Ngược Ái

Chương 120: Có miệng cũng khó giải thích



Địa lao ẩm thấp dưới ánh nến tạo ra không gian mờ mờ ảo ảo.

Hàn Ngữ Phong bi thảm nhìn sang bốn phía, đây đã là lần thứ mấy nàng tới địa lao, chỉ sợ lúc này nàng sẽ không thể dễ dàng ra ngoài như trước, nhưng nàng cũng không hiểu tại sao nàng lại lấy chủy thủ đâm Tư Mã Tuấn Lỗi.

Sắc trời lộ ra một tia sáng, Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt âm trầm đi vào địa lao con ngươi đen bắn ra tia âm trầm, nhìn chằm chằm nàng.

Hàn Ngữ Phong nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu thì nhìn thấy hắn, trong mắt không có một tia sợ hãi và hối lỗi nào. Nếu nàng không thể chứng minh mình trong sạch, như vậy sẽ theo sự xử trí của hắn.

Nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, Tư Mã Tuấn Lỗi lửa giận dâng lên, hung hăng nói, trong thanh âm hỗn loạn, cảm xúc phức tạp: ‘Hàn Ngữ Phong ngươi không cần biểu hiện vô tội như vậy, vết thương của bổn vương là giả sao?’

Hàn Ngữ Phong đã rõ, nhắm hai mắt lại, nếu hắn không tin mình thì nàng có nói gì cũng đều là dư thừa  .

Tư Mã Tuấn Lỗi thấy nàng im lặng, hoàn toàn kháng cự, muốn chọc giận hắn mà, tiện tay cầm lấy roi da trong địa lao.

‘Hàn Ngữ Phong ngươi làm cho bổn vương rất thất vọng.’ rồi cùng với đó, một tiếng xé gió vang lên, thanh âm khiến người khác phải hoảng sợ.

‘Ta không muốn giết ngươi.’ Hàn Ngữ Phong mở to mắt, nhìn roi da trong tay hắn, thanh âm kia khắc sâu vào lòng nàng, thân thể phát run, khuôn mặt trắng bệch, vô lực giải thích lại một lần nữa.

‘Ha ha ngươi không có.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cười đến cuồng ngạo, hắn đã tận mắt chứng kiến, rồi còn vết thương trên người có thể là giả sao?

Hàn Ngữ Phong trong mắt lộ vẻ bi thương, trống rỗng. Nàng biết lúc này đây mình có nói gì cũng vô dụng.

‘Người đâu, đến đây canh chừng nàng cho tốt, bất luận là kẻ nào cũng không cho phép đi vào.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng, nói những lời giận dữ này, ném roi da trong tay xuống, xoay người rời đi.

Phía sau thị vệ nhìn thấy bóng dáng Vương gia rời đi, trên mặt đất là chiếc roi da, vậy Vương gia nói canh chừng nàng cho tốt là có ý gì? Chẳng lẽ là mình phải chiếu cố nàng thật tốt, phải, nhất định là như vậy.

‘Hàn Ngữ Phong ám sát Tư Mã Tuấn Lỗi.’ tin tức đó chỉ trong một đêm đã  truyền khắp  phố lớn ngõ nhỏ, mỗi người đều kinh ngạc đồng thời cũng nuối tiếc thay cho nàng, sao không làm Vương phi mà lại chọn con đường chết.

Cửa Địa lao, Tư Mã Tuấn Dật và Lý Huyền Băng cũng đồng thời đi tới.

‘Tránh ra, để ta đi vào.’ Lý Huyền Băng giọng điệu lạnh như băng, sắc mặt lo lắng, hoàn toàn không ôn nhu như bình thường.

‘Thực xin lỗi, Lý Vương gia, Vương gia đã phân phó, dù là ai cũng không được phép tiến vào.’ Thị vệ chắn ở cửa, không có ý muốn rời đi.

‘Ta nói lại một lần nữa, tránh ra, bằng không đừng trách ta không khách khí.’ Lý Huyền Băng nắm tay nắm chặt, không cho hắn vào thì hắn đành phải ra tay thôi.

‘Thực xin lỗi.’ Thị vệ nói còn chưa nói xong, thân mình đã mềm nhũn liền ngồi phịch xuống mặt đất.

Tư Mã Tuấn Dật thu hồi thân thủ, quay sang Lý Huyền Băng: ‘Nói những điều vô nghĩa này làm gì, đơn giản là đi vào thôi’.

Tại địa lao, tên thị vệ nhặt chiếc roi da trên mặt đất, hung hăng lại gần Hàn Ngữ Phong.

‘Ngươi muốn làm gì?’ Hàn Ngữ Phong có chút hoảng sợ, lui về phía sau.

Chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, roi da đã như độc xà hướng nàng trực tiếp đánh tới!

—— xé rách không gian, quá đau đớn, nàng hét thảm một tiếng. Trên người hỉ phục lên tiếng trả lời, vô số vết thương nứt ra, chảy máu.

Bỗng dưng một tiếng hét vang lên: ‘Dừng tay! Ai cho phép ngươi dụng hình.’

‘Vương gia ta. Ta là...’ Hộ vệ cả kinh nhìn Tư Mã Tuấn Dật trước mắt, đang muốn giải thích.

‘Còn không mau biến.’ Tư Mã Tuấn Dật sắc mặt xanh mét.

‘Đau quá..’ Hàn Ngữ Phong thân mình mềm nhũn té trên mặt đất. Hỷ phục đỏ thẫm làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của nàng, trên người một loạt các vết máu làm người khác phải ghê sợ.

‘Ngữ Phong ngươi thấy thế nào?’ Lý Huyền Băng thân thủ ôm lấy nàng, ánh mắt đau lòng đồng thời cũng tràn đầy vẻ hung ác, Tư Mã Tuấn Lỗi sao có thể đối xử với nàng thế này.

‘Ta không sao, cám ơn các ngươi.’ Cố nén từng trận đau đớn, Hàn Ngữ Phong trên trán túa ra mồ hôi lạnh.

‘Ngữ Phong, rốt cuộc sao lại thế này?’ Lý Huyền Băng không thể tin nàng lại có thể ám sát Tư Mã Tuấn Lỗi.

‘Ta…’ Hàn Ngữ Phong vừa muốn giải thích, Tư Mã Tuấn Dật liền ngắt lời nàng.

‘Trước đi ra ngoài, vết thương của nàng cần phải được bôi thuốc.’

‘Phải.’ Lý Huyền Băng gật đầu, ôm nàng rồi cùng Tư Mã Tuấn Dật ra khỏi địa lao.

Mới ra đến cửa địa lao, liền thấy Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen chớp động,  ánh mắt hung ác nham hiểm, nhìn chằm chằm vào Hàn Ngữ Phong đang được Lý Huyền Băng ôm.

Lý Huyền Băng lại coi thường hắn, ôm Hàn Ngữ Phong định tiếp tục đi.

‘Buông nàng ra.’ Tư Mã Tuấn Lỗi vươn tay cánh tay ngăn cản đường đi của hắn.

‘Buông nàng?’ Lý Huyền Băng nhìn hắn cười ‘Chẳng lẽ ngươi muốn đánh chết nàng mới vui vẻ hay sao?’

Tư Mã Tuấn Lỗi khẽ cau mày, hắn đánh nàng khi nào? Lơ đãng thấy trước ngực nàng toàn là máu tươi, trong con ngươi đen, đau lòng chợt lóe lên, là tên chết tiệt nào dám đánh nàng? Nhưng hắn cũng không nói điều này ra.

‘Đó là chuyện của bổn vương, không cần ngươi quản, đưa nàng cho ta.’

‘Cho ngươi, để xem ngươi có đủ bản lĩnh không đã?’ Lý Huyền Băng lần này không thể nhường nhịn hắn, mình nhất định phải mang nàng đi.

‘Tốt lắm, các ngươi không cần ở đó cãi lí, Vương gia, Ngữ Phong là Vương phi của Tuấn Lỗi, dù có bị oan thì ngươi cũng không có đủ tư cách để mang nàng đi. Bây giờ tốt nhất là phải chữa trị cho nàng, chúng ta muốn biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì?’ Tư Mã Tuấn Dật đứng trung gian giữa bọn họ.

Lý Huyền Băng nhìn người trong lòng ngực, sắc mặt đã cực kỳ tái nhợt, miệng vết thương máu tươi vẫn tràn ra, dù Tuấn Dật nói gì cũng không muốn buông Hàn Ngữ Phong ra.

Tư Mã Tuấn Lỗi không nói một tiếng, ôm Hàn Ngữ Phong xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.