Ngược Ái Tiểu Thần Phụ

Chương 2



“Người tới cứu mạng a —— cái đồ biến thái này ngươi muốn làm gì?” Diệp Phương Diêu bị nam nhân tàn ác áp đảo phát sinh tiếng gào thét vô cùng thê thảm. “Ta nói cho ngươi biết, ngươi tìm nhầm đối tượng rồi, ta không có hứng thú với nam nhân!”

“Không sao, ta có hứng thú với cậu là được rồi.” Tần Chấn Dương cười cười giơ bàn tay to lớn cứng rắn, xoa xoa khuôn mặt thanh tú không một chút tỳ vết kia.

“Không tệ, cảm giác rất tốt, so với mông của đám đàn bà kia còn thoải mái hơn.”

“Ngươi…Ngươi là đồ hạ lưu!” Cho tới bây giờ chưa từng bị nam nhân vuốt ve thân mật như thế, giống như có con mèo đang dùng móng gãi gãi, cảm nhận đặc biệt không thể diễn tả bằng lời khiến cho khuôn mặt Diệp Phương Diêu nhanh chóng đỏ ửng lên.

“Xì, linh mục tới kỹ viện chơi gái là thượng lưu?”

“Ai tới tìm gái chứ? Ngươi không nên nói bậy!”

“Tới kỹ viện không tìm gái, lẽ nào cậu có lòng tốt tới làm việc nghĩa? Thế nào, đến phát đồ bảo hiểm miễn phí sao (BCS)? Hay là tới đẩy mạnh tiêu thụ gậy xoa bóp? Ha ha…”

Diệp Phương Diêu phát hiện nam nhân này cười rộ lên rạng rỡ không ngờ, không khỏi có chút nhìn ngây người.

“Nước bọt cậu đã chảy ra rồi kìa, tiểu *** phụ.”

“Ngươi tại sao mỗi lần mở miệng đều không nói được lời nào tử tế!” Khuôn mặt thanh tú của Diệp Phương Diêu hơi đỏ hồng, “Ta tới nơi này chỉ là muốn tìm người, hắn không có ở đây, ngươi mau thả ta đi.”

“Nói thừa, nam nhân nào tới chỗ của ta mà không tìm người, có điều người bọn họ đến tìm chính là nữ nhân. Thế nào, cậu không phải muốn nói với ta là cậu đến tìm nam nhân chứ?”

“Không sai, ta chính là đến tìm nam nhân.” (ngu đến ko thể ngu hơn được =.=)

Đến lúc Diệu Phương Diêu nhìn thấy nụ cười *** đãng trên mặt người kia mới phát gia bản thân đang nói cái gì.

“Ta… Ta là nói người ta muốn tìm là nam nhân.” (lại tiếp tục ngu, không đỡ được… haizz… ngao ngán… ko bị ăn tươi mới là lạ…=.=)

“Ta nghe không ra hai câu nói này có cái gì khác nhau?”

Diệp Phương Diêu nhìn thấy đối phương vẫn giữ nụ cười *** đãng thì muốn phát điên! “Ngươi là mù chữ à? Hai câu nói này đương nhiên là có khác nhau! Ta là đến tìm người, có điều người ta muốn tìm là nam nhân mà thôi. Được rồi, hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi có thấy một thiếu niên mặt tàn nhan, gầy tong teo cùng một nam nhân cao to tóc quăn không?”

“Bọn họ với cậu có quan hệ gì?”

“Bọn họ là em họ ta.”

“Cả cái tên theo chân bọn họ gọi tiểu mập mạp?”

“Không sai, tất cả bọn họ đều là em họ của ta.”

“Thật tốt quá.”

“Cái gì thật tốt quá? Ngươi biết bọn họ ở đâu à?”

“Ta không biết bây giờ bọn họ đi đâu rồi. Nhưng ta biết…”

“Biết cái gì nói mau a.”

“Ta biết hóa đơn của bọn họ sẽ có người thanh toán.”

“A?”

“Tất cả đám em họ của cậu vừa nhìn thấy cậu tới đã bỏ chạy trối chết, không phải các người nghĩ là chơi gái không trả tiền chứ? Tiểu linh mục thân mến.” Tần Chấn Dương cười đến cực kì dịu dàng.

“Ta… Ta…”

“Có cái gì khó nói sao? Nói ra rồi thương lượng.”

“Ta… Ta không mang tiền…”

“Chúng ta có cho thanh toán bằng thẻ tín dụng.”

“Ta… Ta cũng không mang thẻ tín dụng…”

Cho dù có, ngươi nghĩ rằng ta dám ở kỹ viện quẹt thẻ để ghi lại sao? Ta còn chưa muốn chết! Diệp Phương Diêu phiền muộn nghĩ.

“Như vậy a? Ta đây có thể tốt bụng cùng cậu quay về nhà thờ St. Peter lấy tiền, cậu nghĩ sao? Linh mục thân mến.”

“A a a a! Không được! Tuyệt đối không được!”

Nếu như bị linh mục Preece phát hiện người ở kỹ viện tới đòi nợ, bọn họ nhất định sẽ bị thần học viện đuổi học ngay lập tức!

“Này cũng không được, kia cũng không được. Được rồi, ngày hôm nay ta rộng lượng, cho cậu tùy tiện làm một chút việc để gán nợ vậy.”

“Cảm ơn, cảm ơn. Ngươi thật tốt bụng, nguyện Chúa Trời phù hộ ngươi, A-men.” Diệp Phương Diêu hài lòng vẽ chữ thập lên ngực, “Ngươi cần ta rửa chén hay là làm gì? Ngươi cứ căn dặn, bản linh mục lập tức nghe theo.”

“Ai nha, ta sao có thể nhẫn tâm để cậu vất vả như vậy, thân ái linh mục. Việc ta muốn cậu làm dễ dàng hơn những việc này nhiều.”

“Được, có gì ngươi cứ nói, tất cả đều do ta đảm nhận!” Diệp Phương Diêu rất có nghĩa khí vỗ ngực bảo chứng.

“Thật tốt quá, vậy cậu có thể lên sân khấu múa thoát y, rồi sau đó giúp câu lạc bộ của ta chụp vài tấm ảnh. Thế nào? Rất nhẹ nhàng phải không?”

“Múa thoát y? Chụp ảnh?”

Bởi vì nghe thấy những yêu cầu hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi lý giải của bản thân, Diệp Phương Diêu đần ra.

“Đúng vậy, không phải cậu vừa nói tất cả đều do cậu gánh va mà? Ta hẳn là có thể tin tưởng hứa hẹn của một linh mục thần thánh chứ?”

“Không nên a a a ——! Ô… Ngươi là đồ đại háo sắc! Đại biến thái! Ô…” Diệp Phương Diêu vừa sống chết giãy dụa, vừa suy sụp lấy tay thụi vào người tên biến thái kia.

Chúa Trời từ bi a, nếu người muốn thử thah lòng trung thành của kẻ hầu, cũng không nên tống cái tên đại ác ma biến thái này đến đây chứ? Ô…

“Không nghĩ tới một đại nam nhân bật khóc cũng dễ nhìn như vậy, quả nhiên ta đã tìm được ngôi sao đỏ đầy tiềm năng cho việc chụp ảnh.”

“Ai cần làm ngôi sao đỏ của ngươi chứ? Ngươi không nên nằm mơ!”

“Thực sự không nên? Cậu không hề lo lắng chút nào sao?”

“Không muốn, không muốn, không nên!”

“Được rồi, xem ra cậu chỉ còn sự lựa chọn cuối cùng thôi.”

“Lựa chọn thế nào? Chỉ cần không vi phạm vào tệ nạn xã hội, ta đều có thể làm!”

“Yên tâm, chuyện kia tuyệt đối không vi phạm vào tệ nạn xã hội.” Ánh mắt Tần Chấn Dương có vẻ vô cùng thành khẩn, “Cậu dùng miệng giúp ta ra là được.”

“A?”

“Chỉ cần cậu có thể sử dụng miệng giúp bổn đại gia bắn ra, nợ do em họ của cậu đến tìm gái ta sẽ không truy cứu, thế nào? Miệng phía trên hay miệng phía dưới? Là do cậu tự mình chọn.” Bộ dáng Tần Chấn Dương tỏ ra cực kì thành thạo.

“Oa… Không nên!” Diệp Phương Diêu khóc lớn, “Ngươi là đồ vô sỉ, độc ác, biến thái! Cả hai ta đều không muốn chọn!”

“Không chọn? Hóa ra cậu muốn cả hai, ta thực không nhận ra, cái đồ tiểu linh mục nhà cậu lại thực khát a. Tám phần mười là do ở trong giáo đường nghẹn thật lâu phải không? Ngày hôm nay tính là vận khí của cậu thật tốt, ta nhất định sẽ làm cho lần đầu tiên phá thân của cậu, dục tiên dục tử, muốn ngừng mà không được.”

Diệp Phương Diêu nghe thấy quả thực khóc không ra nước mắt.

Ô… Chúa Trời vĩ đại a, thân là kẻ hầu trung thành của người, con biết con cần phải nhân từ, nhưng con thực sự chịu không nổi nữa, xin người giáng một tia chớp, đánh chết cái đồ nam nhân vô sỉ này đi nha! A-men.

Ngay lúc Diệp Phương Diêu nhắm mắt lại, hai tay tạo thành chữ thập, cố sức thành tâm cầu khẩn, cậu đột nhiên cảm thấy một vật thể cực kì nóng bỏng để ở trên đôi môi của mình.

“Cậu đã không thể nào lựa chọn, chúng ta nên bắt đầu từ phía trên đi. Mở miệng ra.”

Mùi nam tính tanh hôi tràn ngập toàn bộ xoang mũi, cả mặt Diệp Phương Diêu không khỏi xanh mét.

Không thể nào… Chúa Trời nhân từ… Thứ trên miệng con, sẽ không phải là “Cái kia” của ác ma chứ?

Hoàn toàn không có dũng khí mở hai mắt ra xác nhận, lúc này Diệp Phương Diêu chỉ có một sự lựa chọn —— “Giả chết”!

“Còn giả chết?” Tần Chấn Dương vừa liếc mắt liền nhìn thấu mánh khóe buồn chán, “Được rồi, nếu tiểu linh mục của chúng ta đã không hợp ta như thế, bây giờ tốt nhất là ta nên gọi điện thoại cho giáo đường Linh mục Preece của các cậu, mời hắn tự mình đến câu lạc bộ của chúng ta chuộc người.”

A a a a! Chúa Trời a, người vì sao nỡ vứt bỏ kẻ hầu trung thành, mang con cho tên siêu đại ác ma không có lễ nghĩa liêm sỉ này a?

Hoàn toàn không còn sự lựa chọn nào khác, Diệp Phương Diêu chảy xuống giọt nước mắt phẫn hận không cam lòng, chậm rãi mở miệng ra.

“Lúc này mới ngoan…” Tần Chấn Dương thoả mãn sờ sờ đầu của cậu, “Mở to miệng ra, phân thân của ta rất lớn.”

Hừ, người nam nhân nào không nói của mình to, toàn là khoác lác? Ta phi! Diệp Phương Diêu khinh thường nghĩ.

Không nghĩ tới lúc nam nhân đem côn th*t kia nhét vào trong miệng của cậu, thiếu chút nữa khiến cho cằm của cậu trật khớp, Diệp Phương Diêu mới biết ác ma kia tuyệt đối không nói khoác.

“Đừng chỉ có ngậm, dùng đầu lưỡi liếm a!”

Ô… Ta sắp bị cái “côn th*t” của đồ cầm thú nhà ngươi khiến cho chết nghẹn, ngươi còn dám bảo ta liếm? Ta cắn chết ngươi!

“Nếu như cậu dám cắn ta, ta sẽ đem đoạn ghi hình bọn em họ của cậu tiến kỹ viện giao cho đài báo lớn đưa tin, linh mục đến kỹ viện tuyệt đối sẽ là tin tức trang đầu, cậu nói phải làm thế nào?”

Ô… Ngươi là ác ma! Ngoại trừ uy hiếp người khác, ngươi còn có thể làm cái gì? Đê tiện! Hạ lưu!

“Rốt cục cũng mở mắt? Còn trừng mắt lớn như vậy? A, ta đã biết, cậu nhất định là cực kì muốn nhìn rõ ràng tướng mạo giá căn cự vô phách của ta phải không? Yên tâm, ta sẽ cho cậu nhìn rõ ràng.” Tần Chấn Dương cười gian rút ra nam căn cực kì kiêu ngạo run rẩy ngẩng đầu ở trước mặt cậu khoe khoang, “Thế nào? Hùng vĩ không?”

Sắp dài tới hai mươi cm, tráng kiện cứng rắn, quái vật lớn gân xanh lộ rõ ***g lộng đứng vững cách tròng mắt mình chưa đến mười cm, mà ở mặt trên dính đầy…

Tuyệt đối không phải là nướt bọt của mình nha…

Diệp Phương Diêu đời này chưa từng có ý nghĩ đáng sợ như vậy.

Chúa Trời vĩ đại a, con biết tự sát là tội lỗi tày trời, nhưng nghĩ đến kế tiếp tên ác ma này không biết còn muốn dùng thủ đoạn nào làm nhục con, con thực sự rất muốn chết a… Ô…

“Sao lại khóc thế? Có phải là do cái miệng nhỏ nhắn của cậu không nỡ ly khai côn th*t vĩ đại của ta phải không a? Yên tâm, đêm nay tất cả đều là của cậu, ta sẽ không để nó vứt bỏ cậu.”

Ô… Vứt bỏ ta, ta có thể đem tất cả gia sản kế thừa của Gia tộc Alderaan cho ngươi, van cầu ngươi mau vứt bỏ ta!

“Được rồi, nhanh liếm đi, ta biết cậu đã chờ rất lâu rồi.”

Nhìn dáng nam nhân tươi cười tà ác, Diệp Phương Diêu không nhịn được cả người run rẩy, “Ta… Ta sẽ không làm… Van cầu ngươi thả ta đi…”

“Hừ, thật vô dụng. Được rồi được rồi, biết cậu là tiểu linh mục xử nữ ngây thơ, ngày hôm nay bổn đại gia sẽ dạy miễn phí cậu nha, coi như cậu lời rồi.”

Thấy dáng dấp mặc bào phục linh mục xinh đẹp của thiếu niên này khiến hắn ngạnh đến không chịu được, Tần Chấn Dương chưa từng gặp phải chuyện khiến hắn hưng phấn như thế, nhất thời nổi lên hứng muốn trêu đùa.

Vén lên chiếc áo dài của cậu, một nhát kéo xuống đũng quần, một phân thân hồng nhạt mỹ lệ động lòng người ngay lập tức xuất hiện trước mắt.

“A…” Tự đáy lòng Tần Chấn Dương phát sinh một tiếng tán thán, “Cho tới bây giờ chưa thấy qua cái gì đẹp như thế…”

Nhiều lời vô ích, bản thiếu gia đã tỉ mỉ bảo dưỡng mười tám năm, cho tới bây giờ chưa từng bị ai chạm qua, là người đầu tiên được nhìn thấy, mới được đại kháci nhãn giới thưởng thức “Ngọc căn “của bản thiếu gia, ngày hôm nay rốt cuộc quá tiện nghi ngươi rồi, hứ.

Chờ một chút, ta đang nghĩ cái gì a, hiện tại ta phải là mau chóng nghĩ cách thoát khỏi ma trảo mới đúng nha! Diệp Phương Diêu dở khóc dở cười suy nghĩ.

“Vương bát đản! Mau buông! Không cho ngươi nếm thử sự lợi hại công phu Trung Hoa của ta, cẩn thận tiểu kê kê nối dõi của nhà ngươi bị bản thiếu gia một đá cắt đứt!” Cố kìm nén cảm gia kì quái ở hạ thể đang bị tên biến thái kia “Thị gian”, Diệp Phương Diêu dùng thanh âm uy nghiêm nhất uy hiếp nói.

“Lẽ nào Chúa Trời vĩ đại của cậu không có dạy cậu “Nhược điểm” đang ở trong tay người khác thì, không nên tùy tiện uy hiếp người ta sao?” Đôi lông mày rậm anh tuấn của Tần Chấn Dương giương lên, túm chặt phân thân đang chậm rãi nhếch lên ở trong tay hắn.

“A ——” Cuộc đời lần đầu tiên bị người cầm chặt phân thân khiến Diệp Phương Diêu phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

“Còn có thể kêu a, nhìn không ra cậu lại mẫn cảm như thế a, tiểu linh mục ngây thơ của ta.”

dương v*t đang cầm trong tay tản mát ra nhiệt độ mê người, lại không hề an phận rung động, Tần Chấn Dương cười nhẹ một tiếng, dùng kỹ xảo phong phú bắt đầu chà xát từ trên xuống dưới.

“A a —— không nên —— “

“Không nên mà sướng đến chảy ra nước chứ?” Đem chất dịch chảy từ phân thân đang bừng bừng phấn chấn bôi loạn ra xung quanh, Tần Chấn Dương càng thêm kịch liệt xoa bóp, lúc này trong phòng tràn ngập âm hưởng *** loạn.

“Ô… Không nên… A a…” Hoàn toàn không phát hiện bản thân đang rên rỉ yêu kiều, khóe mắt Diệp Phương Diêu rưng rưng, đầu lắc lắc sang hai bên trái phải.

“Nếu như không nên vì sao lại kêu lên *** đãng đến như thế a? Cậu là đồ tiểu bịp bợm.”

“Ta không có… Không có… A a a —— không nên a!”

dương v*t đột nhiên bị khoang miệng cực nóng chặt chẽ bao phủ, vui vẻ điên cuồng như điện lưu cường liệt trong nháy mắt tập kích toàn thân, Diệp Phương Diêu như cây cung căng cứng phát sinh tiếng gào thét thê lương——

“Không được bắn! Mở mắt nhìn kỹ rõ ràng cách ta liếm thế nào, chút nữa cậu phải làm lại một lần.”

Tần Chấn Dương vươn đầu lưỡi chăm chú để ở lỗ nhỏ chỗ mũi nhọn trên phân thân, khiêu khích đâm hai cái,tiếp tục ở chỗ mẫn cảm bên mặt qua lại tinh tế liếm mút.

Chưa từng có trải qua vui vẻ như thế khiến phần eo của Diệp Phương Diêu kịch liệt run rẩy liên tục, bất gia nâng cao thắt lưng, khiến bản thân càng thêm sảng khoái đến muốn nổ tung gắng gượng ở nơi khoang miệng như thiên đường không ngừng ra vào.

“A a… Không được… Ta không được…”

Thật thoải mái… Sao lại có thể thoái mái như thế a…

“Muốn bắn sao?” Nhìn thiếu niên bị chính đầu lưỡi của mình dằn vặt đến thần trí không rõ, Tần Chấn Dương nở nụ cười xấu xa.

“Ta không biết… Ta không biết… Ta sắp nổ tung rồi… A a —— “

Tiểu linh mục hoàn toàn đem Chúa Trời ném ra khỏi đầu vươn hai tay nắm chặt tóc nam nhân kia, đem phân thân đang liên tục run rẩy của mình mãnh mẽ nhét vào——

“Van cầu ngươi, van cầu ngươi ——” Hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì Diệp Phương Diêu thở không nổi, cầu xin.

“Cầu ta cái gì?” Tần Chấn Dương vừa liếm vừa cười hỏi.

“Van cầu ngươi… Van cầu ngươi cố sức mút ta ——” Diệp Phương Diêu phóng túng kêu to.

Nam nhân thấy thế thấp giọng nở nụ cười.

Đột nhiên một cái cường lực hút mạnh, như muốn đem tuỷ não từ trong thân thể hút hết ra, bụng dưới Diệp Phương Diêu co giật một trận điên cuồng, ở trong tiếng thét chói tai vô cùng nhuần, không thể kìm lòng đạt được cao trào lần đầu tiên trong đời ——

“Thực sự là mỹ vị nhân gian a…”

Nhìn nam nhân một ngụm nuốt dịch thể của mình vào, còn như chưa đủ thỏa mãn liếm liếm khóe miệng, tâm linh còn nhỏ thuần khiết của Diệp đại linh mục chịu đả kích nghiêm trọng rốt cục không nhịn được xấu hổ ngất đi ——

“Thật ngứa a… Không nên náo loạn… Duke…” Đẩy ra thứ đang gây sự ở trước ngực, đầu lông xù, Diệp Phương Diêu buồn ngủ kêu gào.

“Ai là Duke?”

“A ——” Từ nhũ tiêm truyền đến một trận đau nhức, Diệp Phương Diêu kêu thảm thiết kinh hãi tỉnh lại. “Thế nào là ngươi?”

“Nhiều lời vô ích, không phải ta là thì ai? Bổn đại gia cho cậu sướng đến ngất đi, cậu lại dám ở trong mộng gọi cái tên quê mùa của nam nhân khác, cậu thật to gan, nói, ai là Duke?”

“Cái gì nam nhân quê mùa? Ngươi thần kinh a! Duke là con chó của ta!” Diệp Phương Diêu tức giận nói.

“A, vậy ban thưởng cậu vô tội.” Tần Chấn Dương thoả mãn cười cười, “Nếu tiểu linh mục *** đãng của ta tỉnh, chúng ta có thể tiếp tục tiết mục hứng thú còn lại của đêm nay rồi.”

Tần Chấn Dương hài lòng đem “Quái vật lớn” của mình đưa đến trước mặt Diệp Phương Diêu. “Liếm đi.”

“Cái… Cái gì?” Diệp Phương Diêu vừa nhìn đếnphân thân kinh khủng kia liền cuống đến nói lắp.

“Này, không phải sảng xong sẽ không nhận nợ chứ? Cậu không tuân thủ lời hứa như vậy sẽ bị Chúa Trời vĩ đại nhà các cậu phái thiên lôi đánh xuống.”

Thân là linh mục ta nếu như thực sự liếm tiểu kê kê của nam nhân mới có thể bị thiên lôi đánh xuống nha, ô…

“Nhanh lên một chút, vươn đầu lưỡi.”

“Ta… Ta…”

“Còn không nghe lời?” Tần Chấn Dương dùng hai ngón tay nắm nhũ tiêm hồng nhạt cố sức kéo mạnh ——

“A —— đau chết người đi được!” Diệp Phương Diêu đau đến kêu to.

“Còn không nghe lời ta sẽ đeo khuyên cho cậu, cho cậu mang theo lên giáo đường!”

“Không nên! Ta làm… Ta làm là được mà.”

Ô… Cái tên biến thái đại ác ma này cũng chỉ giỏi uy hiếp.

Chậm rãi vươn đầu lưỡi nhưng không có dũng khí liếm tới, Diệp Phương Diêu không biết dáng dấp rưng rưng nhìn chằm chằm của mình sẽ chỉ làm nam nhân này càng thêm thích ngược đãi.

“Quên đi quên đi, ngày hôm nay sẽ không bắt cậu liếm nữa.”

“Thực sự? Ya hô!” Diệp Phương Diêu hài lòng phát sinh một tiếng hoan hô, “Ngươi thực sự là một người cực kì lương thiện, ta biết ngươi nhất định là đã bị Chúa Trời ta động, cải tà quy chính rồi, đúng không?”

“Sai. Tôi là sửa thượng về hạ. Ta đổi ý không cần miệng trên của cậu nữa, ta muốn trực tiếp hưởng dụng cái miệng nhỏ nhắn phía dưới kia.”

“A a a a! Chờ một chút! Chờ một chút! Ta dùng miệng trên giúp ngươi làm, ta lập tức làm! Tiên sinh, ngươi nghìn vạn lần không nên xúc động a, ô…”

“Không còn kịp rồi.”

Trong mắt Tần Chấn Dương chớp động ánh sáng tà a, vươn bàn tay to, bắt đầu nhiệt tình vuốt ve da thịt giấu ở dưới linh mục bào ăn vào thực mê người, “Cậu ăn cái gì lớn lên a? Thế nào da một đại nam nhân lại có thể mềm mịn như vậy?”

Tần Chấn Dương yêu thích không buông tay sờ soạng tiếp tục tìm tòi.

Diệp Phương Diêu nghe vậy liền lúng túng, đánh chết cũng không trả lời vấn đề này.

Là mẹ không tốt, bảo mẹ không nên luôn cho ta uống thuốc bổ, mẹ cũng không nghe, hiện tại thì được rồi, biến ta giống các bà các chị nuôi trắng lại mềm ngon như vậy, hại con trai của người hiện tại bị cái tên biến thái này coi trọng, ô…

“Sờ soạng thực sự gây nghiện a…” Tần Chấn Dương tán thán một tấc một tấc từ trong ngực, bụng, thắt lưng, xoa đến cái mông rất tròn rắn chắc…

“Ô… Không nên… Ngươi không nên sờ tiếp nữa…”

Diệp Phương Diêu bị nam nhân sờ qua chỗ nào thì liền giống như đang bị hỏa thiêu, cháy sạch cả người ngay cả thần trí cũng muốn hòa tan mất…

“Nghĩ đến việc ta sẽ hung hăng, triệt để xỏ xuyên qua cậu ở đây…” Vươn một ngón tay đè lên lỗ nhỏ giấu ở giữa mông, Tần Chấn Dương ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng thỏ thẻ, “Ta đã cứng đến muốn nổ tung a.”

Bị tiếng nói trầm thấp, cực kì mê hoặc ở bên tai tuyên bố bản thân sắp bị xâm phạm, Diệp Phương Diêu vốn đang sống chết liều mạng giãy giụa lại như bị bỏ bùa mê, hai mắt mờ mịt, ý thức càng lúc càng không rõ…

“Cái tên tiểu linh mục *** đãng này, vừa nghe ta nói muốn thượng cậu, liền tự mình cứng đến như vậy, thật đúng là lợi hại a.”

“Không… Không có… Ta không có…”

“Còn cãi lại? Không sao, ta sẽ khiến cậu phải cầu ta thượng cậu.” Tần Chấn Dương định liệu trước cười cười.

“Không nên… Không nên a… Ngươi muốn làm gì? A a a ——” Mật huyệt phía sau bị ngón tay thô bạo xâm nhập, Diệp Phương Diêu nhất thời tỉnh táo lại, phát sinh tiếng gào thét bi thảm.

“Quả nhiên chưa từng bị chạm qua, mới một cây ngón tay gần như chen vào không lọt đi. Không sợ, lão tử ở đây cái gì cũng có, thuốc bôi trơn lại đặc biệt nhiều, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, phẩm bài đầy đủ hết, ngày hôm nay cậu thật có phúc!”

“Phúc cái đầu ngươi! Đau nhức chết ta rồi, mau rút ra! Ngươi là đồ biến thái xuyên vào cái mông nam nhân!” Diệp Phương Diêu đau đến kêu to.

“Ta xuyên vào mông nam nhân là biến thái? Vậy để nam nhân xuyên vào cái mông còn sướng đến kêu oa oa, không phải là biến thái trong biến thái sao?”

“Ai bị sáp cái mông chứ? Ai sướng đến oa oa kêu? Ngươi không nên nói bậy!”

“Có phải nói bậy hay không, chúng ta thử xem chẳng phải sẽ biết sao? Tiểu linh mục thân ái…”

Bào phục linh mục thánh khiết bị xé một cách tùy tiện, vật liệu may mặc màu đen tôn lên làm lớp da thịt trơn truột phía dưới càng thêm trắng nõn động lòng người.

Hai bên mắt cá chân Diệp Phương Diêu bị nắm chặt, hai đầu gối bị ép nâng lên vững vàng để ở trước ngực.

Tư thế nan kham như vậy khiến khí quán cùng bí huyệt ở giữa mông của cậu đều bị thấy rõ nhất thanh nhị sở.

“Ô… Không nên… Ngươi không nên nhìn…”

“Không cho ta xem? Là muốn ta gọi người khác tới nhìn sao?”

“Không nên! Ô… Ngươi dám gọi người khác tới ta sẽ giết ngươi!”

“Ha hả, hóa ra cậu chỉ thích cho một mình ta nhìn a, thực là quá si tình với ta nha. Cảm động cảm động, vậy bổn đại gia hẳn phải là cẩn thận hồi báo cậu rồi, tiểu linh mục thân ái.”

Theo tiếng cười trêu tức, ngón tay Tần Chấn Dương dính đầy dầu trơn chậm rãi đi vào bí huyệt chưa từng có người viếng thăm, hắn câu dẫn ra ngón tay, bắt đầu kích thích tràng vách mẫn cảm của niêm mạc ——

Diệp Phương Diêu sợ đến hít ngược một hơi, nhưng lần này cậu đã không có cảm gia không thoải mái, trái lại từ cổ gian dần dần dâng lên một cỗ vui vẻ dị thường.

“Ô… Không nên chà xát nữa… Ta kỳ quái… A a…”

“Sướng sao? Có muốn hay ta tiếp tục thêm một cây ngón tay đi vào không? Hay là cứ đem thứ to nóng bỏng cậu yêu nhất trực tiếp cắm vào là được rồi?”

“Không muốn không muốn… A a… Ngươi mau rút…”

“Tiểu linh mục thích nói láo, kêu rút ra nhưng cái mông lại kẹp chặt như thế, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của cậu khát đến như thế, xem ra một ngón tay căn bản không đủ cho nó ăn rồi. Được, ta đây sẽ thêm một ngón tay.”

Tần Chấn Dương cười xấu xa xen vào các đốt ngón tay thô to thứ hai, tiếp tục bắt đầu điên cuồng mà ra vào trừu sáp.

A a a —— không nên a ——

Ngón tay nam nhân không chút lưu tình hoạt lộng ở chỗ xấu hổ của cậu, làm cho Diệp Phương Diêu chỉ có thể cắn chặt môi dưới đè nén xuống âm thanh rên rỉ, cố che giấu sự vui vẻ ngọt ngào đang tuôn ra càng ngày càng mạnh liệt ở chỗ sâu trong thân thể.

“Kêu a, thế nào không kêu nữa? Tiểu linh mục thân ái của ta, tiếp tục kêu to một chút, hay nhất là gọi cả Chúa Trời của cậu đến nghe nha!” Tần Chấn Dương tà tà cười, đột nhiên khép lại hai ngón tay nhắm vào tuyến tiền liệt yếu ớt nhất của thiếu niên cố sức đâm tới ——

“A a a ——” Diệp Phương Diêu phát sinh một tiếng thét chói tai, cái mông cố sức hướng về phía trước cong lên ——

“Ha hả, còn chưa xong mà, lần này phải cho cậu sướng lên trời.”

Tần Chấn Dương dùng móng tay cứng cứng mãnh liệt chà xát điểm trí mạng kia ——

Diệp Phương Diêu thét chói tai thê lương, thân thể điên cuồng quay tròn, mắt thấy sẽ bắn ra lần nữa ——

“Không không, như vậy không ngoan, không thể nhanh như vậy đi ra chứ.” Một tay Tần Chấn Dương cầm chặt phân thân đáng yêu đang nóng bừng, “Để phòng ngừa vật nhỏ mẫn cảm kia của cậu chạy trốn, ta muốn đem của cậu cột chặt.”

Hắn tìm đông tây tỉ mỉ. “Được rồi, cậu xem, rất thích hợp với cậu nha?”

“Cái gì? Ngươi ngươi ngươi —— “

Khi hai mắt đẫm lệ của Diệp Phương Diêu nhìn rõ đồ vật mà tên ác ma kia dùng để trói chặt “Tiểu đệ đệ” của cậu thì, hai mắt cậu trợn trắng, thiếu chút nữa thì ngất đi.

“Này, tỉnh tỉnh a, các linh mục không dạy cậu lúc ân ái làm được một nửa mà ngất đi là chuyện tình rất không có lễ phép à?” Tần Chấn Dương bất mãn vỗ vỗ gương mặt cậu.

“Ô… Ngươi là đồ vô sỉ hạ lưu, ác ma! Mau cởi thánh giá xuống trả lại cho ta!”

Ghê tởm, cái đồ điên cuồng hiếu sắc này! Lại dám đem bảo vật gia truyền của gia tộc Alderaan của cậu —— tương truyền là thánh giá do đại đế Alexander ban tặng, lại đang cột trên tiểu đệ đệ của cậu!

Đó không chỉ là khinh nhờn nghiêm trọng Chúa Trời, hơn nữa nếu như bị liệt tổ liệt tông của gia tộc Alderaan biết, bọn họ nhất định sẽ từ trong phần mộ đứng lên giết ta! Ô…

“Gì chứ, chỉ mượn dùng một chút thôi mà, có nghiêm trọng như thế không? Thực sự là keo kiệt. Loại này ta tùy tiện ở trên đường mua của một người là có rồi, chờ sau khi cậu chính thức trở thành nô lệ của ta, chủ nhân ta sẽ thưởng cho cậu mấy cái tốt là được.”

Ngươi đang là nói tiếng tinh cầu hay nói tiếng ngoài hành tinh vậy?

Ta đường đường là người thừa kế gia tài của gia tộc Alderaan bạc triệu, phú khả địch quốc, nhưng là nguyện ý làm kẻ hầu của Chúa Trời, ai muốn làm nô lệ của cái tên ác ma nhà ngươi a?

Diệp Phương Diêu nhắm mắt lại, dùng hành động để biểu thị sự khinh bỉ triệt để đối với cái đồ ngu ngốcnày.

Nhưng tiểu linh mục tự cho rằng mình cực kì cao quý này rất nhanh đã nếm trải hậu quả của việc đắc tội với một người còn kiêu ngạo và ương ngạnh hơn cả cậu, thêm vào đó còn là ác ma ngang tàn bạo ngược cực kì thất thường——

Hung khí thô to để ở huyệt khẩu cây hoa cúc nho nhỏ cọ sát qua lại, dường như đang thử đóa hoa yếu đuối có thể thừa nhận bao nhiêu tàn phá.

Ngay lúc Diệp Phương Diêu còn không kịp có thời gian phản ứng, một cái thẳng tiến trong nháy mắt đã xé rah thân thể trinh tiết cậu bảo hộ suốt vài chục năm ——

“Ô a a a ——” Tiếng khóc thét thê thảm xé nát không gian, bị phân thân to lớn của nam nhân hung hăng xỏ xuyên qua Diệp Phương Diêu đau đến càng không ngừng kêu khóc, sống chết giãy dụa!

“Buông! Ta muốn giết ngươi! A a —— đau quá đau quá —— không nên tiếp tục động nữa —— ta sắp chết —— Chúa Trời a —— người cứu cứu con —— cứu cứu con —— “

Máu đỏ tươi từ vết thương do bị xé rách phun tung toé ra, nam nhân ở trong cơ thể cậu thô bạo như muốn quấy nát ruột gan cậu, khiến Diệp Phương Diêu vừa sung sướng lại vừa đau nhức tưởng như muốn chết!

“Có gọi Chúa Trời đến cũng vô ích!” Tần Chấn Dương nắm tóc của cậu, đôi mắt cuồng dã chăm chú nhìn cậu, “Ta đã quyết định rồi, ta muốn cậu là nô lệ của Tần Chấn Dương ta!”

“Ngươi mộng tưởng! Mau buông! Ta thực sự đau quá a!”

“Yên tâm, bổn đại gia có thể cho cậu bao nhiêu đau nhức, là có thể cho cậu bấy nhiêu sung sướng. Hảo hảo hưởng thụ hương vị xuyên qua địa ngục cùng thiên đường đi…”

Dường như trải qua một thế kỷ dài dằng dặc, bị trừu động không ngừng dằn vặt đến thần trí mơ hồ, Diệp Phương Diêu, hôm nay chỉ có thể phát sinh rên rỉ yếu ớt, ở dưới thân nam nhân như một con búp bê tùy theo sự luật động mà lắc lư…

Đôi mắt bất lực mơ hồ của thiếu niên khiến cho tâm Tần Chấn Dương hơi chấn động.

Hắn ngừng đong đưa phần eo, nhẹ nhàng khom người ghé vào lỗ tai cậu in xuống một nụ hôn.

“Ngoan, rất nhanh sẽ không đau nhức nữa…”

“Thật… Thật vậy sao? Ngươi muốn gạt ta?” Từ nhỏ được nuông chiều, chưa từng trải qua dằn vặt như vậy, trên mặt Diệp Phương Diêu chưa khô lệ ngân, ánh mắt hoảng hốt hỏi.

“Thực sự, chủ nhân sẽ làm cậu rất thoải mái… tiểu nô lệ đáng yêu của ta…”

Roi da qua đi sẽ cho kẹo —— điều thứ nhất trong sổ nô lệ.

Đẩy ra bào phục màu đen, vươn đầu lưỡi liếm nhũ tiêm mỹ lệ mê người, quả thực nho nhỏ trong nháy mắt trướng to hồng nộn, làm cho càng yêu thích không rời miệng.

Tiếng thở dốc như đang khóc rên rỉ không ngừng từ bên mép thiếu nhiên dưới thân hắn truyền ra, khiến huyết quản Tần Chấn Dương trong nháy mắt hầu như mở rộng tới cực điểm. Hắn cực lực khắc chế mình, chậm rãi trừu động phân thân bị niêm mạc vừa ẩm ướt vừa ấm áp gắt gao bao vây, mỗi một lần đều ma sát kích thích thần kinh yếu đuối trong cơ thể thiếu niên.

“Hanh… A a…”

Thật thoải mái… Thật thoải mái… Ta không bao giờ… muốn đau nhức nữa… Van cầu ngươi…

Dục tiên dục tử vui vẻ tập kích khiến cho toàn thân Diệp Phương Diêu, khiến cho phân thân cùng tâm trí tựa như chỉ còn lại lửa tình nóng bỏng đang thiêu đốt…

“Muốn lên thiên đường cùng ta không?”

“Ta… Ta có thể chứ…”

“Có thể, chỉ cần cậu thành thật nói cho ta biết…”

Nam nhân dịu dàng giống như là cây thuốc phiện có độc, biết rõ chỉ cần nhiễm một lần là vạn kiếp bất phục, nhưng lúc này xa thực là sự lựa chọn chân thành nhất…”

“Muốn… Ta rất muốn…”

“Tốt.” Sự trả lời của thiếu niên khiến đôi mắt Tần Chấn Dương trở nên u ám như đêm tối, “Nhưng ta có một chuyện quan trọng phải nói trước với cậu, tại nơi thiên đường, cậu không thấy được Chúa Trời của cậu.”

“Cậu chỉ có thấy ta —— chủ nhân duy nhất cả đời này của cậu!”

Tần Chấn Dương cướp đoạt đôi môi của thiếu niên, dành cho cậu sự xâm chiếm hoàn toàn, nụ hôn sâu còn nồng hơn cả lửa nóng.

Đầu lưỡi hai người dây dưa chặt chẽ, hai bên nước bọt lưu chuyển trong khoang miệng, gần như muốn so sánh với mập hợp càng thêm *** loạn.

Đầu lưỡi bị cường liệt hấp duẫn đến tê dại, viền mắt không tự chủ được chảy xuống nước mắt vui sướng, đầu Diệp Phương Diêu như phát sốt cao, cả người run rẩy không ngừng…

côn th*t thô to của Tần Chấn Dương càng thêm cố sức đứng vững ở một điểm trí mạng trong cơ thể cậu, sau đó bỗng nhiên mạnh mẽ xoay người cậu, nắm chặt tóc của cậu, như đang cưỡi ngựa thô bạo luật động.

“Kêu lên cho ta!”

“A a a a ——” Diệp Phương Diêu phát sinh tiếng gọi tan vỡ, như con ngựa mẹ bị cưỡng gian mà điên cuồng vặn vẹo thắt lưng.

“Ta – tiểu nô lệ, lại dùng lực vặn vẹo! Để chủ nhân của cậu nhìn cậu có bao nhiêu yêu ta thao cái mông của cậu!”

“A a a a —— không nên không nên —— ta sắp chết —— van cầu ngươi bỏ thập tự giá giải phóng ta, để ta bắn ra —— van cầu ngươi —— “

Cuồng loạn khóc lóc cầu xin, Diệp Phương Diêu ở dưới sự xâm phạm như dã thú của nam nhân, toàn bộ trong óc chỉ còn đầy rẫy ý nghĩ cường liệt muốn bắn tinh, những cái chết tiệt khác cậu một chút cũng không quan tâm!

“Tiểu nô lệ đáng thương của ta khóc thê thảm như thế… Được rồi, ngày hôm nay chủ nhân bỏ qua cho cậu.” Tần Chấn Dương cởi xuống thập tự giá đang quấn trên phân thân của thiếu niên, “Đến, bảo bối, lên trời nha!”

Cùng nam nhân thật sâu xâm nhập, Diệp Phương Diêu phát sinh tiếng thét chói tai thật dài, trong lòng nam nhân tan vỡ khóc lóc kêu gào muốn bắn tinh ——

Tràng bích của thiếu niên kịch liệt co rút lại như muốn đem côn th*t của hắn cắn, vui vẻ như gió lốc tập kích nam nhân luôn luôn có thể bảo trì sự lạnh lùng trong lúc giao hoan.

“Chết tiệt… Cậu thực con mẹ nó chặt!”

Cũng con mẹ nó… Mỹ.

Giọt nước mắt mỹ lệ không gì sánh kịp như lục bảo thạch chảy xuôi, răng như ngà, trên da thịt trắng nõn nhiễm tình sắcđỏ bừng, thiếu niên cao trào cực kì tươi đẹp triệt để mê đảo Tần Chấn Dương đã từng thượng qua vô số cả nam lẫn nữ.

“Thật muốn đem cậu giam ở chỗ này, thao cậu đến chết!”

“A a a ——” Lời nói nam nhân mặc dù thô tục khó nghe, nhưng trái lại khiến thiếu niên nghe xong bắn lại càng thêm kích động!

“Tiểu linh mục *** đãng, đem cái mông cố sức banh ra! Muốn chủ nhân thao cậu càng sâu!”

Sau khi cao trào tiểu linh mục đáng thương cảm thất thần xụi lơ trên mặt đất, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

“A, sướng đến một chút lực cũng không còn sao? Thật vô dụng.” Tần Chấn Dương nâng người thiếu niên lên, mở ra hai chân cậu, một cái động thân, lại thống nhập càng sâu vào chỗ bị hắn tắm đến vừa ẩm ướt vừa ấm áp—— điểm sâu trong.

“Y a a —— a a a a ——” Thiếu niên giống như một lần nữa bị rót vào khí lực, hai chân thon dài trắng nõn kẹp chặt phần eo rắn chắc hữu lực của nam nhân, cái mông giãy dụa không hề có quy luật, cuồng loạn kêu khóc ——

“Thực sự là một tiểu *** phụ, chỉ là thao phía dưới cậu lại lập tức cứng rồi, thực sự là kinh khủng, cậu xác định thật sự là cậu lần đầu tiên bị nam nhân chơi cái mông? Ta thực sự rất hoài nghi, cậu có thể sử dụng thân thể *** đãng như vậy để hầu hạ Chúa Trời sao?”

“Ô… Không nên… Không nên hơn nữa…”

Dáng dấp ngượng ngùng của thiếu niên khiến trong lòng nam nhân càng muốn càn rỡ tàn sát bừa bãi, “Tiểu bịp bợm, cậu có biết không, thời gian cậu bị ta nhục nhã, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới sẽ đem bổng thịt của ta cắn chặt vô cùng?”

“Ô… Không có… Ta không có…”

“Không có? Đó chính là không muốn nữa. Được.” Tần Chấn Dương đột nhiên không hề báo trước rút ra phân thân của mình.

“A a —— không nên —— không nên rút ra ——” Thiếu niên kinh hoảng kêu to.

“Muốn sao?” Nam nhân cười xấu xa, đem lửa nóng cứng rắn của mình để ngay trước miệng cây hoa cúc chưa kịp thu lại, đầu đỉnh thật to nhẹ nhàng mà đâm chọc, không chịu dứt khoát đi vào.

“Ô… thật là xấu xa… Tiến vào…” Thiếu niên khóc lóc ôm chặt lấy hắn. “Van cầu ngươi tiến vào…”

“Khóc đến thực thương tâm a, thương cảm tiểu linh mục, cậu yêu là như thế này mà?” Nam nhân mạnh mẽ đem côn th*t nộ trướng chạy ào vào tiểu huyệt cơ khát của thiếu niên ——

“Ô a a a —— đúng —— là như thế này —— cố sức —— van cầu ngươi lại dùng lực —— “

Thiếu niên *** loạn kêu khóc quả thực nhanh chóng khiến thánh nhân cũng muốn phát cuồng, Tần Chấn Dương thở hổn hển, điên cuồng mà trừu sáp, đâm, xỏ xuyên qua, làm cho thiếu niên càng thêm không cảm thấy thẹn mà giãy dụa thắt lưng, phát sinh thanh âm khóc nức nở thở dốc ngọt ngào.

“Vù vù… Thao cậu thực sự là con mẹ nó sướng… A a… cái miệng nhỏ nhắn không biết thỏa mãn của cậu lại đang hấp ta nữa…”

“Ô… gậy tốt gậy tốt… Lại sâu hơn chút —— sâu hơn nữa a —— “

“Ân… A… Cậu là cái đồ *** đãng … Cậu muốn đem ta hấp đi ra a—— a a a —— “

Nam nhân phát sinh tiếng tê rống dã thú, đem toàn bộ dịch thể thống khoái mà bắn vào trong cơ thể thiếu niên, cuối cùng hoàn toàn rút ra, bắn hắn vừa… vừa vẻ mặt ——

Tràng bích mẫn cảm của thiếu niên bị lửa nóng dịch thể của nam nhân đốt cháy, cả người kịch liệt run run, thân thể một trận co quắp điên cuồng, cũng kêu khóc mà bắn tinh ——

Đem thánh giá dính đầy dịch thể của hai người đeo trở lại trên người thiếu niên, nam nhân hôn lên đầu cậu in lại một cái tuyên thệ ——

“Cậu là của tôi rồi, tiểu linh mục đáng yêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.