều rất là hung ác, tựa như ma cà rồng đang hút máu, lưu lại dấu vết đáng sợ thật sâu mang theo huyết…
“A! Không được…” Tôn Ngữ đột nhiên cảm thấy hai chân bị tách ra… Cảm thấy một cái vật thể thật lớn cực nóng đâm vào mình, sau đó không quan tâm cái gì hung hăng vọt đi vào…
“Oa…” Hét thảm một tiếng, Tôn Ngữ cảm thấy thân thể đau không thể diễn tả bằng ngôn ngữ, đau điếng người tựa như thân thể bị người khác chém thành hai nửa vậy, ngay sau đó, cảm thấy nơi hạ thân bị xé rách có chất lỏng chảy ra, Tôn Ngữ biết đó là huyết…
Tôn Ngữ biết mình đã mất đi thứ quý giá nhất, nước mắt không ngừng chảy xuống…
Cứ như vậy Trương Phong Dương hung tàn bạo ngược chúa tể sủng vật của hắn, hắn thi ngược (tiến hành ngược đãi), phát cuồng, cắn xé Tôn Ngữ, ánh mắt đều đỏ lên …
Trương Phong Dương ngay từ đầu liền không chút lưu tình điên cuồng ở trên người Tôn Ngữ phát tiết …
” Ân…” Tôn Ngữ đau cắn chặt môi, không để cho mình phát ra một chút tiếng vang khuất nhục, hắn cảm thấy Trương Phong Dương ở trong thân thể của mình đấu đá bừa bãi, phát cuồng va chạm, giống như đang điên cuồng phát tiết quyền sở hữu người kia đối với mình…
“Ân… Ân… Ân… ” Trương Phong Dương chưa bao giờ biết, thì ra xâm phạm một người cũng có thể làm cho người ta quên hết tất cả như vậy, say mê, mê mẩn, loại mất hồn này hắn từ trước tới giờ chưa từng trải qua ở trên bất cứ người. Chính là thông qua thân thể tự đạt đến kích động cùng si mê trong nội tâm…(bạch thố thố:biến thái thật….chạy lẹ không toi)
Trương Phong Dương cảm thấy ở trong thân thể Tôn Ngữ giống lửa ấm áp, lưu lại ở nơi nào thì tại đó mình giống như bị hòa tan vậy, mà trái tim sớm lạnh như băng cũng tùy theo ở trong thân thể của người này một chút dần trở nên ấm áp… Hiện tại trong đầu Trương Phong Dương trống rỗng chỉ biết làm theo bản năng xâm chiếm… Chúa tể… Điên cuồng mà giữ lấy người dưới thân.
“Ân… A…” Tôn Ngữ cảm thấy người trên người gắt gao đè mình, tứ chi bị cột chặt chẽ, phản kháng như thế nào cũng bất lực. Thi ngược càng thêm mãnh liệt, mỗi một lần hạ xuống đều hung ác mãnh liệt, giống như muốn đem mình đâm thủng vậy… Chỉ có thể tựa như một búp bê vải bị phá hư không thể nhúc nhích, chỉ có thể bị động mặc cho người trên người cuồng bạo….
Bị gắt gao cột lấy không có cách nào khác nhúc nhích, chỉ có thể tùy ý bị Trương Phong Dương đùa nghịch…
Tôn Ngữ tay vô ý thức mà nắm chặt lấy, mặc dù là hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nhưng cũng không thể giảm bớt đau đớn kịch liệt mà Trương Phong Dương đem đến cho hắn, cảm thấy cái vật lớn đáng sợ kia đang ở trong lục phủ ngũ tạng của mình lung tung càn quấy…
Không biết qua bao lâu, Tôn Ngữ bị va chạm đến không chịu nổi nữa, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, toàn thân run rẩy, ý thức đều có chút mơ hồ, vô lực mà tùy ý Trương Phong Dương làm thịt, thi ngược, không có một chút sung sướng, chỉ có thống khổ…
“A… A… A!” Kèm theo tiếng quát tháo Trương Phong Dương hưng phấn dồn dập,
Tôn Ngữ cảm thấy có một cổ nhiệt lưu không ngừng tiến vào trong cơ thể hắn, hắn biết cái đó! Cũng biết mình hoàn toàn hết rồi…
Trương Phong Dương cúi đầu nhìn người dưới thân, chỉ thấy nguyên bản thân thể trắng nõn tràn đầy dấu răng, dấu hôn, các loại dấu vết của mình lưu lại, khuôn mặt thanh tú của Tôn Ngữ cũng bị đánh sưng lên, hai tròng mắt vốn trong suốt cũng trở nên ảm đạm vô thần, nước mắt không ngừng từ khuôn mặt thanh tú rơi xuống.
,
Tôn Ngữ dưới thân không ngừng có máu tươi chậm rãi chảy ra tích lạc trên khăn trải giường… Trương Phong Dương không tự chủ lấy ngón tay chấm xuống, bôi lên môi Tôn Ngữ bởi vì đau đớn mà đã sớm trắng bệch.
Lúc bôi lên màu đỏ tươi đẹp thật hợp với khuôn mặt trắng bệch của Tôn Ngữ có chút mị hoặc nói không nên lời…
“Ta làm cho ngươi vĩnh viễn nhớ rõ, hương vị lần đầu tiên của ngươi cùng ta! Ta vĩnh viễn là nam nhân của ngươi!” Trương Phong Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy nước mắt của người dưới thân mê luyến nói.
Tôn Ngữ chỉ cảm thấy miệng đầy huyết tinh, vốn tưởng rằng ác mộng đáng sợ rốt cục đã xong, nhưng mà lại bị Trương Phong Dương hung hăng hôn, cưỡng ép hôn thắm thiết, lưỡi cùng lưỡi trong lúc đó dây dưa, liếm láp … Cùng lúc đó, Tôn Ngữ tuyệt vọng cảm thấy vật thể còn ở trong cơ thể lại lại một lần nữa cương lên…
“Tôn Ngữ ngươi đời này đều là của ta! Muốn rời khỏi ta, kiếp sau đi!”Trương Phong Dương bắt đầu một lần chinh phục khác…
Tôn Ngữ bị Trương Phong Dương hung ác chúa tể, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, cảm thấy hảo chán ghét, cảm thấy mình hảo bẩn, ghét tới tận tâm… Cố chịu người trên người cưỡng ép ngược đãi, lúc sau Tôn Ngữ cái gì cũng không nhớ được, chỉ có chính mình khóc cùng cầu xin tha thứ, chiếm giữ cùng đòi lấy của Trương Phong Dương đã làm cho mình vô cùng tuyệt vọng tới cực điểm…