Ngược Ái Chi Luyến

Chương 62



“Chính là nếu ta trốn đi thành công, Lưu mẫu ngươi làm sao bây giờ? Trương Phong Dương có thể trừng phạt ngươi hay không, nếu như vậy ta sao có thể yên tâm an long mà đào tẩu?” Tôn Ngữ thực lo lắng cho an nguy của Lưu mẫu, hắn biết bản tính Trương Phong Dương, đối với người từng phi lễ với mình đều có thể lấy ánh mắt chém tay chân, nếu như vậy thì Lưu mẫu trợ giúp mình đào tẩu sẽ ra sao.

” Ngươi yên tâm, ta cùng Tiêu Mặc bọn họ mưu tính thiên y vô phùng (không có sơ hở), chúng ta sẽ cẩn thận kĩ lưỡng, đến lúc đó ngươi buộc ta lại, sau đó ta nói là bị ngươi đánh bất tỉnh rồi bị trói lại, ngươi liền nhân cơ hội chạy trốn… Dù sao ta là người tự tay nuôi lớn Trương Phong Dương, hắn rất tôn kính ta, sẽ không đối ta như thế” Lưu mẫu hiền lành nhìn Tôn Ngữ nói.

“Như vậy, Lưu mẫu, ta cám ơn ngươi! Sự giúp đỡ này của ngươi ta suốt đời không quên… Ta thật sự không nghĩ sẽ có thể đền đáp.” Tôn Ngữ thực cảm ơn, liền ôm bụng cúi thân xuống nghĩ muốn khom người tạ ơn Lưu mẫu đã giúp đỡ mình như vậy.

“Đừng! Ngươi đang mang thai không thể cúi đầu, ta kỳ thật biết ngươi là đại thiếu gia Trương Phong Diệu?”

“Ngươi như thế nào biết được?”Tôn Ngữ có chút giật mình.

“Cảm giác của ta, ngươi rất giống lão gia, hơn nữa ngươi cũng là song tính nhân, Phong Diệu ngươi vẫn là ta tự tay đỡ đẻ, vẫn chiếu cố đến mười mấy tuổi, ngươi giống như hài tử của ta vậy, ta có thể cảm nhận được ngươi chính là Trương Phong Diệu, vốn chỉ có lão gia phu nhân đã qua đời cùng ta biết ngươi là song tính nhân, ta cảm thấy được ngươi nhất định là Phong Diệu!”

“Đúng, ta là Trương Phong Diệu, ta không muốn khiến cho mình và Trương Phong Dương ngày càng sa đọa sai lầm, cho nên trước lúc hắn còn chưa nhận ra, ta muốn rời đi trước.”

“Ta cảm giác tiểu thiếu gia cũng có phát hiện, nhưng kẻ trong cuộc thì mê, ta đầu tiên nhìn đã cảm thấy ngươi là đại thiếu gia, hắn như thế nào lại không có phát hiện, năm đó lão gia lúc sắp chết đem các ngươi phó thác cho ta, ta không thể nhìn hai huynh đệ các ngươi loạn luân “Lưu mẫu chính là thông qua Tôn Ngữ, thấy được Trương gia 30 năm trước huyết vũ tinh phong,

Lưu mẫu cảm thấy nhân sinh tựa như một cái luân hồi, từ nhỏ cả nhả bà đều ở Trương gia làm việc, bà có thể nói là cùng Trương Khiếu phụ thân của Trương Phong Dương lớn lên, bà biết nam nhân đó không hề nhận ra cũng vì quá xinh đẹp mà khổ sở, nam nhân tốt đẹp đến như thế, lại bị ca ca của mình phá hư.

Nam nhân trong ấn tượng của Lưu mẫu đẹp tựa đóa hoa. Cũng bị nhốt ở bên trong tầng hầm như thế này, khi đó mình là người hầu còn trẻ, thường xuyên trộm đưa cơm cho nam nhân đáng thương kia, bà tận mắt chứng kiến huynh đệ bọn họ yêu nhau giết nhau, cuối cùng tất cả chết đi lưỡng bại câu thương (không ai có lợi).

Lưu mẫu vẫn nhìn Trương gia khởi khởi phục phục (lên lên xuống xuống), Phong Diệu đứa bé này vẫn do một tay bà đỡ đẻ, Phong Diệu cùng Phong Dương tựa như con của bà, chính là hết thảy trước mắt này làm cho bà giống như lại nhớ tới mấy chục năm trước, chẳng qua là đệ đệ nhốt ca ca, bà không muốn tình cảnh đáng sợ trước kia lại tái diễn…

Buổi sáng, Lưu mẫu chỉ vào một cái bao tải trên mặt đất đối Tôn Ngữ lo lắng nói: ngươi tranh thủ cởi bỏ quần áo trên người, thay quần áo của ta, đội tóc giả đi, ta nghe báo Phong Dương bởi vì lo lắng cho ngươi, mà ngày mai hắn sẽ trở về! Việc này không nên chậm trễ, bằng không Phong Dương trở về rồi thì ngươi sẽ không chạy trốn được nữa!”

“Nhưng mà… Như vậy thật không có vấn đề gì sao?” Tôn Ngữ có chút lo lắng.

“Ngươi nhanh lên đem ta trói lại! Như vậy Trương Phong Dương mới không hoài nghi ta cùng ngươi thông đồng! Hắn chính là rất đa nghi! Ngươi cùng Phong Dương giống nhau đều là hài tử của ta, ta không thể nhìn các hài tử của ta phạm sai lầm “Lưu mẫu kiên định nói.

Tôn Ngữ nhẹ nhàng trói tay chân Lưu mẫu lại, sau đó liền bắt đầu cởi quần áo trên người xuống, mặc trên người bộ quần áo siêu đại nữ nhân cùng quần bộ mà Lưu mẫu cho hắn, còn đội tóc giả cùng mũ, do quần áo của những nữ nhân này quá mức rộng thùng thình nên che được bụng Tôn Ngữ, hơn nữa Tôn Ngữ vóc dáng không cao, không nhìn kỹ thật đúng là giống nữ nhân, Tôn Ngữ cúi đầu kéo gói to đi ra ngoài mua thức ăn, ở cửa vẫn như cũ mười mấy bảo tiêu cao lớn đứng gác, Tôn Ngữ xuất ra xuất nhập chứng (giấy thông hành) mà Lưu mẫu cho hắn, đưa cho những người hộ vệ kia, bọn bảo tiêu nhìn thoáng qua rồi để cho Tôn Ngữ ly khai…

Tôn Ngữ thở dài một hơi, mình vất vả ở nơi này mấy tháng trời, mình rốt cục có thể ly khai nhưng hắn có chút đau lòng, đệ đệ tái kiến…

Ở tại bờ biển vùng ngoại ô hẻo lánh không có người, một chiếc xe jeep Hãn Mã ngừng lại, ở xe có ba người lo lắng cùng đợi…

Tôn Ngữ đến bãi biển, lấy bộ tóc giả thật dài xuống, ôm bụng bước nhanh tiêu sái đến chiếc xe jeep, Tiểu Phỉ Nhi nhìn thấy Tôn Ngữ vội vội vàng vàng hướng đến…

Tôn Ngữ một tay ôm chặt lấy Tiểu Phỉ Nhi, “Ba ba” Tiểu Phỉ Nhi ngước mặt lên nhìn Tôn Ngữ, mắt to ngấn lệ.

“Tiểu Phỉ Nhi…” Tôn Ngữ ôm Tiểu Phỉ Nhi, hốc mắt của Tôn Ngữ trở nên ướt át.

“Ba ba, thật là ngươi sao? Ta rất nhớ ngươi!” Tiểu Phỉ Nhi không kiềm chế được nức nở.

“Tiểu Phỉ Nhi cao lớn…” Tôn Ngữ cảm thấy được đứa nhỏ trong lòng đã trở nên khỏe mạnh hơn, thanh âm cũng nghẹn ngào nói.

“Tiểu Phỉ Nhi, thực xin lỗi ba ba đã lâu chưa tới thăm ngươi, ngực của hài tử còn đau không?” Vẻ mặt tràn đầy quan tâm, Tôn Ngữ vạn phần đau tích quan tâm, vuốt ve đầu Tiểu Phỉ Nhi.

“Ba ba, ta không đau! Ngực của ta một chút cũng không đau đớn, bệnh của ta cũng tốt lắm! Ngươi xem ta còn có thể nhảy đấy!” Tiểu Phỉ Nhi nhìn Tôn Ngữ mỉm cười xinh đẹp, ly khai ôm ấp của Tôn Ngữ, không ngừng sôi nổi, thể hiện cho Tôn Ngữ xem sức khỏe của nó.

“Được rồi Tiểu Phỉ Nhi, không nên nhảy, coi chừng ngực lại đau” Tôn Ngữ đau lòng kéo tay Tiểu Phỉ Nhi.

Tiêu Mặc nhìn Tôn Ngữ, mấy tháng không thấy làm cho hắn muốn điên cuồng, hắn để ý thấy khuôn mặt Tôn Ngữ đều trở nên gầy nhọn, toàn thân gầy yếu nhưng cổ và bụng lại rất tròn, Tiêu Mặc cảm giác rất kỳ quái đồng thời cũng đau lòng không thôi, Tiêu Mặc một trận chua xót khó nhịn.”Đại thúc, bụng của ngươi có chuyện gì vậy “

“Ta mang thai “

Tiêu Mặc chấn động

“Ta kỳ thật là song tính nhân, ta giống quái vật vậy!”Tôn Ngữ cúi đầu túm góc áo, cảm thấy có chút khó có thể mở miệng, không thể đối mặt với Tiêu Mặc

“Đại thúc không sao, đứa nhỏ thực đáng yêu nha, đến lúc ngươi sinh hạ, ta muốn làm cha nuôi của nó, bất quá ngươi tại sao gầy như vậy?” Tiêu Mặc không muốn làm cho Tôn Ngữ khổ sở, không tiếp tục truy vấn, hắn cũng có thể đại khái hiểu rằng mấy tháng nay mới gặp được Tôn Ngữ, đau lòng không thôi ôm lấy Tôn Ngữ, vội vàng chuyển hoán đề tài. Tôn Ngữ ảm đạm cười lại không trả lời.

. Đúng vậy, do ta không có năng lực, không hảo hảo bảo vệ tốt đại thúc...” Tiêu Mặc chưa từng bao giờ thống hận chính mình vô năng giống như giờ phút này, làm cho đại thúc phải chịu thống khổ.

Trương Cuồng đã đi tới, bất động thanh sắc tách hai người ra, mẹ nó vẫn như thế, vừa kéo vừa ôm, có điểm ghen tị: “Đừng khóc nữa, không phải muốn chạy trốn hay sao, vội vàng ôm ôm ấp ấp còn ra cái bộ dáng gì nữa!

“Ngươi… Ngươi không có bị móc mắt sao?” Tôn Ngữ nhận ra người kia không phải là kẻ biến thái thiếu chút nữa phi lễ với mình sao, Tôn Ngữ đối nam nhân hung hãn này không có ấn tượng tốt, hắn tránh ở phía sau Tiêu Mặc, có chút sợ hãi Trương Cuồng vẻ mặt lưu manh kia.

“Mẹ nó, ngươi không nhắc tới ta cũng vẫn chưa hết bực bội, còn không như vậy sao, thế nhưng đem toàn bộ người hầu của ta phế đi, mẹ nó Trương Phong Dương hắn cũng quá độc ác!”

“Bất quá ngươi rốt cuộc là nữ nhân hay nam nhân, còn có thể mang thai “

“Ta đương nhiên là nam nhân, chẳng lẽ ngươi sẽ không biết cái gì là song tính nhân sao?”Tôn Ngữ tránh ở phía sau Tiêu Mặc, tức giận phát run

“Thao! một con thỏ gia nhi, bộ dạng cũng như nữ nhân, rõ ràng nếu có thêm bộ ngực thì sẽ trở thành nữ nhân, quên đi, bất quá lão tử chướng mắt nhất là giam cầm gì đó, Trương Phong Dương cũng là dạng người khuôn người không phải đồ vật này nọ, như thế nào lại không thể khóa người như vậy, còn không cho người ta đi ra ngoài nha, ngươi cái dạng này cũng không thể tự mình ngồi phi cơ đến F thành, ta rất tôn trọng nữ nhân, đặc biệt nữ nhân mang thai, ngươi mang thai như vậy coi như là nửa đàn bà, ta một Đại lão gia như vậy cũng phải bảo vệ phụ nữ có thai, ta rõ ràng làm người tốt mà, lái xe đưa ngươi đi F thành, ta có một căn nhà ở đó, ngươi trước đến nơi đó tránh một chút đi!”Trương Cuồng lớn giọng trượng nghĩa nói.

“Ngươi… Ta không phải nữ nhân “Tôn Ngữ bị miệng mồm của Trương Cuồng ngăn cản mà không nói được lời nào, đến mức tức giận quá, mặt đều trắng bệch.

“Không cho ngươi hung ác đối với ba ba của ta! Tiểu Phỉ Nhi đứng ở phía trước bảo hộ Tôn Ngữ

“Trương Cuồng ngươi thu mình một chút, đi lái xe” Tiêu Mặc trừng mắt nhìn Trương Cuồng, cười cười kéo kéo tay Tôn Ngữ nói; “Đại thúc không phải sợ hắn, hắn có mắt như không, ăn nói vô dụng, hắn nhất chính là đồ xấu xa nhất, miệng không sạch sẽ, nhưng dần dần cũng xem như đàn ông! Tính tình tốt! Ta cũng cùng ngươi đi F thành, có ta ở đấy hắn sẽ không khi dễ ngươi!”

“Lên xe đi đại thúc!”Tiêu Mặc đỡ Tôn Ngữ lên xe, Tôn Ngữ bị tức chết đi được hắn không muốn cùng người kia nói nhao nhao nữa.

Tiêu Mặc vốn muốn ngồi đến bên cạnh Tôn Ngữ nhưng bị Trương Cuồng một phen kéo đến vị trí ngồi cạnh người lái.

Trương Cuồng khởi động xe jeep Hãn Mã thời thượng của hắn chạy như điên trên quốc lộ F thành, một tay không an phận cầm lấy tay nhỏ bé của Tiêu Mặc, tuy rằng dọc theo đường đi Tiêu Mặc mất hồn mất vía nhìn Tôn Ngữ, chính là cảm thấy được Tôn Ngữ đang mang bẩu đứa con của Trương Phong Dương, việc này cũng không làm Tiêu Mặc hoàn toàn hết hy vọng, cảm thấy rất tốt, tâm tình bình ổn, bỗng nhiên một giọng hát gào khóc như rống banh cổ họng vang lên:

Có lẽ là ta không hiểu quá nhiều chuyện, có lẽ là lỗi của ta

Có lẽ hết thảy lỗi lầm sẽ dần dần trôi qua, có lẽ không cần nói lại.

Chưa bao giờ nghĩ tới ta và ngươi sẽ chấm dứt như vậy, trong lòng không dám chắc.

Chính là nhớ rõ ta và ngươi hứa hẹn với nhau, nhiều lần xúc động

Don ‘t Break My Heart lại ôn nhu không muốn nhìn thấy ngươi cứ bảo trì trầm mặc

Một mình chờ đợi yên lặng chịu đựng, vui sướng khi ngươi luôn xuất hiện ở trong mộng của ta

Có lẽ là ta không hiểu quá nhiều chuyện, có lẽ là lỗi của ta

Có lẽ hết thảy lỗi lầm sẽ dần dần trôi qua, có lẽ không cần nói lại

Chưa bao giờ nghĩ tới ta và ngươi sẽ chấm dứt như vậy, tâm tình khổ sở như vậy

Chính là nhớ rõ ta và ngươi hứa hẹn với nhau, nhiều lần xúc động

Don ‘t Break My Heart lại ôn nhu không muốn nhìn thấy ngươi cứ bảo trì trầm mặc

Một mình chờ đợi yên lặng chịu đựng, vui sướng khi ngươi luôn xuất hiện ở trong mộng của ta

Có khi là ôm thân thể xinh đẹp mê người của ngươi

Cái cảm giác ôm trong trí nhớ của ta thực tuyệt vời…

Tôn Ngữ bị giọng hát rống cổ họng kia của Trương Cuồng làm cho màng tai có chút đau, nhưng cảm thấy tâm tình cũng thư thái rất nhiều, ôm Tiểu Phỉ Nhi, nở nụ cười, hắn cảm thấy được có thể bắt đầu sống lại một lần nữa.

Tiêu Mặc sợ hãi Trương Cuồng lớn giọng làm ầm ĩ Tôn Ngữ, liền rất không vui đối Trương Cuồng nói; “Đừng gào khóc thảm thiết nữa, nghe như thế làm cho người ta tức giận!”

Trương Cuồng tựa như đại cẩu nghe lời nói; “Được rồi, Tiểu Mặc Mặc không cho hát, ta sẽ không hát!”

“Ba ba, ngươi vừa rồi nói với ta rằng ta muốn có tiểu đệ đệ hay là tiểu muội muội, ba ba bọn họ ở trong bụng của ngươi sao?”

“Đúng vậy!”

“Như vậy ta có thể sờ sờ bọn họ không?”

“Hảo!”

Cánh tay non nớt nhỏ bé của Tiểu Phỉ Nhi sờ sờ còn hôn lên bụng của Tôn Ngữ

” Bọn họ trong bụng của Tôn Ngữ ba ba hình như động nha! Hảo hảo ngoạn!”

Ba ba! Ta kỳ thật rất sợ thúc thúc này, nhưng hiện tại ta cảm thấy được hắn thật đáng yêu! Tiểu Phỉ Nhi chỉ chỉ Trương Cuồng phía trước

“Cám ơn ngươi Trương tổng” Tôn Ngữ tuy rằng không phải thực muốn gặp Trương Cuồng bề ngoài lưu manh này, nhưng vẫn cảm tạ Trương Cuồng vì đã giúp mình nhiều như vậy

Cảm tạ cái gì? Chuyện của Tiêu Mặc là chuyện của ta, gọi là gì Trương tổng lão sinh (người trung niên), gọi ta Trương Cuồng, tiểu nha đầu ngươi mở to hai mắt nhìn xem mặt của ta rõ ràng chính là ca ca sao lại gọi thúc thúc, ta còn thực tuổi trẻ, ngươi kêu Tiêu Mặc là ca ca ta thì cũng phải gọi ta bằng ca ca chứ!”Trương Cuồng quay đầu nháy mắt ra hiệu làm đại mặt quỷ với Tiểu Phỉ Nhi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta muốn nói, người này còn sống chính là đồ phá hoại, đồ phá hoại thế giới, còn sống thực không có ý tứ mà! Khụ! Bi thôi! =_=|||

—-♣♣♣—-

Bài lúc Trương Cuồng hát: Don’t Break My Heart ( trình bày: nhóm Hắc Báo) http://www.kuwo.cn/yinyue/251929/

About these ads

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.